Tôi không biết những gì dịch giả đã làm trên thân thể mình có phải là hành động bình thường hay không. Tôi cũng không biết làm thế nào để kiểm chúng.
Nhưng có lẽ đó là một điều đặc biệt. Bởi vì nó rất khác với những gì tôi tưởng tượng trong đầu khi cảm nhận âm thanh bí ẩn và không khí bao trùm Hoa Diên Vỹ mỗi tối.
- Cởi quần áo ra! - Người đàn ông ra lệnh.
Đây là mệnh lệnh đầu tiên ông ta ra cho tôi.
Chỉ cần nghĩ âm thanh đặc biệt đó dành riêng ình là tim tôi run lên. Tôi lắc đầu. Không phải vì muốn từ chối, mà vì tôi quá thẹn thùng khi nhận ra mình đang run.
- Tất cả, cởi hết tất cả ra! - Ông nhắc lại.
Mọi hấp tấp cùng ham muốn ẩn sâu trong vẻ mặt bình thản. Vừa nãy ông ta còn e dè là thế vậy mà vừa đến đảo ông ta đã bắt đầu ra lệnh cho tôi.
- Không...
Tôi băng qua căn phòng, định mở cửa. Mấy cái tách ông ta vừa mang ra va vào nhau lách cách.
- Định về đấy à?
Nhanh như chớp, ông ta đã đứng chặn cửa từ khi nào và nắm chặt lấy cổ tay tôi.
- Còn ba mươi phút nữa mới đến chuyến tàu tiếp theo.
Cảm giác đau nơi cổ tay mỗi lúc một rõ rệt. Đầu ngón tay ông ta ấn lõm da tôi. Tôi ngạc nhiên không hiểu sao một người đàn ông đã đứng tuổi và nhỏ con như vậy lại mang sức mạnh to lớn nhường này. Tôi biết chắc chắn ông ta sẽ ngăn mình lại bằng cách này. Ngay từ đầu tôi đã thấy mình không thể trốn khỏi đây được nữa rồi.
- Buông cháu ra!
Tuy vậy tôi toàn nói những điều trái với tâm trạng trong lòng. Vì tôi biết chắc người đó sẽ ra một mệnh lệnh mạnh mẽ hơn, áp đảo hơn thế.
Ông ta cố lôi tôi vào giữa phòng. Sức mạnh ấy quá ghê gớm khiến hai chân tôi khuỵu xuống, và tôi ngã lăn ra sàn. Trong mắt tôi giờ đây là chân ghế sofa, cùng đôi dép đi trong nhà tuột ra nằm lăn lóc, và biển thấp thoáng sau khe rèm cửa.
- Để ta dạy mi cách cởi quần áo!
Nói rồi ông ta lật sấp tôi lại, ghì đầu tôi xuống sàn rồi kéo tuột khóa váy. Lưng tôi phát ra một âm thanh sắc nhọn giống như bị dao cứa. Bất giác tôi định gập cơ thể đang run rẩy của mình lại, song ông ta không để tôi làm điều đó. Đến cả mi mắt, cả một ngón tay ông ta cũng không cho tôi tự do cựa quậy.
Đúng là dịch giả vẫn chưa hết giận. Ông ta định mượn cơ thể tôi để trả thù cô gái đó và người lễ tân ở nhà hàng bằng cách riêng của mình.
Tai tôi cong gập lại, vú bị ép xuống, và miệng há hốc ra, không ngậm vào được. Những sợi lông tua tủa trên thảm chọc vào môi tôi, chúng có vị đăng đắng.
Cơ thể tôi đáng lẽ phải rất đau. Thế nhưng tôi không thể cảm nhận được. Các dây thần kinh của tôi đã bị rối ở đâu đó. Khi những đau đớn thấm sâu vào da thịt, tức thì một sự uể oải dịu ngọt lan tỏa.
