Thiệu Quần thầm nói trong lòng, hai năm qua càng ngày hắn càng phát hiện Lý Trình Tú không dễ chọc, nếu là việc nhỏ Lý Trình Tú trăm phần trăm sẽ ôn hòa thoái nhượng, thế nhưng nếu đụng đến vấn đề nguyên tắc, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp với anh.
Thiệu Quần cảm giác như anh dã bị Lý Trình Tú khống chế mất rồi.
Thiệu Quần nhìn bóng lưng cô độc của anh đang nằm nhoài trước cửa sổ giao tiền, thầm nghĩ, không biết lúc nào hắn mới có thể hoàn toàn có được anh?
Không dựa vào con trai, không dựa vào quyền thế, mà dựa vào tình yêu.
"Thiệu Quần?"
" Hửm?
"Nghĩ gì vậy?"
Buổi tối, tại cục cảnh sát, Thiệu Quần ngồi trên ghế sắt ngẩng đầu đột nhiên hỏi: "Anh có yêu em không?"
Thiệu Quần đã từng nói câu hắn yêu anh vô số lần, thế nhưng mỗi một lần hắn nói, anh chỉ dùng hành động đáp trả hắn.
Lý Trình Tú da mặt mỏng, ấy vậy mà tình nguyện ôm cổ thân cận với hắn cũng không chịu lên tiếng nói, một thời gian sau, có nhiều lần hắn không nhịn được mà nghi ngờ có phải tất cả những nỗ lực của bản thân trong suốt hai năm qua là vô dụng, có phải Lý Trình Tú không yêu mình, mà chỉ vì con nên mới chịu ở bên cạnh hắn.
Lý Trình Tú sốt sắng nhìn ra xung quanh, cũng may những người đến cục cảnh sát ai nấy đều lo chuyện của mình mà không quan tâm đến việc người ngoài.
"Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?".
ngôn tình hài
Đôi mắt Thiệu Quần lúc này sáng ngời, bên trong chứa đầy sự hy vọng khát khao cháy bỏng, Lý Trình Tú cảm thấy không được tự nhiên bèn đứng dậy, thầm nghĩ trong lòng, anh đã chi những hai tháng lương mua cà vạt cho em, thế mà đối phương lại hỏi anh có yêu người ta hay không.
Thiệu Quần không chịu buông: "Nói anh yêu em đi, em sẽ cho anh ra ngoài làm việc."
Lý Trình Tú giãy dụa: "Thiệu Quần, lần này xem như em không chịu anh cũng sẽ ra ngoài làm việc."
Ánh mắt Thiệu Quần trông buồn thấy rõ, hắn bỏ tay ra khỏi người anh rồi ra ngoài xe hút thuốc.
Lý Trình Tú mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Thiệu Quần đang cúi đầu hút thuốc, luồng khói xám quanh quẩn trước đôi lông mày đang nhíu trên gương mặt anh tuấn kia.
Lý Trình Tú nhìn hết một lúc, lại quay đầu sang chỗ khác: "Em định ép buộc anh nữa đúng không?"
Thiệu Quần lạnh lùng nói: "Em nào dám ép buộc anh?"
Luồng khói kia bay lên rồi chợt tản ra phía ngoài cửa sổ xe, Thiệu Quần khởi động xe lái với tốc độ nhanh kinh người.
Lý Trình Tú cuống quít buộc chặt dây an toàn, hành động này của Thiệu Quần chính là biểu hiện hắn từ chối giao lưu.
Lý Trình Tú quyết tâm không la hét hay hoảng sợ, anh vươn tay phải nắm lấy nắm cửa, sau lưng dán sát vào ghế, làm ra tư thế phòng ngự tốt nhất.
Suốt đoạn đường này không ai lên tiếng nói chuyện, cũng không có ai chịu nhường một bước.
Lúc xe đạp phanh dừng lại, mặt Lý Trình Tú trắng toát xoay đầu trừng Thiệu Quần, lần nào có chuyện cũng ngang ngược như vậy!
Lý Trình Tú mở cửa muốn bước xuống, thế nhưng cửa vừa mới mở ra, cánh tay của anh đã bị người phía sau hung bạo kéo lại về chỗ ngồi, cửa xe cung vang lên một tiếng "ầm" rồi đóng lại.
Gương mặt Thiệu Quần hung dữ như muốn ăn thịt người, anh kéo Trình Tú ngồi lên đùi mình: "Ai cho phép anh ra!"
Nếu như đặt tình huống này vào hai năm trước, có vẻ Lý Trình Tú sẽ bị hắn dọa sợ đến phát run, có khi sẽ bật khóc, thế nhưng qua hai năm chung sống, trong lòng anh cũng rèn được chút gan dạ bé nhỏ, Thiệu Quần cũng không dám khốn nạn như quá khứ.
Lý Trình Tú ngồi ở trên đùi có chút quật cường nhìn lại hắn.
"Chuyện anh ra ngoài làm việc anh nghĩ em sẽ nói một chữ "không" à! Nếu như anh làm một kế toán đàng hoàng anh nghĩ em sẽ quản anh sao?!"
Lý Trình Tú giãy dụa tay muốn tránh thoát, bên vành mắt đỏ bừng: "Anh làm gì mà không phải kế toán đàng hoàng chứ!"
"Cha Tây rởm kia mẹ nó hắn cũng biết làm kế toán không đi chơi gái! Anh đi chơi bời với người khác còn dám nói mình làm việc đàng hoàng! Có công ty đàng hoàng nào dẫn nhân viên chơi gái không hả!"
Lý Trình Tú gấp đến độ mặt đỏ bừng bừng: "Ông, ông ấy..."
"Ông ông cái chó ấy!"
