Lần này đến lượt cái váy lót tôi đã mặc hôm đó biến mất. Chắc chắn tôi đã nhét nó dưới đáy ngăn kéo, vả lại còn bao nhiêu đồ lót khác nữa mà bà ta lại lấy đúng nó đi. Cái váy ấy là đồ rẻ tiền, ren của nó đã đơ ra vì giặt là quá nhiều. Nhưng đối với bà giúp việc thì chuyện đó chẳng can hệ gì. Chỉ cần có hứng là bà ta tráo luôn đồ của tôi thành của mình. Chắc trước khi đi làm, bà ta đã mặc nó rồi soi gương với vẻ mãn nguyện lắm. Bà ta ăn bao nhiêu thế mà vẫn gầy giơ xương, cằm bà ta nhọn hoắt, tay chân như cái que, nửa thân trên thì chỉ thấy mỗi xương sườn. Cái váy ăn cắp được có vẻ rất hợp với thân hình đó.
Tôi hoàn toàn không thấy tiếc. Hôm đó cái váy ấy đã bị giật ra từ lúc nào, nằm vằn vò dưới ghế sofa. Thật vô dụng. Giữa dịch giả và tôi không cần đến thứ gọi là váy lót.
Đã vào mùa kinh doanh, Hoa Diên Vỹ cũng trở nên chộn rộn. Lúc nào quán trọ cũng kín phòng. Khách khứa hết lượt nọ lượt kia đến rồi đi sau khi đã tắm biển, tản bộ quanh tường thành và ngủ trên giường của Hoa Diên Vỹ. Bà giúp việc trước đây chỉ làm ban ngày bây giờ phải làm thêm cả ban đêm.
Cứ cách ba ngày lại có thư của dịch giả. Câu chữ và bút tích vẫn vậy. Trong thư ông ta tránh nói về thái độ của mình hôm đó. Niềm vui thích của tôi là vừa nhớ lại những gì đã xảy ra ở nhà ông ta, vừa đọc lá thư lịch thiệp và khiêm nhường ấy.
Sau khi đọc xong, tôi cho nó vào cùng với rác của khách rồi vứt vào lò đốt rác ở sân sau. Thực lòng tôi muốn giữ nó lại, nhưng không có chỗ nào ở Hoa Diên Vỹ mà không bị mẹ tôi nhìn thấy hay không bị bà giúp việc ăn trộm cả.
Bận rộn quá nên tôi khó có thời gian thong dong một mình chỗ quầy lễ tân. Cứ nhìn thấy mặt tôi là mẹ lại sai làm việc vặt, vả lại khách trọ đang trong kỳ nghỉ gọi tới khá nhiều: nào là “tôi cần làm mát da vì thế hãy mang đá tới đây,” nào là “cát bị mắc trong lỗ thoát nước nên nước không chảy ra được,” hay “phòng nóng quá,” “phòng lạnh quá,” “lắm muỗi quá không ngủ được,” rồi “chờ mãi mà chẳng thấy taxi đến gì cả,”... vân ván đủ thứ chuyện. Dọn đi dọn lại mãi mà tiếng ca thán. Tôi im lặng giải quyết chúng, ỉm lặng quả đúng là vàng. Nhờ vậy tôi có thể cất giấu bí mật của mình ở một nơi an toàn hơn.
Quá trưa, tôi mang khăn lên buồng tắm phòng 202. Một đôi vợ chồng cùng đứa trẻ sơ sinh trọ ở đó. Họ vừa ra bãi biển khi nãy.
Trong cái túi du lịch mờ toang hoác là một đống tã giấy, hộp sữa cho trẻ con, đôi tất chân cáu bẩn và túi đựng đồ trang điểm. Một bình sữa rỗng khòng lăn lóc trên bàn trang điểm cạnh giường, sữa bột đổ ra tung tóe. Ở Hoa Diên Vỹ chúng tôi đặt cả nôi trẻ em trong những phòng trọ rẻ tiền chật chội, đến nỗi chẳng còn biết để chân vào đâu. Ánh trời chiều làm đổi màu nửa bên rèm cửa, giấy dán tường rách lỗ chỗ.
