Đã bao lần trong mơ tôi thấy mình bị dịch giả thắt cổ. Tay ông ta cầm cái khăn đó. Tôi nhớ kỹ từng chi tiết nó tả tơi thế nào, và những vết máu trên đó ra làm sao. Tôi đau đớn không chịu nổi. Khoảnh khắc tôi cảm thấy mình sắp chìm xuống đáy biển đến nơi, không hiểu từ đâu gã cháu lại hiện
Hắn viết soàn soạt lên mảnh giấy trong mặt dây chuyền. Dịch giả thôi không thít cổ tôi nữa, mà quay sang vặn núm đài tìm kênh có Chopin. Sau đó ông ta quấn cái khăn vào cổ gã cháu. Mặc dù nó là khăn dành cho nữ, song lại rất hợp với hắn. Nó cũng rất xứng với cái mặt dây chuyền trên cổ hắn... Giấc mơ như thế đấy.
Cách đây rất lâu cũng đã có lần tôi suýt bị ngạt thở. Hồi ấy bố tôi vẫn còn sống, tôi thì học lớp một, lớp hai gì đó. Hồi nhỏ tôi bị nghiêm cấm không được tự ý vào phòng của khách.
- Ngày xưa ở Hoa Diên Vỹ có hồn ma một cô gái tự tử vì tình. Cô ta không ra tay với những khách trọ đã trả tiền, nhưng sẽ tấn công những đứa trẻ hư hay trêu ghẹo người khác. Cô ta rạch bụng chúng bằng những móng tay nhọn hoắt rồi ăn hết các thứ bên trong. Mẹ tôi dọa thế. Lúc ấy tôi chẳng hiểu “tự tử vì tình” là thế nào.
Tôi đã vi phạm một lần duy nhất. Tôi không nhớ lý do, nhưng một buổi sáng bỗng dưng thấy không có hứng đi học, thế là tôi trốn luôn vào phòng 301. Vừa nói “Con đi đây ạ!” xong, tôi giả bộ ra ngoài rồi rón rén lẻn vào phòng khách trọ, định bụng đến giờ tan học mới chường mặt ra.
Tôi cố gắng hết sức để không gây tiếng động. Tôi ung dung lôi thỏi sôcôla đã giấu sẵn trong cặp sách ra ăn rồi nằm lăn ra giường đọc truyện. Tất nhiên tôi cũng chú ý cẩn thận để không làm rớt vụn sôcôla. Thỉnh thoảng tôi cũng mấy phen giật thót khi nghe thấy tiếng mẹ, nhưng không khí rùng rợn này lại khiến tôi hưng phấn.
Song có một chuyên xảy ra ngoài dự tính của tôi. Quá trưa đột nhiên có khách nhận phòng 301. Hôm đó tôi đã đinh ninh là không có khách nào đặt trước. Tôi biết điều đó vì ông tôi đã dạy tôi cách đọc quyển sổ đặt phòng để trên quầy lễ tân. Chắc chắn phòng 301 này trống. Thế mà lại có khách khi chỉ còn đúng ba mươi phút nữa là đến giờ tan học.
Hoảng hồn tôi vội trốn vào tủ quần áo. Khuỷu tay tôi đập vào cạnh bàn trang điểm, nhưng tôi lấy hết sức bịt miệng lại, cố gắng không kêu thành tiếng. Đó là một cô gái trẻ cặp với một người đàn ông trung niên. Cánh cửa tủ quần áo không khít, tôi cứ nghĩ mình đã đóng chặt cửa rồi, vậy mà vẫn có khe hở.
Vừa đặt hành lý xuống, cũng chưa đi xem xét quanh phòng, hai người họ đã cãi nhau tức thì. Hầu như toàn là cô gái mắng mỏ người đàn ông. Nào là đồ xấu xa, đồ bạc bẽo, đồ phô trương... hết thảy những lời chửi rủa đều được mang ra. Trong lúc ấy người đàn ông cúi đầu chặc lưỡi và lấy nắm tay đấm xuống giường.
