Buổi tối hai người lên giường, Hàn Thính Trúc nằm xoay lưng về phía A Âm, tựa vào đầu giường lật một quyển sổ hơi cũ nát. Cô liếc thấy thì cười thầm, ban ngày anh bái Quan nhị gia, đêm đến lại ra vẻ nho nhã lấy sách ra đọc, đúng là kỳ quặc.
“Anh xem cái gì mà chăm chú thế?”
Anh khẽ nhướng mày, như không quá tình nguyện mở miệng: “Vở Túi Khóa Lân*.”
“Không phải anh bảo thích nhất là Mộng Xuân Khuê* à? Bây giờ có vở tủ khác rồi sao?”
Giọng điệu của cô luôn cong cong quẹo quẹo như vậy, không quái lạ nhưng cũng không dễ trả lời, chọc lòng anh ngứa ngáy.
Hàn Thính Trúc nghiêm mặt giải thích: “Sau khi vở Túi Khóa Lân được trình diễn, có người si mê đến nỗi nghe mười lần một ngày, học thuộc luôn cả vở diễn. Vừa truyền ra ngoài đã có người đã tặng cho anh một bản.”
“Sao người kia không đến thẳng chỗ ông chủ Trình cuỗm một món lớn, chuyện này cũng chẳng có gì to tát, truyền ra ngoài thì nó vẫn là danh tác của Trình Cúc Nông* mà. Vẫn là Ông Ngẫu Hồng* hẹp hòi. . .”
Anh nghe vậy thì không nhịn được cười nhẹ, “Đấy là thói quen của người yêu hí kịch, phải yêu sâu sắc mới thành truyền kỳ.”
Hứ, lại là những lời xấu xa này. Điểm yếu của A Âm là si tình, si tình đến ngu dại.
Anh buông sách, tắt đèn bàn, phòng ngủ trở nên tối om. A Âm lặng lẽ nhích đến gần anh, Hàn Thính Trúc cảm nhận được, lòng bỗng xốn xang, anh giơ tay kéo cô vào lòng. Không phải anh không biết làm những chuyện này mà là ngày thường quá mạnh mẽ, nên phần lớn thời gian đều cảm thấy ngượng.
Cô cảm nhận được hơi ấm trên người anh, bởi vì cô thật sự rất lạnh, cô dịu dàng mở miệng: “Thính Trúc. . .”
Hình như biết cô sẽ nói gì, Hàn Thính Trúc mở miệng ngắt lời: “Anh vẫn chưa biết tên của con quái vật lông đen kia.”
Ấu trĩ, A Âm thầm khịt mũi xem thường anh.
“Gì mà quái vật lông đen. . .” Giọng nói của cô mang theo mấy phần tủi thân, “Anh cứ hung dữ như vậy, ai mà thích anh?”
Người đẹp hờn trách vốn là chuyện khó cưỡng lại, nhất là người phụ nữ ngày thường giống như hoa hồng có gai, bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối, dù là Hàn Thính Trúc cũng phải bùng cháy.
Trong bóng tối người đàn ông nhíu mày, chẳng ai trong số họ nhìn thấy nhau, A Âm cũng không đoán được cảm xúc của anh lúc này, cô thầm hối hận, đợi đến khi đèn tắt mới dám nói chuyện với anh. Chỉ trong một cái chớp mắt, cánh tay trái mềm mại bị anh giữ chặt, nhưng anh không làm thêm hành động gì. Anh giống như đang kiềm chế lại như đang châm ngòi.
“Chỉ cần A Âm thích là đủ. Em không thích anh sao?”
Tóm lại là không thích. Cô lẩm bẩm trong bụng nhưng khi mở miệng chắc chắn sẽ không nói như vậy.
“Em. . . ưm. . .”
Anh không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp chặn môi cô, bàn tay vẫn nắm chặt như cũ. Anh lúc nào cũng ngang ngược như thế, anh thật sự là Hàn Thính Trúc. Trái tim A Âm đập rộn lên vì cảm giác chân thực này, định mở mắt để né tránh xúc cảm mãnh liệt mà anh mang đến nhưng lại hãm vào càng sâu hơn.
Mười lăm tháng Giêng, thời nay không còn gọi là đêm Thượng Nguyên nữa mà là Tết Nguyên Tiêu. Cho dù A Âm chờ đợi ở Thượng Hải lâu như vậy thì trong lòng vẫn có chút buồn lo vô cớ. Ở thế giới mới, đâu đâu cũng có biển hiệu giăng đèn neon và những biển quảng cáo khổng lồ, không còn cảnh tượng cả thành rực rỡ hoa đăng nữa.