Đang định để khăn mặt và khăn tắm vừa mới được chuyển đến từ dịch vụ giặt là vào trong buồng tắm, tôi chợt nhớ ra phòng 202 cũng chính là phòng mà dịch giả đã trọ. Mặc dù hôm ấy ông ta không ngủ lại mà đi thẳng vào giữa đêm.
Có lẽ dịch giả cũng làm với cô điếm kia giống như đã làm với tôi. Rõ ràng lúc ấy tay ông ta trống không, hay là ông ta đã đem giấu sợi dây bí ẩn ấy ở đâu đó? Cô ta nằm ở bên phải hay bên trái giường? Hay là trên sàn nhà chật hẹp ấy cũng nên.
Cô ả đó có thân hình tròn trịa hơn tôi. Sợi dây sẽ dễ dàng thít sâu vào da thịt. Trong căn phòng này nơi hiện giờ có một đứa trẻ còn bú bẫm lại phảng phất mùi mồ hôi xen lẫn mùi nước hoa. Cô ta hẳn là đã diễn rất khéo, và đã kêu những tiếng hổn hển làm ham muốn trỗi dậy. Tôi có thể mường tượng lại một cách chính xác những cử động của đôi môi, cái lưỡi và những ngón tay của ông ta. Người được ông ta âu yếm không phải chỉ có mình tôi. Không phải chỉ mình tôi là được nhận đặc ân. Lần đầu tiên tôi nhận ra điều đó. Tôi ghen với cô ta.
Tôi treo khăn tắm vào mắc rồi khép cửa buồng tắm lại. Tôi ném mấy mẩu giấy vụn rơi trên nền nhà vào sọt rác, ngồi xuống một góc giường và lấy từ trong túi ra lá thư vừa được chuyển đến. Tôi muốn đọc thư của dịch giả đến phát điên.
“… Chỉ cần nhớ lại cô đã từng bước trên bậc thang vỏ sò, từng uống trà bằng chiếc tách này, từng soi trong cái gương ở bồn rửa mặt là tim tôi lại đập mạnh. Buổi sáng, đang cạo râu bỗng dưng tôi ngừng lại, và lấy bàn tay còn dính nguyên xà phòng xoa trên gương một cách thân thương trong khi chính tôi cũng không ngờ đến.
Nếu người lạ nhìn phải cảnh ấy thì chắc sẽ thấy rất quái gở. Mà có thể cũng có người thành ra khinh ghét tôi không biết chừng. Song chắc những người nghèo cảm xúc thì sẽ khó nhận thấy được điều kỳ diệu. Mà ai lại cảm thấy một niềm vui lạ lùng trong khi cạo râ được nhỉ?
Khi bị nhà hàng từ chối, tôi tuyệt vọng vì tưởng chừng đã để mất không chỉ bữa ăn cao cấp mà cả cô luôn rồi. Vì thế tôi đã làm loạn lên đến như vậy.
Lần đầu tiên gặp cô, người đàn bà ấy đã ở đó. Và cả trong bữa ăn đầu tiên ả ta lại cũng xuất hiện. Nhưng cô đã cứu sống tôi. Cô đã bảo vệ tôi bằng một sức mạnh ấm áp mà từ trước tới giờ tôi chưa một lần cảm nhận.
Ngoài mặt, mọi sinh hoạt của tôi không hề thay đổi. Tôi ngủ dậy lúc bảy giờ sảng và dịch ba tiếng buổi sáng, hai tiếng buổi chiều. Khi công việc hoàn tất tôi đi dạo một vòng quanh đảo, ngủ trưa, rồi bắt tay vào chuẩn bị bữa ăn. Đến khi tôi đi ngủ vào mười một giờ đêm cũng chẳng có ai đến thăm tôi cả. Ngay cả người chuyển phát thư, người thu tiền và cả người rao hàng cũng không.
Song từng giây từng phút của cuộc sống không thay đổi ấy giờ đây đang tràn ngập niềm vui sướng là được chạm vào cô. Và ngược lại tôi cũng bị hành hạ bởi những lo lắng bất an đằng sau niềm vui sướng ấy.
Tôi tự hỏi giả sử cô bị xe đâm và rời khỏi thế gian này không để lại một lời nói, một tiếng cười nào thì tôi biết làm sao? Hay tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ? Ở trước đồng hồ hoa cũng như ở Hoa Diên Vỹ thực ra người con gái tên Mari không hề tồn tại phải không?... Tôi lo như vậy đấy.
