Vừa mới tờ mờ sáng, y đã bị đánh thức bởi tiếng chim ríu rít hót, chăn đệm bên cạnh hãy còn lại hơi ấm. Còn người đêm qua ôm mình ngủ không biết đã đi đâu mất.
Thẩm Yên Thanh đứng dậy tắm rửa mới nhớ đến quần y phục trên người vẫn là của Sở Phong Ngâm. So với y, hắn cao to hơn nhiều lắm. Thế là y phục cứ rộng thùng rộng thình mà quấn trên người y, thoạt nhìn vừa uể oải vừa lộn xộn. Hơn nữa, trông còn ám muội đến mức gương mặt không tự chủ được phải nóng lên.
Đêm qua là lần thất thố hiếm thấy trong cuộc đời đầy nguyên tắc cứng nhắc của y — vì cảnh tượng đáng sợ của một bầy rắn lúc nhúc mà y phải lộ ra biểu hiện yếu đuối cùng ỷ lại hiếm có, cứ chăm chăm bám lấy Sở Phong Ngâm không buông, tiếp nhận hơi ấm cùng khí tức cận kề an ủi của đối phương mới có được sự yên tâm chốc lát.
Cũng giống như sự trấn an mà Sở Anh từng đối với y, nhưng trong cái ôm của Sở Phong Ngâm lại mang theo khẩn trương cùng ngượng ngùng chưa bao giờ có, tim đập rất nhanh, không thôi xao động, và cả một ý ngọt ngào đã bắt đầu nhuốm lên, khiến người như thể tắm trong gió xuân.
Rửa mặt xong, đang muốn trở về phòng mình và thay y phục, y đột nhiên nhớ lại y phục mình mang theo cũng có thể đã bị ướp Thiên hương tán, trong nhất thời bắt đầu phân vân. Khi ấy, Sở Phong Ngâm vụt lướt vào từ bên ngoài cửa sổ, ném cho y một bao quần áo, bảo: “Này, y phục.”
Thẩm Yên Thanh ngạc nhiên đón được, cất giọng nói tạ ơn. Sở Phong Ngâm không đồng tình mà khoát khoát tay, nói: “Người một nhà rồi, còn khách khí làm gì? Tiểu cữu tử?”
Thẩm Yên Thanh bật cười, chắp tay nói: “Vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, “Tiểu thúc tử”.”
Sở Phong Ngâm biểu lộ vẻ mặt ngạc nhiên, khẽ ho một tiếng, nói: “Huynh thay y phục nhanh lên còn xuống dưới cùng bữa, rồi phải lên đường nữa.”
“Ngươi muốn đi theo chúng ta sao?” Thẩm Yên Thanh cởi túi y phục ra, xoay người lại mà hỏi.
Sở Phong Ngâm lắc đầu, nói: “Kẻ đi cùng đường với huynh ta nhìn không thuận mắt, vẫn là mỗi người đi một hướng thôi.”
Thẩm Yên Thanh không đưa ra ý kiến gì, thay y phục xong, đơn độc xuống dưới lầu dùng bữa.
Trời hãy còn sớm, phần lớn những khách trọ vẫn còn đang say sưa trong mộng đẹp, trong đại sảnh ở dưới lầu chỉ có đôi ba vị khách nhân. Thẩm Yên Thanh vừa xuống lầu, tiểu nhị khách *** đã ân cần chào hỏi: “Khách quan mời ngồi bên này, bữa sáng lập tức sẽ dọn lên.”
Thẩm Yên Thanh nhíu mày, có lẽ Sở Phong Ngâm đều sắp xếp xong cả, y cũng không dài dòng thêm nữa, cứ đợi mỹ thực dọn lên là được.
Tam sắc tô, quế hoa bạch ngọc cao, bánh hạnh nhân, đi kèm với những thức ăn sáng tinh tế cùng cháo Bát Bảo ninh nhừ ngọt ngào, khiến người ta phải mở khai khẩu vị. Thẩm Yên Thanh rót một chén trà, bắt đầu chậm rãi thưởng thức. Đã ăn no được bảy phần thì Trình Thu Viễn mới ngáp dài đi xuống lầu.