Lý Trình Tú càng phản kháng Thiệu Quần càng tức giận, hôm qua không tim được anh hắn đã muốn điên rồi, có chuyện cũng không gọi cho hắn, không chịu dùng thẻ của hắn, hắn cũng cố mà nhịn, chỉ hy vọng đối phương nói một câu yêu mình nhằm động viên xoa dịu cũng không chịu, anh coi tim hắn làm bằng sắt đá hay sao!
"Bảo anh về công ty là hại anh sao?! Hôm nay người ta dẫn anh đi chơi gái, lỡ như mai mốt dẫn anh đi bài bạc ma túy anh cũng theo phải không?!"
"Thiệu Quần! Em, em đừng có mà không biết lý lẽ!"
"Nói lý? Con mẹ nó em nói lý với anh hai ngày trời, anh có chịu nghe không hả?! "
Thiệu Quần động tay động chân muốn kéo quần anh, thường thì mùa hè anh sẽ mặc quần có lưng thun, cho nên hắn chỉ dùng một ngón tay kéo liền cởi đến bắp đùi.
Lý Trình Tú như thể không dám tin nhìn Thiệu Quần, song cũng vội vàng đưa tay nhấc mông lên kéo quần lại.
Thiệu Quần lại bá đạo giữ chặt trói hai tay anh lại: "Không cho nhúc nhích!"
"Thiệu Quần!"
Lý Trình Tú nhớ lại những ký ức đáng sợ kia, cái mông lạnh lẽo lộ ra không khí, cả người cũng run rẩy.
Thế nhưng cơn đau đớn nằm trong dự đoán kia lại không xảy ra, Thiệu Quân chỉ ôm lấy anh nhẹ nhàng hôn bên tai: "Anh còn biết sợ sao? Lỡ như sau này bên ngoài gặp chuyện như vậy thì làm sao đây?"
Lý Trình Tú bị dọa đến rơi nước mắt: "Anh là kế toán mà! Sao anh có thể gặp mấy chuyện này chứ!"
"Lúc anh mới vừa vào công ty có nghĩ đến việc mình bị dắt đi chơi gái không"
Lý Trình Tú nghẹn lời không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn hắn.
Thiệu Quần giúp anh kéo quần lên "Về với em đi, em hối hận, em không muốn anh trở vật báu vật gì nữa, em chỉ muốn anh sống bình an mà thôi.
Anh không biết lúc đó em đã sợ hãi như thế nào đâu, em sợ anh xảy ra tai nạn, sợ anh tăng ca kiệt sức ngất xỉu, sợ anh gặp phải kẻ xấu như em."
Lý Trình Tú thở dốc gọi hắn: "Thiệu Quần."
"Từ chức được không anh? Theo em về công ty đi."
Dáng vẻ Thiệu Quần hai mắt đỏ ngầu mặc đồ ngủ đi dép lê đứng ở cục cảnh sát lại hiện lên trước mắt Trình Tú, tim anh chợt nong nóng, Lý Trình buông lõng đôi vai đang căng cứng cua mình, đồng thời cố lấy ra dung khí nói: "Thiệu Quần, anh muốn ra ngoài làm việc không phải vi Chính Chính, còn vì anh nữa, anh muốn chứng minh bản thân, anh muốn có thể tự tin đứng ở một vị trí cân bằng với em, anh không muốn người ta nói anh tham tiền của em, anh cũng không muốn người ta chế nhạo nói ánh mắt chọn người của em có vấn đề, nói hai chúng ta không xứng, anh biết em muốn tốt với anh, anh cũng muốn tốt với em, anh muốn có thể cho em những thứ em thích, em nói nếu như có thể hái sao trên trời xuống được, em sẽ nhất định sẽ hái cho Chính Chính.
Anh cũng vậy, anh cũng muốn hái sao trời tặng cho em."
Viền mắt Thiệu Quần chợt cay xè, Lý Trình Tú bình thường ngoại trừ khiển trách hắn phung phí không chịu tiết kiệm ra chưa từng nói nhiều như vậy, đặc biệt là những lời bộc bạch thâm tình này.
Hắn vẫn cho là Lý Trình Tú không yêu chính mình, cho rằng Lý Trình Tú đi ra ngoài làm việc chính là làm công cuộc chuẩn bị đầy đủ có thể rời xa hắn bất cứ lúc nào.
Hắn kích động đến mức không biết nói gì cho phải.
Một lát sau, Thiệu Quần mới run rẩy hỏi Lý Trình Tú: "Vậy anh có yêu em không?"
Lý Trình Tú rũ mắt nhìn hắn: "Cà vạt em mua chính là hai tháng lương của anh, anh còn chưa mua qua thứ nào mắc như vậy cho Chính Chính cả."
Thiệu Quần đắc ý cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên hắn chiếm được ưu thế trước thằng nhóc con cùng con chó nhà mình.
Thiệu Quần nhẹ nhàng hôn lên môi anh: "Lý tổng, chỉ cần anh đổi qua công ty khác, em sẽ để cho anh đi làm."
"Được."
Thiệu Quần ra yêu cầu để hắn đưa đón đi làm, khi tăng ca phải video call báo cáo, tham gia tiệc rượu phải dẫn theo hắn, không cho phép chủ động gọi cho tên Tây rởm kia, Lý Trình Tú đều đồng ý, thế nhưng người này được voi đòi tiên còn đòi làm trong xe, chuyện này Lý Trình Tú không đồng ý.
Thiệu Quần nói hắn chịu quá nhiều uất ức muốn được an ủi, cuối cùng Lý Trình Tú cũng bó tay thỏa hiệp, anh ngồi trên người đối phương thở dốc mồ hôi nhễ nhại, song cũng ngộ ra, cuộc sống của hai người chính là nên nhường nhịn nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...