Ông ta lột cái váy đầm ra và quăng đi. Nó trở thành một đống màu vàng rúm ró ở góc phòng. Cái từng bao bọc cơ thể tôi đã biến đi trong nháy mắt.
Tiếp theo là váy lót, tất dài, rồi xu chiêng bị rứt ra. Phải kéo căng chỗ nào, phải tháo móc chỗ nào ông ta đều nắm rõ. Hai cẳng chân, hai cánh tay, và cả mười ngón tay chuyển động liên hồi trên người tôi. Không hề lưỡng lự, không hề mắc sai lầm.
Tôi kêu lên khi cuối cùng chiếc quần lót tuột khỏi cổ chân. Tôi nhận ra ông ta đã hoàn lột sạch mọi thứ trên người tôi, và tôi trở thành một đống thịt bất lực. Tôi muốn hét thật to, nhưng những gì thốt ra từ miệng chỉ là tiếng rên rỉ. Người đàn ông lại càng ghì chặt đầu tôi xuống sàn. Khuôn mặt khó coi của tôi phản chiếu trên tấm kính của giá sách. Phía sau tấm kính ấy xếp đầy những quyển sách tiếng Nga.
*
* *
Lần đầu tiên tôi được thấy tiếng Nga là như thế nào. Khi được dẫn vào phòng này, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là bàn làm việc. Đó là một cái bàn cũ đơn sơ. Trên bàn có năm chiếc bút chì vót nhọn, hai cuốn từ điển cũ kỹ, cái chặn giấy, kính lúp, con dao rọc giấy, một cuốn sách dày cộp vẫn đang mở và một quyển vở, tất cả những thứ đó đều được sắp xếp ngăn nắp.
Chữ trong quyển vở cũng vậy, không xô lệch một milimet nào. Những con chữ nhỏ bé được viết một cách cẩn thận và chính xác. Không một chữ nào bị sửa lại hay viết đè lên. Những con chữ trông hệt như một bức tiểu họa tinh xảo.
- Cái này... là cuốn tiểu thuyết có nhân vật Marie phải không ạ?
Dịch giả chặn tay tôi lại khi tôi định với lấy cuốn sách. Hình như ông ta không muốn tôi động vào nó. Hay có khi nào ông ta chỉ muốn nắm tay tôi thôi cũng nên.
- Đúng. - Ông ta trả lời.
- Tuy cháu không hiểu gì, nhưng mà chỉ ngắm nhìn thôi cũng thấy thú vị rồi.
- Tại sao?
- Bởi vì nó giống như ám hiệu ẩn chứa một bí mật lãng mạn.
Ông ta vẫn giữ chặt tay tôi.
- Marie bây giờ ra sao rồi ạ?
- Cuối cùng nàng cũng hẹn hò với thầy dạy cưỡi ngựa. Hai người ôm nhau trong góc chuồng ngựa, tay vẫn nắm chặt roi. Những con ngựa khẽ hí lên, lúc lắc sợi dây cương trên cổ. Tiếng rơm lạo xạo dưới chân họ. Một tia nắng xuyên qua kẽ hở trên tường cắt ngang bóng tối. Sau đó họ...
Người đàn ông kéo tôi lại và hôn. Trong một thoáng tôi cảm nhận được tất cả những gì trên môi ông ta. Sự ám áp cùng cảm giác khô khốc già nua, tất cả mọi thứ. Một nụ hôn im lặng. Ngay cả tiếng sóng cũng ngừng lại. Một sự tĩnh lặng như thể chúng tôi bị hút xuống đáy sâu vậy.
Ham muốn của người đàn ông ngày càng tăng. Hai bàn tay đặt trên vai tôi sờ soạng dần xuống lưng, tới eo rồi rờ từng khớp xương. Tôi lúng túng không biết nên đón nhận chúng như thế nào. Tuy nhiên tôi không còn cách nào khác ngoài việc cử động theo mệnh lệnh của ông ta. Khi ham muốn đã tới tột đỉnh, ông ta nói:
- Cỏi quần áo ra!