Tình cảm dành cho cô càng mãnh liệt bao nhiêu mối lo lắng của tôi càng lớn bấy nhiêu.
Càng bị dằn vặt bới những mối bất an tưởng tượng, tôi lại càng đắm chìm trong niềm hạnh phúc được yêu cô.
Cô phải sống, xin cô hãy sống trong thế giới có tôi. Chắc cô sẽ phì cười vì yêu cầu lạ lùng này. Nhưng nguyện vọng lớn nhất của tôi lúc này là cô có thực, chỉ vậy mà thôi..”
- Mày làm gì ở chỗ này thế? - Đột nhiên bà giúp việc nhòm vào từ khe cửa.
- Không, không có gì cả.
Bị bất ngờ tôi nhảy dựng lên. Cái phong bì để trên đầu gối rơi xuống.
- Mày tự ý vào phòng của khách để làm gì hả?
- Cháu quên mang khăn tắm.
Tôi nhặt phong bì lên, định nhét thư vào trong. Song quá luống cuống tôi không thể đút vào được.
- Khả nghi quá nhỉ! Chỉ mang mỗi cái khăn thôi mà lại ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm trọng thế. Lá thư đó là gì hả?
Vừa nhe răng cười vẻ nham hiểm, bà ta vừa với tay tới lá thư.
- Bác thôi đi!
Tôi định nhét thư ngay vào túi, nhưng bà ta đã nắm lấy cổ tay tôi, cố sức cướp lá thư mặc cho có làm rách nó hay không.
- Cháu đã nói là thôi đi cơ mà!
- Có tật giật mình rồi, khả nghi quá! Đừng keo kiệt thế, cho bác đọc một tí thôi! Nhá, được không?
Chúng tôi xô đẩy nhau trong căn phòng chật hẹp. Tã giấy lăn lóc, bình sữa rơi xuống sàn. Bà giúp việc nhếch mép cười như muốn trêu ngươi. Bà ta giơ cao lá thư lên, rồi trốn vào một góc phòng.
- Để xem nào... Cô Mari, cô vẫn chưa khỏi ốm sao?... Cô Mari, khoảnh khắc tôi viết đôi lời này khiến tôi hạnh phúc đến không thể hạnh phúc hơn... Thư tình hả? - Bà ta hét lên.
- Đọc thư của người khác là đồ xấu xa, tồi tệ!
- Đứa nào chui lủi để trốn việc mới là kẻ xấu. Này, đối phương là ai thế? Trông bút tích này thì có vẻ là người nhiều tuổi rồi nhỉ. Ai thế, ai thế? Hả! Đừng có đùa chứ. Tên con gái à? Càng lúc càng đáng nghi hơn nhỉ. Lại còn làm cái trò bịp bợm rẻ tiền thế này nữa!
- Bác thôi đi!
- Á à, hiểu rồi. Chuyện qua lại thư từ với một bà già lắm tiền là bịa chứ gì? Nhìn thế nào thì đây chẳng phải là thư của đàn ông hay sao hả? Thằng nào, ở đâu? Nào, thú nhận đi! - Bà ta nhảy dựng lên như thể kỳ lạ quả không chịu nổi vậy.
- Không liên quan tới bác.
- Chuyện lớn thế này không thể không nói với mẹ mày được. Đây là vấn đề liên quan tới việc dạy dỗ mày, với lại bác cũng coi mày như con gái còn gì. Mẹ mày mà biết thì sẽ to chuyện đây. Nếu là chuyện của con gái thì mẹ mày sê...
- Trả cái váy lót cho tôi! - Tôi nói.
Mặt bà giúp việc thoáng biến sắc. Giữa hai người chỉ còn im lặng.
- Cái váy cỡ 80, cái quá khổ so với bác ấy!
Bà ta đứng im, lườm lườm tôi- Cái gì? Con bé này toàn nói chuyện không đâu! - Giọng bà ta hơi run run.
- Bác thôi cái kiểu giả vờ ấy đi! - Tôi vẫn cứ tiếp tục. - Com pa, mùi soa, cúc áo, tất dài, áo lót, cả cái ví tết hạt cườm nữa, trả lại tôi hết đi!