— Đêm qua, hồn phách của y súy chút nữa đã bay biến đi mất, thế nhưng kẻ này hoàn toàn không bị quấy nhiễu. Không phải hắn lãng tai, mà chính là ngủ say như lợn chết.
“Nghỉ ngơi có được không?” Thẩm Yên Thanh gắp một đũa đậu phụ khô, hỏi một cách hững hờ. Trình Thu Viễn ngồi xuống đối diện y, gọi tiểu nhị mang lên vài món xong lại nói: “Lúc nửa đêm nghe có động tĩnh loáng thoáng, e rằng trong khách *** này có chuột.”
“À” Thẩm Yên Thanh lên tiếng lấy lệ, lập tức không ăn uống thêm nữa, đứng dậy nói: “Ngươi từ từ dùng, ta đi tính tiền trước.”
Sắc trời tối sầm, chỉ sợ rằng sắp mưa.
Trả ngân lượng xong, lại gói theo vài gói lương khô, Thẩm Yên Thanh đẩy cửa phòng Sở Phong Ngâm ra. Không ngoài dự đoán, người đã không còn trong phòng nữa.
*
Vì lo ngại sắc trời đang âm u, họ đẩy nhanh chuyến hành trình. Nhưng giữa sơn đạo ở Hoài Bắc vẫn bị mưa thu ngăn cản.
Thẩm Yên Thanh đưa cổ tay lên lau đi nước mưa đọng trên trán, hối hận đã không cương quyết đi một mình đến đây – y rốt cuộc đã triệt để lĩnh giáo, rằng mang theo một người bị thương trên đường là bất tiện ra sao.
Vết thương của Trình Thu Viễn không thể dầm mưa. Họ ra roi thúc ngựa phi nhanh hết nửa canh giờ mới tìm thấy một cái miếu thổ địa đổ nát để trú mưa. Y phục trên người đã ướt sũng, sắc mặt Thẩm Yên Thanh trầm tĩnh lại, gom những mẩu gỗ vụn thành đống rồi nhóm lửa lên, gọi Trình Thu Viễn ngồi gần lại để sưởi ấm.
“Hừ!” Trình Thu Viễn cởi ngoại bào ra, hong bên cạnh ngọn lửa, “Ông trời chết tiệt, vừa nói muốn mưa đã mưa xuống rồi.”
Thẩm Yên Thanh vắt khô nước thấm trong vạt áo, run lên cầm cập, không khỏi bắt đầu lo lắng. Mưa thu lạnh đến buốt xương, Sở Phong Ngâm sẽ trú ở nơi đâu?
“Thẩm đường chủ? Thẩm đường chủ?” Trình Thu Viễn cau mày, gọi y hết lần này đến lần khác, thật khó mà tin được Thẩm Yên Thanh luôn luôn điềm tĩnh lạnh lùng kia cư nhiên lại ngẩn người ra.
“A… có gì sao?” Thẩm Yên Thanh hồi phục tinh thần lại, rõ ràng là lòng không yên, sắc mặt âm u bất định, thi thoảng lại cho đống lửa cháy thêm.
Ánh lửa soi rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng xa cách của y. Trình Thu Viễn hậm hực im miệng lại, không tự tìm mất mặt thêm nữa.
Sau khi Thẩm Yên Thanh đã ấm lại thì cảm giác có một vật gì đó đang day day góc áo mình. Y nhìn lại, một con cún hoang lông vàng đang nhìn y một cách đáng thương, cổ họng nó đang kêu lên ư hử, thân mình gầy teo như chỉ có da bọc xương. Y không khỏi động lòng trắc ẩn, lấy lương khô cùng thịt khô bẻ ra đút cho nó.
Trình Thu Viễn khó chịu nhíu mày, nói: “Bất quá chỉ là một con chó hoang mà thôi, Thẩm đường chủ thật là có lòng Bồ Tát.”