Ngoài kia trời đang nóng vậy mà trong nhà mát lạnh. Có lẽ không phải do tôi đang ở trần, mà vì khí lạnh đọng lại trong phòng. Thi thoảng rèm cửa sổ phía Nam lay động, nhưng gió nóng không thổi được tới đây. Hàng hiên quét sơn trắng bên kia cửa sổ cùng sân cỏ và biển trải rộng phía trước trông như một thế giới xa xăm nào đó. Chỉ có hai người chúng tôi đang bên nhau.
Dịch giả nắm lấy tóc tôi, kéo tôi lên ghế. Tôi vội ôm lấy đầu, nhưng không kịp. Búi tóc mẹ tôi làm bung ra, xõa xuống mặt. Những cái kẹp tóc bị tuột mắc lại khắp nơi.
- Có chống cự cũng vô ích!
Giọng nói của ông ta mang lại cho tôi khoái cảm cùng nỗi đau. Tôi định gật đầu, song cổ tôi không cử động bình thường được.
- Trả lời đi chứ!
- Vâng - Không hiểu sao tôi chỉ buột ra một tiếng yếu ớt.
- Nói to hơn nữa đi!
- Vâng, hiểu rồi ạ!
Tôi nhắc đi nhắc lại một câu đến khi nào ông ta thấy thích.
Không rõ từ đâu có một sợi dây kỳ lạ xuất hiện, quấn chặt lấy tôi. Nó mềm, dày và chắc chắn hơn loại dây nhựa dùng để gói đồ.
Nó thoảng mùi hóa chất, giống mùi bốc lên trong phòng thí nghiệm sau mỗi giờ học. Không biết chừng nó còn giống cả cái mùi của ông tôi trước lúc mất. Nhắc mới nhớ nó giống mùi trong cái ống dùng để hút chất dịch màu vàng từ bụng ông.
Sợi dây thít vào từng thớ thịt trên người tôi, nó siết chặt khiến da thịt tôi lõm xuống. Dịch giả sử dụng nó một cách thành thạo. Những động tác của ông rất hoàn hảo từ đầu đến cuối. Các ngón tay trung thành đảm nhận nhiệm vụ của chúng. Dường như những ngón tay ấy đang làm phép trên cơ thể tôi vậy. Tôi không thể tưởng tượng ra được mình lúc này trông như thế nào. Chỉ còn cách nhìn lên tấm kính của giá sách.
Cổ tay tôi bị trói, hai cánh tay bẻ quặt sau lưng. Vú tôi bị ép xuống trông thật khó coi, nó không còn như lúc đầu. Hai núm vú ửng màu hồng nhạt như chờ được vuốt ve. Phần dây trói trói gập đầu gối tôi bị buộc cùng mông và xương hông khiến phần háng tôi banh ra. chỉ cần hơi khép chân lại là sợi dây sẽ càng thít chặt hơn, nó ăn sâu vào cả lớp niêm mạc mềm nhất. Ánh sáng chiếu vào những nếp gấp trước giờ vẫn đóng kín trong âm h
Tôi không còn định trốn nữa, và cũng đã làm theo những gì ông ta nói vậy mà ông ta vẫn chưa tin tôi. Dường như ông ta muốn cướp đi hết cả tự do của tôi.
- Sao lại run lẩy bẩy thế hả?
Người đàn ông nắm lấy cằm tôi. Sợi dây rít lên khi tôi quay mặt sang hướng khác. Trong đầu tôi biết mình phải nói ra câu trá lời ông ta mong muốn nhất, song tôi lại chỉ hổn hén. Người đàn ông kéo mạnh cái nút thắt sau đầu tôi. Toàn thân tôi đau nhói.
- Cháu xin lỗi!
Bị đau đớn đè nặng, cuối cùng tôi cũng cất tiếng. Song người đàn ông không buông tay ra.