Chợt tôi nhận ra mình để quên giày. Nó được xếp ngay ngắn cạnh giường, mũi giày khuất dưới tấm ga trải giường. Nếu họ thấy nó thì sao? Chắc chắn họ sẽ lấy làm lạ là tại sao ở nơi này lại có một đôi giày trẻ con và nói với mẹ tôi mất. Ngực tôi bỗng đau dữ dội. Tim đập liên hồi, mồ hôi lạnh tuôn ra. Thực ra tôi nên lo lắng xem họ có mở tủ ra không, đằng này không hiểu sao lúc ấy với tôi đôi giày lại quan trọng hơn hết thảy.
Cô gái đi qua đi lại chỗ đôi giày. Chỉ hơi chệch một tí nữa thôi là cô ta đã giẫm vào nó rồi. Làm sao mình chỉ để ý mỗi cái cặp mà quên phéng mất giày nhỉ? - tôi tự trách mình. Tôi đã sai lầm khi cởi giày ra. Giá tôi cứ mặc kệ có làm bẩn ga giường hay không thì tốt biết mấy.
“Đồ dối trá, đồ vô tích sự, đồ đàn bà... Thế là hết. Tất cả là tại anh. Tôi đã nhận ra từ trước rồi. Anh là người thế này đây. Thật hết cách với anh...” Cô gái càng lúc càng chửi rủa thậm tệ hơn.
Tôi sợ hãi không hiểu khi nào người đàn ông sẽ nổi cơn thịnh nộ. Có khi ông ta sẽ giết cô gái cũng nên - tôi nghĩ. Tôi nhớ lại lời mẹ dọa. Trước mặt tôi lúc này chắc hẳn là ma nữ với những móng tay dài nhọn hoắt ấy.
Tôi thực sự không thể thở nổi. Tôi có cảm giác không khí trong tủ đã cạn. Cứ thế này đến khi cô gái nói xong cô ta sẽ lôi tôi ra khỏi tủ rồi lấy ngón trỏ rạch một đường chữ nhất trên bụng tôi mất. Suýt nữa tôi đã hét lên. Tôi nhận ra một chuyện cực kỳ quan trọng. Chừng nào họ còn ở trong phòng, tôi sẽ không thể nào trốn khỏi đây được. Cũng không thể kêu cứu. Tôi sẽ phải im lặng suốt đêm trong cái tủ tối tăm này.
Tôi tuyệt vọng đến ngất đi. Đấy là lần đầu tiên tôi nếm trải nỗi khổ sở khi không thở được. Khoảnh khắc mất đi ý thức, tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi có cảm giác như mình bị hút xuống biển. Giống như khi dịch giả lấy khăn thít cổ tôi.
Khi tôi tỉnh lại, mọi người đã tụ tập xung quanh. Bố ôm lấy tôi, ông tôi đang nhìn tôi, còn mẹ thì đang xin lỗi khách. Hai người họ không còn cãi nhau nữa.
Bố tôi rút chai whisky lúc nào cũng giấu ở túi quần sau ra rồi cho tôi uống một ngụm. Rượu của bố chỉ có ích mỗi lần ấy.
*
* *
Tôi cùng dịch giả và gã cháu, ba người đi tắm biển. Tôi không biết dịch giả biết bơi kia đấy. Ngay chuyện ông ta có đồ bơi tôi cũng đã không tưởng tượng nổi rồi. Chúng tôi thuê ô ở một góc của bãi biển lúc này đang đầy người.
Sương mù bốc lên phía chân trời, song cái nóng thì vẫn không thay đổi, sóng dâng cao hơn mọi khi. Một đàn chim lượn trên bầu trời. Đảo F nằm phía xa xa. Nó bị sương mù bao phủ nên không thấy rõ hình cái tai.
Dịch giả thoa dầu dừng lên người gã cháu. Từ gáy ra sau lưng, từ ngực ra đến đầu ngón tay, bàn tay ông ta chuyển động nhẹ nhàng. Dầu dừa thích ứng ngay với làn da tươi trẻ của hắn. Một mùi hương ngọt ngào tỏa ra. Ngọt ngào tới nôn nao.
Cái mặt dây chuyền lủng lẳng trên bộ ngực trần của hắn. Mỗi lần bàn tay của dịch giả chuyển động, nó lại sáng lên lấp lánh. Khi nhìn hắn trong bộ dạng mặc quần áo, không ai tưởng tượng nổi hắn có bắp thịt nở nang đến vậy. Ngực hắn vạm vỡ, chân tay dẻo dai. Các bộ phận trên cơ thể hắn rất hài hòa, vai và hông, xương đòn và hai cánh tay, làn da trơn láng và có màu như màu vàng của cát. Không hiểu sao hắn chỉ có thể ăn được đồ lỏng mà vẫn có thân hình cường tráng như thế.