“Quá khen.” Thẩm Yên Thanh lạnh lùng hồi đáp một câu, không hề để tâm đến hắn.
Tiểu sinh linh bên chân đang ngấu nghiến thịt khô như lang thôn hổ yết, cũng chẳng biết nó đã chịu đói bao lâu. Ăn hết thị khô lại sang liếm liếm lương khô, cắn một miếng rồi đột nhiên tru lên một tiếng, máu tươm ra từ miệng mũi, lăn mấy vòng trên nền đất rồi tắt thở.
Có độc sao?!
Thẩm Yên Thanh “vụt” một tiếng đứng dậy, đôi mắt rực sáng khó kềm lại cơn khiếp đảm. Trình Thu Viễn quệt một ít máu của con chó đưa lên mũi ngửi ngửi, nói: “Hạc đỉnh hồng.”
Loại độc dược này cực kỳ phổ biến, tẩm trong lương khô từ khách ***. Đến tột cùng là kẻ nào, vì sao năm lần bảy lượt muốn dồn y vào chỗ chết?!
Y đứng bất động một lúc rồi âm trầm im ắng ngồi xuống, mang con cún nhỏ chết bất đắc kỳ tử vào trong một góc miếu, dùng rơm rạ phủ lên. Khi đứng dậy, đôi mắt tĩnh không chút gợn sóng, cất cao giọng hô: “Nếu đã tới, không cần phải trốn trốn tránh tránh làm gì.”
Từ màn mưa rơi ngoài cửa, tám hắc y nhân xuất hiện từ phía rừng rậm. Kiếm đã cầm trong tay, đao tuốt ra khỏi vỏ.
Trình Thu Viễn thấy rất rõ ràng, cánh môi đạm nhạt không chút sắc khí của Thẩm Yên Thanh loang ra một nét cười yếu ớt, đôi mắt trong suốt lạnh lẽo như băng, gương mặt tuấn mỹ thấm ướt nước mưa như trân châu trắng ngời rực lên sáng lóa. Thế nhưng dung mạo thưởng tâm duyệt mục kia lại ẩn chứa sát khí bức nhân, lẫm liệt không chút e sợ — cả người y như một lưỡi kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, mũi kiếm nhọn đã lộ ra, khiến người không thể nào rời mắt.
Ngón tay thon mảnh nhưng hữu lực đặt trên chuôi kiếm, Thẩm Yên Thanh ung dung bước ra khỏi cửa. Mưa càng rơi càng nặng, y phục vốn đã khô đi một nửa chỉ trong phút chốc lại ướt sũng đến rỏ nước. Nhưng y vẫn hồn nhiên, cứ xem như chưa phát giác ra thân thể đang khó chịu, đứng giữa màn mưa mà nói: “Thỉnh.”
Tám kẻ kia vây thành một vòng tròn, xem ra đã dự định nhất tề xông lên. Thẩm Yên Thanh cũng chẳng cần nhiều lời, xoay thanh kiếm tung người lên cao, vừa tránh được một đường kiếm phong vừa đá hai kẻ gần mình nhất ra xa một trượng. Y quét vỏ kiếm nghênh đón tên đang xông tới trước mắt, rồi lại trở tay đâm một nhát kiếm về sau lưng hướng về phần bụng của một tên khác, trong nháy mắt đã đánh ngã được ba tên. Kiếm quang lại vụt lóe, hướng vào tên thứ tư mà đâm tới.
Không chỉ có đám người đang bao vây tấn công y, mà ngay cả Trình Thu Viễn vốn lạnh nhạt bàng quan cũng sợ hãi đến ngây người — Vốn nghĩ rằng Thẩm Yên Thanh của Hòe Diệp Lâu chỉ là một gã mặt trắng yếu ớt như thể gió lay sẽ ngã, mà không nghĩ được rằng kiếm pháp của y không chỉ sắc sảo tàn độc, mà nội công cũng có chút thâm hậu — Hai tên bị y đá văng ra vẫn đang không ngừng thổ thuyết, hiển nhiên đã tổn thương tâm phế.