- Cháu xin lỗi! Xin tha cho cháu!
Đó là câu mà hồi nhỏ tôi đã nói đi nói lại với mẹ bao lần. Hồi đó tôi không biết thế nào gọi là tha thứ, mà chỉ kêu gào lên thế thôi. Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu ý nghĩa của nó. Từ sâu thẳm trong tim, tôi muốn được tha thứ.
- Cháu xin bác! Bác tha cho cháu đi! Cháu sẽ không run nữa. Cháu sẽ im lặng mà!
Người đàn ông đưa mắt nhìn tôi. Ông ta nhìn xoáy vào từng ngóc ngách trên cơ thể tôi, không chớp mắt.
Trong một căn phòng mà từ tủ chén, ga trải giường, bàn làm việc, cho tới những con chữ trong cuốn vở, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp thế này, chỉ có mình tôi đang làm loạn lên. Váy và đồ lót của tôi vương vãi khắp nơi, còn tôi trở thành một sinh vật kỳ dị nằm lăn lóc trên ghế sofa.
Hình ảnh tôi phản chiếu trong tấm kính trông hệt một con côn trùng đang thoi thóp. Hệt một con gà bị treo lủng lẳng trong kho lạnh của cửa hàng thịt.
*
* *
Nếu xuống tàu rồi đi dọc bờ biển theo hướng ngược lại với hướng về phía cửa hàng đồ lặn sẽ bắt gặp một con vịnh nhỏ. Nhà người đàn ông nằm ở rìa con vịnh.
Đó là một căn nhà nhỏ có mái màu xanh. Bãi cỏ cắt tỉa gọn gàng, nước sơn trên hiên nhà bóng loáng như vừa được sơn lại, cửa sổ buông một tấm rèm bằng ren trắng xóa. Song chúng không thể giấu nổi vẻ tồi tàn của căn nhà. Tường, khung cửa sổ, thềm nhà, cửa ra vào hết thảy đều bị sây sát, chắc có lẽ đã dãi dầm trong gió biển khá lâu. Những bậc thang bằng bê tông phủ vỏ sò dần lên thềm nhà.
- Nào, cẩn thận nhé!
Dịch giả đỡ lấy tay tôi. Đầu ngón chân k trong giày da đau không chịu nổi. Đó không phải là nỗi đau thực sự. Tôi không ngờ rằng cũng bàn tay đã đỡ cho tôi khỏi ngã kia sẽ âu yếm tôi bằng cách riêng của nó.
- Căn phòng đẹp quá!
Tôi ngồi xuống ghế sofa và nói. Tôi đã không thật lòng. Bởi vừa bước qua bậc thềm tôi đã bị một cảm giác khó chịu bám theo sau.
- Cảm ơn!
Tuy thế, dịch giả trả lời với vẻ vui sướng. Khuôn mặt nặng nề suốt từ lúc ở nhà hàng cho tới lúc đứng ở quán pizza vỉa hè giờ đã dãn ra. Ông mỉm cười. Hình như ông ta vừa cười vừa nghĩ xem khi nào thì ra mệnh lệnh đầu tiên cho tôi.
Phòng này là phòng khách kiêm phòng đọc sách. Một bên tường là giá sách. Căn buồng nhỏ ở sâu bên trong hình như là phòng ngủ. Ở đó có tủ quần áo và giường. Khung cửa kéo đang mở, nhìn qua đó có thể thấy được cả nhà bếp.
Dụng cụ làm bếp đều đã lỗi thời, song đó là một căn bếp sạch sẽ gọn gàng. Trong nhà không có vật nào thừa. Không hề có tranh ảnh, lọ hoa hay đồ trang trí. Chỉ có những đồ dùng thực sự cần thiết là được bày ra.