Tôi cứ nghĩ mình đã quên một nửa rồi, song tên của các thứ đồ vật cứ tuồn tuột tuôn ra. Bà ta vẫn im lặng liếm môi liên tục.
- Tôi sẽ mách mẹ, rồi đuổi việc bác. Việc đó quá dễ. Nếu chuyện bác có thói ăn cắp truyền đến tai những người quanh đây thì sẽ chẳng có chỗ nào mướn bác nữa đâu. Cũng chẳng ai nhờ bác may vá gì nữa!
- Hừm.
Bà giúp việc “hừm” một tiếng, vò nhàu lá thư ném xuống sàn rồi đi ra. Tôi vội nhặt nó lên rồi đốt ở sân sau như mọi lần.
*
* *
- Chuyện đó có hay xảy ra không?
Tôi vừa mân mê cục tẩy ai đó đã bỏ quên trên bàn thí nghiệm vừa hỏi.
- Hả? - Dịch giả vặn lại.
- Chỉ ngủ một đêm với một người không quen biết...
Tôi thận trọng lựa chọn từ ngữ. Người đàn ông lặng câm, nhìn xuống cục tẩy đã mòn vẹt. Tôi dò nhìn sắc mặt ông, sợ làm ông ta khó chịu, song ông ta tuyệt nhiên không có vẻ khó chịu gì. Chỉ là hình như đang khổ sở tìm câu chữ cho thích hợp mà thôi.
- Chuyện đó không hay xảy ra đâu!
Sau một hồi im lặng, cuối cùng ông trả lời.
- Thật khó nói ra con số cụ thể là xảy ra mấy lần trong mấy tháng, nhưng mà đó là chuyện họa hoằn lắm mới có.
Trường học trong kỳ nghi hè không có lấy một bóng người, sân trường trở nên trơ trọi. Máng trời phía trên nhà để xe đạp dần chuyển sang màu đỏ sậm, nắng chiều rọi vào phòng thí nghiệm. Từ mười chiếc bàn hình chữ nhật xếp cạnh nhau, bảng, tú đựng hóa chất, đến cả khuôn mặt dịch giả, tất cả đều nhuốm màu nắng.
- Làm thế nào bác biết cô ta?
- Lúc ấy cô ả đang đứng ở vệ đường chờ khách. Thế nên tôi đã gọi cô ta.
- Sao bác biết đấy là gái bán dâm? Cô ta đâu có treo biển đâu.
Người đàn ông ngẩng mặt lén, rồi mấp máy môi vẻ khổ sớ.
- Điều đó dĩ nhiên tôi biết. Đấy là vì bầu không khí toát ra. Những cô gái đó lúc nào cũng săn tìm đàn ông. Họ đứng đó chỉ vì thế thôi.
Rất dễ dàng để vào được phòng thí nghiệm. Cửa sau nằm ngược phía với cổng chính. Cái khóa cửa ở đó vẫn hỏng như hồi tôi còn đi học, chẳng thay đổi gì. Từ cửa sau đi qua bể bơi, qua trường bắn cung, sân tennis rồi leo lên cầu thang thoát hiểm cạnh phòng nhạc, sẽ thấy sâu cùng của tầng hai là phòng thí nghiệm. Ở đó không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cũng không có ai đi ngang qua.
Sau buổi hẹn hò bí mật với dịch giả ở căn nhà nhỏ của ông, chúng tôi định sẽ chia tay nhau ở bến tàu trên đảo F, nhưng không hiểu sao lại thành hai người cùng nhau lên du thuyền. Dường như chúng tôi không chịu đựng nổi cảm giác ngậm ngùi khi cứ thế mà chia tay. Chúng tôi không thể buông bàn tay đang nắm lấy tay mình. Sau đó thì: “Thôi để chuyến sau vậy” - nói rồi chúng tôi đi lang thang quanh phố, và rốt cuộc thì đến trường học.
- Thi thoảng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi đến không chịu nổi. - Ông ta lại bắt đầu câu chuyện.