Bàn tay của dịch giả đang phục vụ cơ thể ấy. Giống hệt những gì tôi đã làm trên chân ông ta. Nhiệt tình, hăm hở.
- Rồi, đến phiên Mari. - Dịch giả nói.
- Thôi ạ. Cháu không thích mùi dầu dừa lắm.
Thực ra tôi ghét bị bàn tay đã sờ khắp cơ thể gã cháu chạm vào.
Hai người họ xuống biển. Tôi ngồi dưới ô trông đồ. Gã cháu tháo mặt dây chuyền ra khỏi cổ, đưa cho tôi vẻ muốn nói:
“Làm ơn giữ hộ tôi nhé!”
Bọn trẻ hò reo khi sóng đánh tới. Một cái phao bơi trôi lềnh bềnh, không biết ai đó đã lơ đễnh thả tay ra. Mỗi lần sóng dạt vào, bãi cát trở nên sạch trơn, song ngay lập tức lại đầy vết chân người.
Tường thành chỉ hiện lên một nửa. Mặt biển phẳng lặng, nhưng ở chân tường thành nước sóng sánh. Mấy đứa trẻ ưa mạo hiểm trèo lèn đỉnh tường thành, rồi từ đó theo nhau nhảy xuống. Một cột nước trắng xóa bắn lên, nhưng tiếng nước không vọng được đến chỗ tôi. Lũ chim cũng lao thẳng xuống biển để bắt cá, như hùa theo trò chơi của bọn trẻ vậy.
Một cậu thiếu niên tay ôm cái thùng đá lách qua hàng ô để bán nước ngọt. Gia đình ngồi cạnh tôi đang ăn những cốc đá bào đầy ụ, trên đó rưới một lóp xirô có màu sặc sỡ, giống hệt những món ăn dịch giả đã làm.
Tôi có thể dễ dàng phân biệt hình bóng dịch giả và gã cháu lẫn trong đám đông. Hai người họ xuống biển và bơi.
Gã cháu bơi ếch - kiểu bơi rất đẹp, rất hợp với thân hình của hắn. Dịch giả bơi bằng một kiểu bơi lạ, chẳng biết gọi tên là gì. Cứ thế họ bơi dần ra khơi.
Quần bơi của dịch giả là một cái quần đã lỗi mốt. Không biết có phải do phơi dưới nắng quá lâu hay không mà màu của nó không còn tươi nữa. Ông ta bơi trong tư thế đứng chỉ có đầu ngoi lên mặt nước, còn tay chân thì khua khoắng loạn xạ. Xung quanh ông ta bọt nước bắn lên tung tóe. Những người khác dạt sang hai bên, vẻ khó chịu. Khoảng cách giữa ông ta và gã cháu cũng ngày càng nới rộng. Dịch giả càng khua khoắng mạnh hơn như không muốn chịu thua.
Lúc chỉ có hai người với nhau, tim tôi đập thình thịch khi nhìn thấy bàn chân trần của ông ta. Giờ đây trước mắt tôi là dáng vẻ ông ta mặc đồ bơi vậy mà tôi chỉ thấy buồn bã. Không phải vì nước da nhờn nhợt, những thớ thịt yếu đuối hay lớp da nhăn nheo, mà bởi vì chúng không phải chỉ dành cho riêng mình tôi.
Giá như chúng tôi vẫn chỉ có hai người như mọi khi, giá như không có gã cháu kia thì có lẽ tôi đã thoa dầu giúp dịch giả rồi.
- Làm bằng lưỡi đi!
Ông ta sẽ ra lệnh bằng giọng điệu khiến người nghe nó trở thành tù nhân. Đúng rồi, gã cháu không có lưỡi nên hắn sẽ không thể nào thực hiện được mệnh lệnh ấy.
Không biết dầu dừa khi vào miệng có vị thế nào nhỉ? Chắc nó phải ngọt ngào tới mức làm họng tê cứng. Tôi muốn dùng lưỡi nếm thử mùi vị cơ thể dịch giả.