Giữa cuộc kích đấu, chợt nghe thấy một giọng nam gầm lên, tuy đã già nua những cũng thập phần chính khí: “Tiểu tử này là truyền nhân phái Hải Nam, lại luyện thêm tâm pháp của kiếm phái Nga Mi, trong nhất thì nửa khắc không thể nào dễ xơi được đâu.”
Tiếp lời lão là một thanh âm trong trẻo dễ nghe của một nam tử trẻ tuổi, nói: “Tám người đánh một, các người không biết xấu hổ hay sao?”
Đám người đang giao đấu tưng bừng không hẹn mà đồng loạt dừng tay, sửng sốt không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai người khất cái một già một trẻ. Lão già râu phủ đầy mặt, y phục toàn thân rách nát tả tơi, nhưng phía sau lưng là một loạt túi vải, hiển nhiên là có địa vị rất cao trong Cái Bang. Người còn trẻ kia cũng không có chỗ nào sạch sẽ, toàn thân vá chằng vá đụp, nước mưa rỉ rả từ trên chóp mũ rơm. Trên mặt y đầy bùn tro, dung mạo nguyên bản cũng không thể nào nhìn cho rõ ràng, chỉ có đôi mắt sáng trầm tĩnh kia đang chứa đầy tiếu ý ngưng đọng lại trên người Thẩm Yên Thanh.
Thẩm Yên Thanh trợn tròn mắt, trông nhãn thần của y thì rất giống như đang gặp ma giữa ban ngày. Y quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần, cố mím chặt môi liều mạng chịu đựng tràng cười đang muốn trào ra.
Mỗi lần hắn xuất hiện đều khiến người ta kinh hỉ, nếu không phải đang có ngoại nhân ở đây, Thẩm Yên Thanh nhất quyết phải trêu chọc hắn mới thỏa lòng.
Sở Phong Ngâm trừng lên một cái, rất là bất đắc dĩ mà vung đả cẩu bổng hai lần, nói: “Trưởng lão, gã tuấn tú kia ra rất vừa ý, ta mang đi luôn, còn lại cho lão thu nhận.”
Lão đầu đang há to mồm định kháng nghị, Sở Phong Ngâm đã xộc vào giữa chiến cuộc, một tay nắm lấy thắt lưng Thẩm Yên Thanh, một tay cầm thanh đả cẩu bổng kia múa không chút sơ hở, đập bất tỉnh hết những tên đang nỗ lực ngáng đường, mang theo Thẩm Yên Thanh bật tung người lên, biến mất giữa rừng sâu rậm rạp.
“Thẩm đường chủ!” Trình Thu Viễn lúc này mới có phản ứng. Hắn đuổi theo đến cửa miếu, liền bị lão khất cái cười hì hì ngăn cản, nói: “Tới đúng lúc lắm, để lão phu xem thử thân thủ nhà ngươi!”
Dứt lời, một cánh tay vụt ra sau ót của hắn. Trình Thu Viễn chỉ thấy một lực mãnh liệt như bài sơn đảo hải xông tới, chưa kịp phản kháng đã bị vứt ra trước mặt đám hắc y nhân.
Tám tên kia bây giờ chỉ còn có bốn tên đứng vững, hơn nữa sau cuộc đấu vừa rồi đều bị vài vết thương nhẹ, thấy Trình Thu Viễn tiến đến đều lùi về sau một bước, thần tình khẩn trương nhìn hắn. Lão khất cái cười híp mắt, lấy bầu rượu ra uống một ngụm, nói: “Vừa rồi tám người đánh một cũng còn đánh được, chẳng lẽ ngươi lại sợ bốn người đánh một?”
Trình Thu Viễn trừng mắt nhìn lão một hồi, đột nhiên lộ ra một cái cười quỉ dị, nói: “Lão đầu, ngươi nói sai rồi, là năm đánh một!”