Trái lại trong những con hẻm nhỏ nơi các hộ gia đình bình thường ở lại phủ kín hai hàng đèn lồng đỏ, đêm mười lăm lạnh lẽo, cảnh tượng cũng đìu hiu vắng lặng, khiến người người nhìn thấy chỉ càng thêm đau xót. Lúc đầu A Âm còn đi ra ngoài nhìn ngắm nhưng dần dà cô phát hiện thời đại thật sự quá khác biệt, tất cả đều đã thay đổi, cô cũng không còn hứng thú đi ra ngoài nữa.
Vừa qua đêm Giao thừa, cô hỏi Hàn Thính Trúc, ngày Mười lăm tháng Giêng có dự định gì không. Anh vốn chẳng quan tâm ngày này nên lắc đầu thay cho câu trả lời, A Âm thấy vậy thì không nói thêm gì nữa. Cô chợt nhận ra, hình như cứ đến ngày này hàng năm, cô đều trầm mặc ít nói hơn hẳn bình thường, bèn nhấc điện thoại gọi Đường Tam đến.
Thế là vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Hàn Thính Trúc mời người đến biểu diễn ở biệt thự. Người Thượng Hải nhận được thiệp mời đều ngạc nhiên hoảng hốt, bởi vì từ sau khi ông Hàn qua đời, Hàn Thính Trúc chưa bao giờ tổ chức biểu diễn tại nhà. Có người thẳng tính ăn nói không hay, ở tận nơi thâm sơn cùng cốc cũng vứt bỏ mặt mũi đến xem trò vui.
Tóm lại, dù bạn có lựa chọn thế nào thì bọn họ cũng quy thành sai lầm.
Bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại thì bây giờ những giác nhi nổi tiếng đều không ở Thượng Hải, trên thiệp mời cũng không ghi rõ là mời vị nào khiến mọi người càng thêm tò mò, vội vã đến xem, chưa tới giờ diễn mà đã kín chỗ.
Hàn Thính Trúc chào hỏi bạn bè ở dưới lầu, vừa có thời gian rảnh là bảo Đường Tam đi tìm A Âm. Tìm khắp lầu một vẫn không thấy cô đâu, lên lầu mới trông thấy cô bước từ thư phòng của Hàn Thính Trúc ra, tay ôm một chiếc đèn hoa đăng, có sợi tóc rũ xuống khiến gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ dịu dàng, cô đang cụp mắt cười nhạt.
Thấy Đường Tam, cô đưa hoa đăng cho anh ta, “Năm nay làm được một cái trông cũng ổn, cậu tìm cây nến gắn vào giúp chị.”
Đường Tam đáp lời, cùng cô bước xuống dưới, âm thanh ồn ào huyên náo truyền vào tai A Âm, cô có phần không vui.
“Thế này là thế nào?”
“Tiên sinh sợ chị buồn nên tổ chức biểu diễn ở nhà.”
Hôm nay cô chẳng ăn mặc trải chuốt, lúc này biểu cảm trên gương mặt cô không mấy rõ ràng, Đường Tam không đoán được cảm xúc của cô, bỗng thấy hơi căng thẳng.
“Chị không nghe nói dạo gần đây Thượng Hải có giác nhi, anh ấy mời ai?”
Đường Tam nhỏ giọng nói: “Ôn Tố Y của Thu Thanh Xã, học trò cưng của ông chủ Trình, vẫn chưa ra mắt.”
“Đây là giác nhi nào, anh ấy qua loa quá rồi.”
Ngoài miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng lại hơi tò mò Hàn Thính Trúc muốn làm gì. Cô biết anh suy tính sâu xa, làm chuyện gì cũng có tính toán của riêng mình. Điện thoại trong thư phòng bỗng reo vang, hai người đồng thời quay lại, Đường Tam bước nhanh đến nhận, chỉ trả lời hai câu, cô đoán lại là hoạt động ngầm nào đó, A Âm cũng chẳng có hứng thú với chuyện này.
Bước xuống lầu, Đường Tam đi ra sau nhà xách giá đỡ đèn đến, cẩn thận treo đèn sa lên, mọi người đều khen A Âm làm đèn rất khéo. Liên tiếp nhận được lời khen ngợi nhưng trong lòng cô lại bình tĩnh như không, vải sa thêu hoa do thợ may của Tần Ký tự tay thêu, người làm chặt trúc rồi chẻ thành nan nhỏ, cô chẳng góp bao nhiêu công sức, không đến mức được khen lên tận mây xanh như vậy.