Song cái tạo nên điểm khác biệt của ngôi nhà là sự ngăn nắp đến từng chi tiết. Mỗi quyển sách đặt trên giá đều có vị trí riêng của mình, bếp ga được đánh sạch bong, ga trải giường không có lấy một nếp nhăn nào. Sự ngăn nắp không làm cho nơi này trở nên dễ chịu mà khiến người ta nghẹt thở. Tôi nhẹ nhàng trả cái gối ôm về chỗ cũ.
- Để tôi pha gì cho cô uống nhé!
Ông ta đi vào bếp rồi mang ra một bộ pha trà. Những đồ vật cần thiết được sắp xếp theo thứ tự trên khay.
Tôi chăm chú nhìn dịch giả pha trà. Ông tráng ấm tách, cho lá trà vào bình rồi xối nước sôi. Sau đó ông ta phủ một tấm vải lên cái bình rồi chờ trong chốc lát. Bàn tay đang đặt chỗ mép khay lại bắt đầu cử động. Ông ta ột lượng sữa vừa phải vào trong tách và lấy tấm phủ ra. Rồi ông rót từ trên cao xuống để trà quyện vào cùng sữa.
- Nào, xin mời!
Dịch giả mở nắp hộp đường, xoay cái tách về phía tôi nữa vòng rồi dừng lại. Khi ấy lần đầu tiên tôi nhận biết được vẻ lịch thiệp trong cử động của những ngón tay ông ta. Trông chúng không có gì là miễn cưỡng, móng tay hơi sậm, những nốt đồi mồi và mụn ruồi khiến những ngón tay trông thật tuyệt vời. Vậy mà mỗi lần cử động những ngón tay ấy lại làm cho những thứ được chúng chạm vào trở nên bối rối và từ chúng như phát ra một mối đe dọa thống trị.Tôi nhấp một ngụm trà. Chiếc chuyền chở khách đi lặn băng qua bên kia con vịnh. Thị trấn nhòa đi trong ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên sóng biển. Một con chim nhỏ màu nâu vừa đậu xuống hiên nhà lại lập tức bay đi.
*
* *
Lớp lông mu nhớp nháp mồ hôi, đám lông nách cạo sót cùng âm hộ chẳng có gì là đẹp, và đôi nhũ bồng quá lép không làm ông ta vỡ mộng sao? Đã mất công trói tôi mà cuối cùng tôi lại ra hình dạng xấu xí khó coi đến thế, chắc ông ta phải đau khổ lắm. Chắc ông ta sẽ thấy rốt cuộc cô điếm kia vẫn hơn tôi, dù có bị cô ta chửi rủa thé nào đi nữa.
Dịch giả ấp lên người tôi. Không hề vội vã. Ông ta cử động như thể biết chắc sợi dây sẽ không tuột. Ông chuyển động chậm rãi như muốn níu giữ khoái cảm lâu hơn. Môi ông ta lết vào gáy, vào tai tôi, và hớp lấy môi tôi. Cảm giác khác hẳn so với nụ hôn khi nãy. Hai lớp niêm mạc cọ xát vào nhau, chất nước bọt mang mùi pizza trào lên. Hai tay ông ta sờ nắn vú tôi. Hai bên vú bị sợi dây thít làm vẹo đi, nhờ thế mà tôi có phản ứng tức thời với những cảm giác nhỏ nhất. Hai đầu vú tôi căng lên để đón nhận những ngón tay của ông ta dễ dàng hơn.
Dịch giả vẫn không cỏi áo vest. Cũng không tháo cà vạt, nút tay áo cũng để nguyên. Bộ dạng ông ta vẫn như khi đợi tôi trước đồng hồ hoa. Chỉ mỗi tôi là khác trước. Những gì chạm vào tôi chỉ là môi, lưỡi và ngón tay. Song thế là đủ.
Ông ta không bỏ qua một bộ phận nào trên cơ thể tôi. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình có xương bả vai, có thái dương, có mắt cổ chân, có dái tai, và có cả hậu môn nữa. Dịch giả cẩn thận âu yếm chúng, làm ướt chúng bằng nước bọt, rồi lấy môi nếm thử.