Tôi sẽ liếm lên tấm lưng đầy những nốt đồi mồi của ông ta, thọc lưỡi vào giữa những nếp nhăn trên bụng ông ta, liếm cả lên mạng sườn đầy mồ hôi, lên cả lòng bàn chân đầy cát. Tôi sẽ thoa dầu lên khắp người ông ta, không bỏ sót một kẽ hở nào.
Thân thể tôi khi phục tùng dịch giả càng khó coi càng tốt. Như thế tôi sẽ có thể cảm giác được mình thảm hại đến đâu. Một cảm giác thoải mái trong sáng trào dâng trong lòng tôi vào cái lúc tôi biến thành một đống thịt bị hành hạ.
Đúng là mình không nên đến đây. Tôi thấy hối hận. Tôi chỉ muốn gặp dịch giả. Tôi chỉ có một ước nguyện duy nhất ấy mà thôi. Thế nhưng chỉ vì gã cháu mà tôi cảm thấy chán ngán hệt như mong ước của mình đã không thành hiện thực vậy.
Gã cháu bơi tới tận dây phao màu đỏ được chăng ra để giới hạn vùng bơi. Hắn bám vào phao, nghỉ lấy sức. Dịch giả vẫn còn ì oạp giữa dòng. Trên chòi canh, người phụ trách đang ngắm ống nhòm. Tôi lo lắng tự hỏi liệu ông ta có hiểu lầm là dịch giả bị chết đuối không?
Tôi thử mở cái mặt dây chuyền mà gã cháu nhờ giữ hộ. Khi cầm trên tay tôi cảm giác dường như nó to hơn lúc hắn đeo trên cổ. Lớp bạc mạ bên ngoài đã trầy trụa hết, có lẽ do bị va đập đâu đó, nhưng những vết xước ấy không làm mất đi vẻ hài hòa của nó. Chúng mang lại ặt dây chuyền những sắc thái tinh tế thì đúng hơn. Nó dễ mở hơn tôi tưởng. Giấy nhớ chất thành đống. Chừng này thì có nói chuyện
- Em có một mình thôi à?
Hai gã thanh niên bắt chuyện với tôi. Giật mình tôi ngẩng mặt lên. Cả hai trông rất giống nhau, có vẻ như là anh em sinh đôi.
- Nếu được cô em vui lòng đi bơi với bọn anh không?
Tôi lắc đầu.
- Bọn anh sẽ đưa em lướt thuyền buồm. Thuyền bọn anh đậu ở cảng sau mũi đất kia kìa.
- Nếu em không thích thuyền buồm thì tối đi nhảy với bọn anh nhé. Em ở khách sạn nào? Bọn anh ở Dolphin, cái nhà bốn tầng đối diện bến du thuyền ấy. Em biết chỗ đó không?
Dịch giả cuối cùng cũng đến được chỗ dây phao. Hai người họ bám vào dây, đung đưa theo từng lớp sóng.
- Này cô em, đừng ủ rũ thế.
Một người đặt tay lên vai tôi.
“Tôi bị câm.”
Lập tức tôi xé một tờ giấy, viết thật nhanh rồi ấn vào tay họ. Hai cậu nhìn nhau nhún vai, rồi im lặng cuốn gói. Cái bút này thích thật. Những nét mực màu xanh viết ra trơn láng.
Một con sóng lớn ào tới, tiếng hò reo vang lên. Vỏ sò, mảnh gỗ cùng một đoạn lưới vét bị sóng đánh dạt vào bờ. Một con cua cố sức băng qua chiếc khăn tắm. Tường thành chìm dần trong nước biển. Giữa những ngọn sóng, tôi nhìn thấy hai người họ đang vẫy vẫy tay. Tôi cũng định vẫy trả, nhưng rồi lại thôi. Nắng chói chang thế này chắc họ không trông thấy mình đâu. - tôi nghĩ.
- Cô cũng nên xuống biển đi. Tuyệt lắm!
Vừa lấy khăn tắm lau người, dịch giả vừa nói.
- Vâng, để chút nữa ạ. - Tôi trả lời.
- Biển lạnh hơn tôi tường. Không biết bơi tới kia rồi quay lại thì được bao nhiêu mét nhỉ? Lâu lắm rồi tôi mới bơi. Tôi chỉ xuống biển khi có thằng cháu đến chơi thôi.