- Sau khi hoàn thành xong một công việc, tôi lên tàu đến bưu điện để gửi nó. Ví dụ như dịch một tờ quảng cáo giới thiệu về sản phẩm dinh dưỡng làm từ mỡ cá tầm. “Chỉ cần uống mười viên mỗi ngày sẽ giúp máu huyết lưu thông, tăng cường chức năng giải độc gan,” một mảnh giấy mỏng dính được dịch từ một thứ tiếng Nga đáng hổ thẹn. Tôi mua tem, dán nó lên phong bì rồi bỏ vào thùng thư. Khoảnh khắc trong thùng thư có tiếng “soạt” khe khẽ, thì cơn sợ hâi ập đến.
- Tiếng “soạt” ấy à? - Tôi bắt chước giọng điệu của ông.
Dịch giả kéo chiếc đèn cồn trên bàn về phía mình. Nó nằm gọn trong những đường cong trên lòng bàn tay ông ta. Cái bấc đèn ươn ướt, bình cồn trong suốt đến độ có thể nhìn xuyên qua.
- Không phải là chuyện cô đơn vì chỉ có một mình. Với tôi sự cô đơn đã bốc hơi từ rất lâu rồi. Không phải vậy, mà đó là cảm giác tôi cũng sẽ biến mất không một tiếng động vì bị hút vào một cái khe sâu trong khí quyển bằng sức mạnh mãnh liệt nào đó không thể cưỡng lại nổi. Nếu tôi bị kéo vào trong đó, thì tôi sẽ mãi không thể quay trở về được nữa. chuyện ấy tôi hiểu rõ lắm.
- Đấy là cái chết, phải không ạ?
- Không, không phải. Ai rồi cũng sẽ phải chết thôi. Cái tôi muốn nói là một điều đặc biệt hơn cơ. Tôi bị cuốn vào trong cái khe vôy như thể chỉ mình mình nhận hình phạt vậy. Không phải chỉ chết là xong, mà tôi sẽ phải vĩnh viễn lang thang bên rìa thế giới. Không một ai để ý là tôi đã biến mất. Và dĩ nhiên họ cũng chẳng đau buồn gì. Chắc chỉ có mỗi cái công ty xuất khẩu đã nhờ tôi dịch tờ rơi là tới tìm tôi để trả tiền công. Song họ sẽ bỏ cuộc ngay thôi. Dù gì tiền công dịch thuật chỉ là một số tiền chẳng đáng là bao.
Ông nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên bình đựng cồn và thì thầm. Mỗi khi tay ông ta cử động, khuôn mặt cũng đung đưa cùng với cồn.
- Tôi mua cô ta để chạy trốn khỏi nỗi sợ hãi ấy. Tôi muốn chìm đắm trong ham muốn xác thịt để có thể chắc chắn rằng mình vẫn còn sống. Rồi ngay sáng sớm hôm sau, tôi đã lên chuyến du thuyền đầu tiên về thẳng đảo. Tôi vứt hết đống giấy nhớ dùng khi dịch về dầu cá tầm, cả tờ quảng cáo mẫu và cả giấy thấm nữa. Khi đó cơn bộc phát của tôi cuối cùng mới dịu xuống.
Tôi gật đầu. Tôi không hiểu hết những gì ông đang nói, nhưng tôi không muốn nói chen vào để làm bầu không khí yên tĩnh trong phòng bị khuấy động. Dịch giả thở hắt ra như thể cơn bộc phát của óng vừa nãy đã đi qua.
Giờ là lúc triều đứng, gió biển đã ngừng thổi. Lá trên cành, cờ riêng của trường học đến lưới gôn trên sân bóng, tất cả đều đứng im nín thở.
Chúng tôi vào phòng dụng cụ phía trong phòng thí nghiệm. Ở đó có cơ man những hàng tủ để đồ rất cao, tối lờ mờ và nóng nực. Những thứ thuộc đủ mọi chủng loại đặt bừa bãi: bình thí nghiệm, đèn Bunsen, cối giã, amian, cân tiểu ly và cán cân, bảng kỹ hiệu nguyên tố, máy chiếu, mô hình xương người, ống nghiệm, kính hiển vi, tiêu bản côn trùng, đĩa đựng đồ thí nghiệm... chúng tôi len qua lối đi hẹp. Có mùi như mùi thuốc. Nó khiến tôi nhớ đến sợi dây của dịch giả.
- Cô có khinh ghét tôi không? - Ông ta hỏi.
