Trúc Dạ Nguyệt nhận thấy khoảng cách giữa anh và cô thực sự rất gần.
Mắt của Ngụy Ảnh Quân từ đầu tới cuối vẫn luôn dán lên miệng cô.
"Hôm nay em đánh son sao? Rất đỏ đó." Đột nhiên lên tiếng, nhưng tay vẫn không rời.
"Tôi cũng là con gái mà.
Bôi tí son thì có làm sao..
Cũng đâu có đậm." Cô vừa nói, vừa gỡ tay anh ra, đẩy nhẹ đối phương ra xa.
Hành động thân mật quá mức của Ngụy Ảnh Quân khiến cô thấy sợ hãi đôi chút.
Ngụy Ảnh Quân mà cô biết trước kia là một người lạnh lùng, việc yêu đương hoặc là có những hành động thân mật với người khác, hoàn toàn khó mà xảy ra.
Mà hiện tại, lại thay đổi nhiều như vậy.
Trúc Dạ Nguyệt ngồi thẫn thờ trước màn hình máy tính, sau khi nhận lịch trình công việc từ tay quản lý.
Nội dung chỉ vỏn vẹn vài chữ, "Tổng giám đốc đi đâu, trợ lý Trúc đi theo."
Cái quái gì vậy chứ?
Còn tưởng khi chuyển đến trụ sở chính, cô sẽ phải bận rộn hơn, học hỏi được nhiều hơn, nhưng hiện tại, giống như một bảo mẫu trông trẻ.
Cô vẫn còn chưa biết "đứa trẻ" mà mình cần trông nom trông như thế nào.
"Trợ lý Trúc, Tổng giám đốc cho gọi cô." Nam thư ký Giang ngồi đối diện bàn làm việc của cô nói với sang.
Trúc Dạ Nguyệt vâng vâng dạ dạ, đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi nhanh chân ra thang máy đi lên tầng.
Cô đứng trước cửa phòng nhớ lại lời thư ký Giang dặn dò cô trước khi cô đi, "Tổng giám đốc là một người khó tính lắm, nếu có gì thì cứ xin lỗi trước nha.", khiến cô chần chừ mãi không dám gõ cửa.
Lấy hết can đảm, "cốc..
cốc..
cốc", thấy bên trong không có động tĩnh gì, cô liền lên tiếng: "Tổng giám đốc.."
"Vào đi." Một giọng nói băng lãnh truyền ra.
Trúc Dạ Nguyệt đẩy cửa bước vào, căn phòng này lạnh ngang ngửa với nhà xác làm cô rùng mình xoa xoa bàn tay.
Người đàn ông thân hình cao lớn cầm tài liệu đang đứng nhìn ra bên ngoài, đối lưng với cô.
"Tổng giám đốc, ngài gọi tôi có việc gì cần sai bảo ạ?" Cô cung kính lên tiếng.
Người đàn ông cười lạnh, ngoắc tay ra hiệu cô lại gần.
Trúc Dạ Nguyệt hiểu ý, tiến lại nhưng giữ khoảng cách cấp trên, cấp dưới, cũng không dám thở mạnh, mặt cúi gằm xuống nhìn gót giày đối phương.
Đến khi gót giày chuyển thành mũi giày, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Thật đáng sợ.
Ngụy Ảnh Quân nhìn cô nhóc trước mặt, vốn định trêu đùa một chút nhưng bộ dạng không giống như bị mắng này của cô liền từ bỏ suy nghĩ luôn.
Chọc một chút thì vui, chọc nhiều chút thì cô sẽ không thèm nhìn mặt anh.
Ván cờ mạo hiểm như vậy.
Đánh không nổi.
"Tôi đã nói rồi, có tôi ở đây, em không cần sợ.
Sao hiện tại lại thành bộ dạng chó nhỏ phạm lỗi rồi." Ngụy Ảnh Quân ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Trúc Dạ Nguyệt đơ người.
Mùi hương quen thuộc như vậy.
Cố ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình.
Ngụy Ảnh Quân.
Tên này vậy mà lại là sếp của mình.
Hừm.
Cô liền cắn mạnh vào vai anh.
Mặc cho cô cắn, cắn đã thì nhả.
Trúc Dạ Nguyệt cũng khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay của anh.
Lên tiếng trách mắng: "Cậu được lắm..
Được lắm.
Thế mà dám lừa tôi lâu như vậy.
Coi tôi là con ngốc sao?"
Cô vừa mắng vừa giơ tay đánh vào người anh.
Ngụy Ảnh Quân cứ như vậy, để cho cô đánh, dù sao, lực đánh của cô, đối với anh cũng chỉ như gãi ngứa thôi.
"Em đánh bên này, bên này vai đang mỏi."
"Ngụy Ảnh Quân.." Trúc Dạ Nguyệt tức tối không nói lên lời.
"Được rồi.
Tôi sai rồi.
Là lỗi của tôi.
Đang ở công ty, em có thể hay không, cho tôi chút mặt mũi.
Về nhà, em muốn đánh muốn mắng thế nào thì tùy em.
Được không?" Ngụy Ảnh Quân cầm tay cô lắc qua lắc lại năn nỉ nhận lỗi.
Trúc Dạ Nguyệt thầm nghĩ, tên này càng lúc càng ngông cuồng, ăn nói kiểu gì vậy.
Người ngoài mà nghe thấy còn cho rằng cô và anh là mối quan hệ khác.
"Á..
Nếu như cậu là sếp của tôi thật, vậy thì cậu chính là Tổng giám đốc của WAN sao? Nếu mà là Tổng giám đốc WAN..
WAN.." Há chẳng phải là người mua lại công ty của lão trưởng ban hay sao? Cô nhìn anh nghi ngờ.
"Giải trí Tần Mạnh.
Là cậu thu mua sao?" Trúc Dạ Nguyệt nghiêm túc hỏi anh.
Ngụy Ảnh Quân cũng không muốn giấu cô, gật đầu thừa nhận.
"Cảm ơn cậu." Trúc Dạ Nguyệt lập tức gập người chín mươi độ cảm ơn anh.
Cô thực sự rất biết ơn anh.
Nếu năm đó, Ngụy Ảnh Quân không thu mua lại công ty thì một lần nữa, cô sẽ lại trở thành đứa trẻ xui xẻo, rồi chắc chắn sẽ bị bỏ rơi.
Ngụy Ảnh Quân nhìn hành động không lường trước được này của cô, nhanh tay nhanh chân đỡ cô đứng thẳng lại.
Người phụ nữ của anh không thể tùy tiện cúi đầu trước bất kì một ai được.
Hốc mắt Trúc Dạ Nguyệt đỏ lên.
Ngụy Ảnh Quân nhìn cô mà đau lòng, dùng tay của mình áp vào má cô, hai ngón cái lau đi nước mắt còn đọng.
Anh ôm cô vào lòng, lần này là thực sự an ủi cô: "Đừng khóc.
Tôi không có kinh nghiệm dỗ dành con gái đâu.
Em cắn đi.
Muốn cắn bao nhiêu thì cắn.
Em khóc, tôi đau lắm.
Ngoan nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...