Trong phòng khách tràn ngập những chiếc đèn kiểu Tây xa hoa, cô thấy Hàn Thính Trúc đứng giữa đám người ở phía xa xa, ngẩn người nhìn chiếc đèn sa cắm ngọn nến tỏa ra một khoảng sáng ngời. Khi nãy Đường Tam còn hỏi cô, sao không lắp bóng đèn bên trong, như vậy thì đèn cũng sáng hơn. A Âm lắc đầu không giải thích, chỉ bảo anh ta cẩn thận đặt một ngọn nến vào trong.
Người ngắm đèn không ở đây, đèn không thể tắt.
Năm năm tháng tháng treo trên ngọn đèn, giống như một thoáng kinh hồng.
Mong cố nhân đi vào giấc mộng, gặp khanh giữa lòng Trường An.
Đêm ấy quả thực rất náo nhiệt.
Đường Tam ghé vào tai Hàn Thính Trúc, thấp giọng báo cho anh biết “hàng đã đến nơi thuận lợi” rồi lại lặng lẽ lui ra. Bên ngoài Thượng Hải rộng lớn, tiền tuyến vẫn chìm trong khói lửa chiến tranh như cũ.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tố Y lên đài biểu diễn, tuy là biểu diễn tại nhà nhưng vở Mộng Xuân Khê vừa ra đã khiến nhiều người nức nở. Cô nghĩ thầm, sáng sớm mai chắc chắn vé xem hí kịch sẽ bán hết, nếu là người mê giọng hát của Trình phái, có khi còn vội vàng sai người đi tranh.
Có tiểu thư nhà họ Tô tuổi vừa tròn mười sáu lần đầu nhìn thấy cảnh tượng long trọng như thế, không cẩn thận xô ngã giá đèn. Chiếc đèn sa rơi xuống đất, ngọn nến bùng lên, đốt cháy một tấm thảm lông dê cao cấp, người làm vội vàng kéo xuống dưới, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
A Âm dửng dưng nghe cô gái nhỏ rụt rè sợ hãi nói xin lỗi, nhưng gương mặt vẫn trưng lên nụ cười, Hàn Thính Trúc không vui hơn cả cô, nhìn vị tiểu thư trước mặt với vẻ chán ghét . Không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy bối rối, loại cảm giác nghẹt thở vì bị nắm lấy máu thịt lại kéo đến.
Đêm lạnh ngủ mình sợ chiêm bao, trăng mờ đèn sa tắt.
Đèn sa tắt, không thể gặp lại cố nhân được nữa.
Sắc mặt cô hơi tái nhợt, ngay cả chén chè trôi nước được bưng ra, Hàn Thính Trúc đút đến bên miệng, cô cũng ăn không vô, đầu óc đau nhói, cô xoay người dứt khoát đi lên lầu.
Không hề quay đầu.
Cô chẳng hay đôi mắt ấy đã nhìn cô với vẻ quyến luyến không biết bao lâu.
Thượng Nguyên năm nay, anh vốn định làm cô vui vẻ nhưng ông trời trêu ngươi, cuối cùng lại không được như mong muốn.
Âm thanh ồn ào dưới lầu vẫn chưa kết thúc, A Âm đã xõa tóc nằm trên giường, đôi mắt giống như chân mèo bên cạnh, ngẩn người trợn mắt, giống như người mất hồn.
Ôn Tố Y hát đủ sụt sùi, giọng nói cũng động lòng người, lại có cả phong thái của ông chủ Trình ở trong đó. A Âm chưa từng nghe vở Mộng Xuân Khuê trọn vẹn với anh, đến cuối cùng thấp thoáng trong làn điệu Tây bì*, Trương thị hát “Chờ người từ hôm nay đến ngày mai, tin tức thư từ dần chìm xuống, biết rõ giấc mơ không có thật mà vẫn nhàm chán vào trong mộng tìm” rồi chậm rãi xuống đài, trong lòng cô không ngừng đấu tranh, xem hay không.
Cửa sổ đóng chặt, nhưng lại có gió thổi vào, cô không cần nghĩ cũng biết người đến là ai nhưng chẳng ngờ người quay về từ Bắc Bình, không chỉ có Quỷ Sứ mà còn có Chướng Nguyệt.
Quỷ Sứ xuyên tường chào hỏi cô, anh ta mặc âu phục đang thịnh hành, thế mà lại chắp tay trước ngực làm lễ theo kiểu Đại Đường: “Thượng Nguyên an khang.”
Mắt A Âm đỏ hoe, không còn dáng vẻ kiên cường như lúc bình thường, cô kéo góc chăn lau nước mắt, cô lau hơi mạnh, vành mắt càng đỏ hơn. A Âm nằm im không nhúc nhích, giọng nói uể oải: “Về đi, tôi không có tâm trạng trò chuyện với hai người. Về sớm đi.”
