Nghe thấy tiếng của cô, Ngụy Ảnh Quân vội vàng tắt máy tính.
Điều chỉnh lại tâm trạng, bước ra mở cửa.
"Có chuyện gì sao?" Anh một tay chống tường, một tay vuốt vuốt tóc hỏi cô.
"Có tiện nói chuyện chút không?"
Ngụy Ảnh Quân liền gật đầu đồng ý.
Trúc Dạ Nguyệt rụt rè bước vào.
Mùi gỗ đàn hương trong phòng nhẹ nhàng lướt qua mũi cô làm hai má ửng hồng.
Ngụy Ảnh Quân ngồi ghế đối diện cô, trong khi đó thì Trúc Dạ Nguyệt ngồi mép giường của anh.
Cô bối rối, không dám chủ động mở lời vì Ngụy Ảnh Quân luôn nhìn thẳng vào cô.
"Nguyệt." Ngụy Ảnh Quân giọng nhẹ nhàng gọi cô.
Trúc Dạ Nguyệt ngồi khoanh chân trên giường, đưa máy tính cho Ngụy Ảnh Quân, là bản thảo của show hẹn hò.
"Gì vậy?"
Ngụy Ảnh Quân thắc mắc hỏi cô, sau đó lướt xem.
Trong khi Ngụy Ảnh Quân xem bản thảo thì Trúc Dạ Nguyệt ngồi khua tay múa chân, miệng nói liến thoắng:
"Ngụy tổng, cậu xem, bản thảo này có chỗ nào cần sửa lại hay không? Tôi thấy, về chuyện này..
hiện tại, xã hội đã có suy nghĩ rất thoáng rồi.
Chủ đề hẹn hò như vậy đang được mọi người, đặc biệt là giới trẻ hiện giờ rất quan tâm.
Đảm bảo sẽ rất hot..
Hơn nữa, chuyện tình cảm này rất đặc biệt, nó đặc biệt đẹp."
Cô nghiêng đầu nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
Ngụy Ảnh Quân ngạc nhiên nhìn cô.
Anh ho khan, nói: "Cái này..
có hơi gấp.
Em biết mà, thông thường để chuẩn bị cho một chương trình thực tế cơ bản, sẽ phải chuẩn bị trước từ ba đến bốn tháng, đôi khi còn lâu hơn vậy nữa.
Bây giờ đang cuối tháng mười, em lại muốn quay vào cuối tháng mười một.
Mọi thứ khó mà chuẩn bị nhanh như vậy được."
Trúc Dạ Nguyệt bĩu môi làm nũng, cô cầm tay anh lắc qua lắc lại: "Đi mà, Ngụy tổng.
Chỉ cần cậu trực tiếp chỉ thị thì một tuần cũng có thể hoàn thành."
Cô lại đưa cho anh một tập tài liệu, chỉ tay về phía cuối trang giấy, nhanh trí mở luôn cả nắp bút máy nhét vào tay anh: "Chỗ này, cậu kí vào chỗ này."
Ngụy Ảnh Quân mở to mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.
Anh biết cô thích ship couple nam nam nhưng việc chủ động nói với anh về vấn đề này thì đây là lần đầu tiên.
Cũng không quá bất ngờ nhưng lại rất tò mò muốn biết lý do.
"Lý do? Em cho tôi một cái lý do thuyết phục để tôi kí vào đây."
"Hửm? Không phải khi nãy vừa nói rồi sao? Chính là.." Trúc Dạ Nguyệt đứng bật dậy, đang tính khoa tay múa chân giải thích lại thêm lần nữa thì Ngụy Ảnh Quân đưa tay ra tín hiệu cho cô dừng lại.
"Không phải.
Là chính bản thân em cơ..
Tôi muốn nghe lí do cụ thể, không phải lời giải thích chung chung đó.
Em gấp gáp như vậy, chắc hẳn là có bí mật gì đó phía sau."
Trúc Dạ Nguyệt đứng bất động nghe anh nói.
Ngụy Ảnh Quân lại nói tiếp: "Thành thật một chút."
Tình cảnh này phải làm sao đây?
Trúc Dạ Nguyệt mím chặt môi, hai tay bấu chặt vào nhau.
Chuyện này vốn rất bình thường nhưng không hiểu sao khi đối diện với Ngụy Ảnh Quân, cô lại không thể nói ra một cách tự nhiên được.
Ngụy Ảnh Quân nhìn biểu cảm của cô vội lên tiếng ngăn cản: "Em đừng có khóc.
Không nói cũng được.
Nhưng nếu chương trình này gây ra ảnh hưởng xấu thì lúc đó tôi sẽ hỏi tội em." Rồi ký vào tập tài liệu.
Trúc Dạ Nguyệt nhận tài liệu từ tay Ngụy Ảnh Quân mà vui vẻ cười tít mắt.
"Đảm bảo với cậu.
Nếu kết quả đem lại không tốt, điều đó chứng tỏ bản thân tôi không đủ năng lực, vậy thì Ngụy tổng..
cứ trực tiếp sa thải tôi đi." Trúc Dạ Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt kiên định lại khiến cho Ngụy Ảnh Quân thoáng chút lệch nhịp.
Tưởng chừng chuyện này rất đỗi bình thường, không quá quan trọng nhưng thực chất, nó giống như kỳ thi tốt nghiệp.
Bạn làm không tốt liền bị đánh trượt ngay.
Giống như một ván cờ đầy nguy hiểm.
Dù cho mối quan hệ của cô và anh có tốt như thế nào đi chăng nữa.
Chuyện này lại ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh công ty, dù sau này có muốn bảo vệ cô, cũng sẽ có phần do dự.
Trúc Dạ Nguyệt liền nghĩ "Thì cứ làm tốt việc của mình thôi.
Dù sao bản thân cũng không hối hận, không nuối tiếc."
* * *
Sáng ngày hôm sau.
Một buổi sáng se lạnh, có chút sương mù giăng lối, có gió nhẹ, có nắng mai.
Trúc Dạ Nguyệt đứng trước máy bán cà phê tự động mà ngáp ngắn ngáp dài.
Dù Ngụy Ảnh Quân đã ký đồng ý cho cô thực hiện chương trình hẹn hò nhưng anh vẫn hướng dẫn cô chỉnh sửa lại một số chỗ để chương trình thêm hoàn chỉnh hơn.
Hơn hai giờ sáng, cô mới trở về phòng.
Nhưng cũng không đi ngủ ngay, Trúc Dạ Nguyệt liền ngồi vào bàn, viết lại từ đầu theo hướng dẫn của Ngụy Ảnh Quân, phải đến bốn rưỡi sáng mới ngả lưng xuống giường.
Sáng nay lại phải đi làm sớm hơn mọi hôm một tiếng khiến sắc mặt Trúc Dạ Nguyệt cô rất không được tốt.
Qua tấm kính phản chiếu lại, Trúc Dạ Nguyệt thả tóc che đi vết đỏ trên cổ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...