Dịch giả lại tiếp tục vui vẻ. Bị ướt rồi trông ông ta càng già hơn. Tóc ông ta như mớ rong rêu được dán lên da đầu, cái quần bơi trông lông lẻo quá sức. Hình như ông ta biết vậy, nên cẩn thận lau từng giọt nước.
Việc đầu tiên gã cháu làm là lấy cái mặt dây chuyền rồi đeo lại vào cổ. Có vẻ đấy là thứ quan trọng hơn hết thảy. Tôi giấu kín chuyện mình đã dùng một tờ giấy trong đó. Hơi thở của hắn ta lành lạnh, thoảng mùi sóng.
Chúng tôi mua của cậu thiếu niên bán nước ngọt rong ba lon sô đa. Mặt trời di chuyển làm cho bóng ô in trên cát cũng thay đổi. Gã cháu uể oải buộc túm tóc lên rồi nằm lăn ra, mặc cho lưng dính cát. Chắc vì hắn không có lưỡi, nên tôi có cảm giác bọt nước vỡ ra trong cổ họng hắn mỗi khi hắn uống một ngụm sô đa. Ban đầu tôi nghĩ chắc hắn đang ú ớ câu gì, nhưng không phải vậy. Không thể có chuyện có âm thanh phát ra từ miệng hắn, dù là loại âm thanh gì cũng vậy.
- Không biết người ta cho rằng chúng ta quan hệ như thế nào nhỉ? - Tôi nói.
- Chắc hẳn họ nghĩ chúng ta là ba bố con.
“Hai anh em, cùng một người hầu đi hộ tống.”
Dù đang nằm nhưng hắn vẫn có thể viết dễ dàng.
- Ý tưởng này hay đấy! - Dịch giả nói. - Cô và thằng cháu tôi là hai anh em mồ côi thơ ngây. Hai người học trong trường nội trú và chỉ có thể gặp nhau vào kỳ nghỉ. Hai người đến biệt thự trên bãi biển để nghỉ hè. Còn tôi là người hầu. Tôi đã thề với lòng mình sẽ thực hiện những yêu cầu của hai người dù khó đến mấy, tôi sẽ trung thành với hai người vô điều kiện.
Dịch giả gật gù, uống cạn lon sô đa như có vẻ thỏa mãn với những tưởng tượng của mình.
- Có lẽ chẳng ai đoán được quan hệ thật sự của chúng ta đâu nhỉ.
Cặp song sinh vừa bắt chuyện với tôi khi nãy giờ lại đang rủ rê một cô gái khác, số lượng những chiếc ô đã tăng lên từ lúc nào. Từ đây tới chân mũi đất lúc nhúc toàn người đang bơi.
- Ừ, thế lại tốt.
Dịch giả vùi cái lon rỗng vào trong cát.
“Bữa trưa thì thế nào?”
Gã cháu đưa tờ giấy cho dịch giả, song ngay lập tức tôi đã liếc đọc được.
- Đói rồi à?
Gã cháu lắc đầu.
- Không cần phải lo đâu. Ta đã chuẩn bị ở nhà rồi. Patê cá suzuki ninh cùng với canh súp lơ. Cháu thích món này mà?
Dịch giả cài lại xăng đan cho gã cháu, phủi cát bám trên vai hắn và chỉnh sửa cho cái mặt dây chuyền nằm chính giữa ngực hắn. Cứ y như một người hầu thực thụ vậy.
- Cô Mari cũng đến cùng chúng tôi
Dịch giả ngoảnh đầu về phía tôi. Ông ta nở một nụ cười dịu dàng như muốn nói “tất nhiên tôi không quên cô đâu”.
- Cháu xin lỗi. Cháu đã hứa với mẹ là đến trưa phải về Hoa Diên Vỹ rồi.
Tôi đưa cho dịch giả lon sô đa uống dở rồi đi xuống biển. Tôi bơi trên những ngọn sóng, ngửa mặt lên trời và tháo tóc ra. Lập tức nó xõa ra trên mặt nước.
Tôi muốn biến thành Marie kia. Tôi muốn bị ai đó nắm tóc, rũ tung nó ra rồi dìm trong nước. Muốn bị người ấy dốc thứ thuốc đắng nghét bí ẩn vào miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...