- Không ạ. - Tôi trả lời. - Từ bé cháu đã biết chuyện người ta dùng tiền để mua gái rồi. Với cả ở Hoa Diên Vỹ tối nào cũng có những khách trọ như thế.
Kẹp tóc của tôi tuột ra, rơi vào đáy cái hộp chỉ có độc tiêu bản một con xén tóc. Chân sau của nó nát vụn, râu thì gãy gập lại, hai con ngươi bé xíu nhìn chăm chăm vào khoảng không.
- Thế với những cô gái mua bằng tiền, bác cũng làm với họ giống như với cháu à?
- Chắc chắn là không có chuyện giống nhau rồi. - Ông ta lắc đầu nguầy nguậy.
- Mari...
Tôi rất thích khoảnh khắc dịch giả thì thầm t. Âm thanh ông ta thốt ra rất đẹp.
- Thật vô nghĩa khi so sánh cô với những người khác. Cô đặc biệt hơn hết thảy. Từ một cái móng tay bé xíu cho tới tận sợi lông.
Tôi không biết nên trả lời thế nào. Tôi chỉ ước ông ta cứ gọi tên mình mãi. Ngoài ra tôi không cần những lời nói có ý nghĩa sâu xa gì cả. Tôi cứ hết đóng lại mở ngăn kéo tủ. Sau lưng tôi có tiếng ống hút va vào nhau.
Hôm nay tôi bị trói vào giường. Trên giường có những thanh sắt vừa vặn để buộc chặt chân tay tôi vào đó. Dịch giả lấy một cái kéo may rạch toang váy lót của tôi. Lưỡi kéo được mài sắc nhọn, ánh lên đen bóng. Ông ta đưa kéo qua lại nhiều lần trên không trung như muốn kiểm tra độ sắc và tận hưởng âm thanh đó.
Cái kéo lướt thẳng từ háng tôi lên trên. Đầu lưỡi kéo chỉ khẽ chạm vào là cái váy đã rách toác ra dễ dàng, không chút kháng cự.
Lưỡi kéo chạm tới bụng dưới của tôi. Một dòng điện lạnh như bâng chạy qua cơ thể khiến tôi hoảng hốt. Nếu người đàn ông dùng sức hơn một chút nữa có khi kéo đã đâm vào phần bụng dưới của tôi rồi. Da thịt tôi sẽ bị lật lên, những khối mỡ nằm phơi ra, máu sẽ nhỏ xuống nhuộm đỏ ga trải giường.
Dự cảm những đau đớn và nỗi sợ hãi choán hết suy nghĩ của tôi. Có khi nào vợ ông ta cũng đã bị giết như thế này chăng?
Dự cảm càng sống động bao nhiêu khoái cảm trong tôi càng dâng trào bấy nhiêu. Lúc này đây tôi đã biết được mình sẽ thành ra thế nào. Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.
Người đàn ông chầm chậm cắt đứt hai sợi dây vai áo. Biết là vô ích song do không chịu nổi tôi ngọ nguậy tay chân hòng nới lỏng dây trói. Những thanh sắt rít lên ken két. Âm thanh ghê rợn ấy càng khiến ông ta thêm hưng phấn.
Váy lót của tôi giờ thành những mảnh nhỏ vương vãi trên sàn. Tôi lại mất đi một cái váy lót nữa.
- Sắp đến chuyến tàu cuối rồi đấy! - Tôi nói.
Tiếng còi tàu từ xa xa vọng lại. Dịch giả thở dài như vừa nghe phải một âm thanh không mong đợi.
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Lần nào chia tay chúng tôi cũng làm vậy. Bởi vì ngoài việc đó ra không còn cách nào giúp chúng tôi vượt qua nỗi buồn cả. Phải làm sao để có thể lấp đầy chỗ trống giữa hai người, cơ thể chúng tôi nhớ rõ. Hai gò má chạm vào nhau, hơi thở đọng lại trên mi mắt. Áo tôi dính bết vào tấm lưng đầy mồ hôi. Chắc là do không mặc váy lót. Cổ tay tôi vẫn còn hơi ửng vết dây trói.
- Tại sao chúng ta lại người một nơi thế nhỉ...
- Tôi cũng không biết...
Dịch giả chỉ lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...