Tôi nhắm mắt lại. Như thế tôi có thể cảm nhận được một cách chân thực nhất mình đã bị làm cho ê chề đến mức nào. Ni lông trên ghế sofa bám dính lưng tôi. Rõ ràng phòng rất lạnh vậy mà mồ hôi tôi nhễ nhại.
Không biết từ khi nào người đàn ông bắt đầu lần mò vào trong đám lông mu. Tôi bắt đầu thấy đau khi hơi thở của ông ta lại gần. Cảm giác lo lắng không hiểu ông ta định làm gì, cùng với lời nguyện cầu ông ta cứ tiếp tục nhạo báng tôi không thương xót, chúng giằng co nhau như thể xé toạc người tôi ra. Từ chỗ rách ấy khoái cảm trào dâng cuồn cuộn như máu.
Ngón tay ông ta mở rộng từng nếp gấp. Lưỡi ông ta lăn xả vào cục thịt bé tí nằm sâu bên trong. Không chịu nổi tôi bật kêu lên, và rúm người lại. Song cái lưỡi không chịu rời ra. Cục thịt nhỏ nằm trên lớp niêm mạc nhễu nhão rung rung, co giật.
Những ngón tay đã rờ thấy cửa vào vùng kín. Cuối cùng cũng đến chỗ đó. Mọi thứ sau lớp lông mu gần như bị xảo trộn tanh bành. Tôi gắng hết sức đóng những nếp gấp lại, như sợ chúng tan chảy ra trước khoái cảm. Nhưng sợi dây trói vẫn trơ ra. Những ngón tay bắt đầu xâm nhập vào âm hộ. Người đàn ông không ngại ngần chạm vào cái nơi mà ngay đến cả tôi còn chưa một lần sờ tới. Những ngón tay xoáy sâu vào khe thịt ấm nóng.
- Dừng lại!
Lần đầu tiên tôi chợt hét toáng lên. Người đàn ông tát vào hai bên má tôi. Dư âm của tiếng kêu vừa dứt, một nỗi đau khác lại ập đến. Tôi nghĩ về cô Marie ở chuồng ngựa. Có lẽ cô ấy cũng đã bị đánh bằng roi giống thế này. Dịch giả chùi những ngón tay vừa đút vào chỗ ấy lên má tôi. Mặt tôi nhớp nháp toàn chất dịch nhầy nhầy.
- Tuyệt chứ? - Ông ta hỏi.
Tôi lúc lắc đầu. Đồng tình hay phản đối, ông ta muốn hiểu thế nào cũng được.
- Rất tuyệt phải không?
Ông ta nhét một lúc cả bốn ngón tay vào miệng tôi. Tôi nghẹt thở muốn nôn mửa.
- Thế nào? Ngon không?
Tôi dùng lưỡi cố đẩy chúng ra. Nước bọt trào ra từ khóe môi.
- Tuyệt đến mức chảy cả nước dãi cơ à?
Tôi tuyệt vọng gật lia lịa.
- Đồ dâm đãng!
Ông ta lại tát vào má tôi.
- Vâng, rất tuyệt ạ! Cháu xin bác, bác làm nữa đi! Cháu xin bác đấy!
*
* *
Khi tôi về đến Hoa Diên Vỹ, mặt trời đã sắp lặn. Trong các phòng vọng ra tiếng khách đang xối vòi hoa sen sau khi đi tắm biển. Những chiếc áo tắm được phơi cạnh cửa sổ hướng ra sân trong. Ráng chiều nhuốm lên búi tóc của cậu thiếu niên chơi đàn hạc.
- Đầu mày sao thế hả con? - Mẹ tôi ngay lập tức đã phát hiện ra sự khác thường.