Quỷ Sứ xoay người vuốt ve con mèo ngoan ngoãn, lẩm bẩm: “Diêm Vương thích xem phim, ông ấy mới xây một cái rạp chiếu phim ở Địa Phủ, tôi xem chẳng muốn về. Nếu không phải Chướng Nguyệt không yên tâm, nói rằng hôm nay cô không thoải mái, nên mới kéo tôi quay về.”
“. . .” Cô khẽ nhướng mày hỏi: “Anh về cũng chẳng dễ chịu hơn, chẳng phải hơn ngàn năm anh không đến đây sao, Chướng Nguyệt cũng đến à?”
“Ừ, ở bên ngoài. Anh ta quan tâm cô muốn chết, thế mà đến biệt thự lại không vào.”
“Vậy thì bảo anh ta đợi ở bên ngoài thôi, anh cũng đi đi.”
“Con nhóc không có lương tâm, anh đây biết ngay là em không sao mà.”
“Biến đi cho tôi nhờ.”
Ba tháng sau, nữ học trò Ôn Tố Y của ông chủ Trình trở thành đề tài nóng nhất ở Thượng Hải, vào khoảng thời gian phim ảnh ngày càng phổ biển mà cô ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ, tiếng ca kéo dài không dứt. Thậm chí có lời đồn, người Nhật Bản có lòng làm ông chủ, mời cô ấy trở thành người đại diện. Vậy nên có một tòa soạn đến phỏng vấn, đã hỏi Ôn Tố Y ứng xử như thế nào. Cô dịu dàng cười nhạt, nhưng mở miệng lại là giọng điệu cục súc của Bắc Bình: Hát Mộng Xuân Khuê cho bọn họ nghe bọn họ hiểu sao? Cuối cùng không phải bọn họ sẽ hỏi tôi chỗ này hát thế nào à?
Đương nhiên, đây cũng là chuyện nói sau.
Tháng Năm, hoa hải đường nở rộ khắp sân. Trần Vạn Lương rất vui mừng, bởi vì cuối cùng cũng nắm được chút chuyện buôn lậu thuốc phiện trong tay Hàn Thính Trúc.
Tháng Sáu, Trùng Khánh lộ ra thảm án đường hầm, thương vong vô số. Hàn Thính Trúc đàm phán bí mật với người Nhật, trên phố đồn rằng anh sắp thay thế Trần Vạn Lương trở thành bộ trưởng Bộ Kinh Tế, giữ vững danh hiệu Hán gian.
Tháng Bảy, vì đảm bảo trật tự ở Thượng Hải, tiến gần hơn đến bước phổ biến “Đại Đông Á thịnh vượng”, người Nhật Bản đã bắn chết hơn mười kẻ buôn lậu thuốc phiện và môi giới mại dâm. Những nam nữ trẻ tuổi chưa dứt được thuốc phiện không thoát khỏi cảnh bị sung quân vào quân đội Nhật. . .
A Âm nhìn Hàn Thính Trúc đang ngồi trong phòng khách đọc báo, không nhịn được cười hỏi: “Anh rất bình tĩnh.”
Cô biết, Hàn Thính Trúc đã tự bẻ gãy cánh tay của mình.
Lật báo qua trang khác, anh thản nhiên nói: “Với tình hình như bây giờ, thủ lĩnh đám lưu manh thực sự vô năng, vũ khí lạnh dù gì cũng không nhanh bằng đạn. Em yên tâm, trong tay anh vẫn có vài chuyện làm ặn, dù em không được làm chị dâu thì vẫn có thể làm bà Hàn.”
Cô lượn một vòng trong bếp, bên cạnh thớt đặt một con cá sống đang chuẩn bị ướp gia vị, không biết người làm đã đi đâu. Cô nhanh tay móc mắt cá còn nhỏ máu, nuốt thẳng vào bụng rồi rửa sạch ngón tay, cô lắc đầu, con cá này không đủ tươi.
Cô quay lại phòng khách, phảng phất như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra, tiếp tục trò chuyện câu được câu không với anh.
“Hàn Thính Trúc, nếu anh phá sản, chưa chắc em sẽ về lại căn nhà cũ ở bến tàu với anh.”
“Ừm.” Anh lắc đầu như thật, ánh mắt không hề rời khỏi tờ báo, “A Âm yên tâm, nếu anh lụi bại thì tất nhiên cả mạng cũng không còn. Em nhớ chạy thật nhanh, như thế mới yên thân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...