- Nó bị mắc vào mũ ạ... - Tôi trả lời, cố tỏ ra bình thường.
- Chết, hỏng hết cả rồi. Mày định ngồi ở quầy lễ tân với cái đầu như thế hả?
Bà lôi tôi đến trước bàn trang điểm. Đằng nào khi tôi đi tắm nó cũng tã ra thôi, vậy mà mẹ vẫn búi lại tóc cho tôi theo đúng trình tự như đã làmuổi sáng.
Liệu mẹ có nhận ra được mái tóc này đã bị làm gì lúc chiều không nhỉ? Không, chắc chắn bà sẽ không để ý thấy. Hôm nay tôi đã đi đến một nơi rất xa. Một nơi rất xa trên biển, nơi mà bàn tay của mẹ không thể với tới.
Tôi cùng người đàn ông đứng trong nhà vệ sinh, cố gắng sửa lại tóc.
- Không được rồi. Thế này thể nào cháu cũng sẽ bị mẹ mắng thôi!
Tôi thở dài.
- Thực sự rất đẹp mà!
Người đàn ông an ủi tôi như thể ông ta đã quên phéng mất chính mình đã làm tôi ra như thế này.
- Không được. Mẹ cháu cực kỳ kỹ tính về chuyện đầu tóc. Kẹp tóc chỉ lệch một chút thôi bà ấy cũng không bỏ qua đâu.
Ngay cả ở đây cũng vậy, trong nhà vệ sinh, mọi thứ đều được lau sạch bóng. Từ cái bồn rửa tráng men trắng hay cao hơn là cái giá để đồ bên trên có gắn gương. Một cái vòi nước kiểu cũ không ra nước nóng. Một bộ dao cạo râu và bàn chải đánh răng. Một bánh xà phòng mới dùng.
Cái lược của ông ta quá nhỏ để có thể chải gọn một mái tóc dài. Thêm vào đó, điều quan trọng nhất là dầu trà lại không có. Sau khi đã cố gắng hết sức thu vén những sợi tóc cứ không ngừng xõa xuống, tôi tìm cách búi chúng lại một cách khéo léo. Không muốn làm vướng tôi, người đàn ông run rẩy đưa tay ra sau gáy vuốt lại những sợi tóc rối bù của tôi.
Ông ta đã trở lại nhút nhát như trước đây, như thể thế giới biến đổi chớp nhoáng vậy. Nhưng tôi không thể quên được bộ dạng của mình khi nãy. Tôi cẩn thận gài từng chiếc kẹp lên tóc, lòng lo lắng không biết khi nào dông bão sẽ nổi lên.
- Dễ thương lắm! Thật đấy!
Người đàn ông nói với bóng tôi trong gương. Rồi ông ta dịu dàng vòng tay qua eo tôi và ôm tôi vào lòng, chuyện đó chỉ diễn ra trong thoáng chốc, song đó là một cử chỉ tuyệt đẹp, giống như khi ông ta liếm láp khắp người tôi vậy. Và rồi chúng tôi miễn cưỡng chia tay nhau.
- Mày việc gì phải đội mũ. Mặt mũi dễ thương thế này, tội gì mà phải che đi cơ chứ?
Mẹ tôi cũng nói y hệt người đàn ông đó.
- Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi? Tóc tai là lúc nào cũng phải gọn gàng. Dùng quần áo, giày dép, mỹ phẩm thì mới tốn tiền, chứ chải đầu thì chẳng mất xu nào hết!
Có tiếng xuống cầu thang, có lẽ đã đến bữa tối. Ngoài quầy có tiếng đặt chìa khóa cùng tiếng trẻ con nô đùa. Mẹ kéo căng tóc tôi tới mức hai mắt tôi xếch ngược cả lên. Thế nhưng tôi không hề thấy đau chút nào.
“Mari của mẹ đã ở trong bộ dạng khó coi nhất của con người rồi đấy.” Tôi thì thầm trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...