*
“Thay y phục ướt ra trước đã, Yên Thanh.” Sở Phong Ngâm phát quang đám dây leo trước cửa động, cẩn thận nhóm một đống lửa tại nơi khuất trong hang động, đưa y phục khô sang cho y.
Thẩm Yên Thanh lặng lẽ nhận lấy, nhìn hắn với gương mặt đầy hồ nghi đến nỗi Sở Phong Ngâm phải đỏ mặt, khí thế bất tri bất giác chùng xuống, nói: “Huynh thay y phục trước đã, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”
Thẩm Yên Thanh nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, quyết định không màng đến sự lưỡng lự của bản thân nữa, vì vậy bèn đến bên đống lửa, thay đổi y phục khô ráo xong rồi lạnh lùng hỏi: “Sự tình lần này ngươi giải thích thế nào?”
Đầu Sở Phong Ngâm phát đau, hắn ậm ừ một lát rồi chần chừ nói: “Huynh không nên lộ diện trên giang hồ nữa, đám người đó đã ba lần bảy lượt muốn đối phó huynh, nguy hiểm lắm.”
Vừa rồi, khi trông thấy y lấy một chọi lại số đông, trái tim hắn suýt nhảy bổ ra khỏi miệng. Nếu không phải lão đầu nhắc nhở hắn rằng một chút không nhẫn nại sẽ khiến đại mưu rối loạn, hắn thật sực muốn liều lĩnh xông ra giết người.
Hai hàng mi Thẩm Yên Thanh cau lại, y nói: “Chuyện giang hồ có cách của giang hồ, Thẩm Yên Thanh cả đời này không dám xưng mình quang minh lỗi lạc, nhưng cũng có thể sảng khoái với ân cừu, vì sao bây giờ ngươi lại muốn ta đi làm một quân rùa đen rụt cổ?”
Sở Phong Ngâm xoa xoa trán, vạn phần khổ sở, nhưng vẫn không từ bỏ ý định mà khuyên y: “Chuyện hôm nay, mọi người nếu có nói thì cũng chỉ nói rằng huynh đã bị Cái Bang bắt đi, ai mà có thể đào từng phân từng tấc đấc lên tìm huynh cơ chứ? Yên Thanh, ta dùng hạ sách này thực sự là bất đắc dĩ. Nhưng tính tình huynh quật cường, bất luận chuyện gì cũng phải phân rõ trắng đen mới chịu. Ta thật sự không muốn nhìn huynh mạo hiểm thêm nữa. Huynh nào phải loại người hảo hư danh, sao không thể sớm dứt ra được cơ chứ?”
Thẩm Yên Thanh nghe xong liền chấn động, xem trong mắt y dường như đã hiểu ra một chút. Y nhìn thẳng vào Sở Phong Ngâm, nói: “Ngươi biết ai muốn giết ta?”
Sở Phong Ngâm im bặt, cố sức giấu kín đáp án lại, lắc đầu không chút tự nhiên mà nói tiếp: “Lão nhân kia… ô, cũng coi như nhân vật có danh tiếng trong Cái Bang, nhờ lão đi điều tra chuyện cướp tiêu xem như cũng có thể ăn nói với Quan Diệp Lâu rồi.”
Thẩm Yên Thanh nheo mắt, thấp giọng nói: “Nói cho ta biết, Phong Ngâm, là ta đã chọc giận thần thánh phương nào?”
Sở Phong Ngâm ngoảnh mặt đi, mạnh miệng nói: “Ta không biết.”
Hắn vốn tưởng y sẽ nổi giận, nhưng sau một hồi trầm mặc lại nghe thấy Thẩm Yên Thanh trầm giọng mỉm cười, nói: “Ngươi không muốn nói, cũng là suy nghĩ cho ta phải không?”
Sở Phong Ngâm ngạc nhiên, lập tức trái tim nhảy nhót phấn khởi: Người hắn thích quả nhiên là vừa minh mẫn vừa thấu tình đạt lý, lại lương thiện và quan tâm đến hắn mà.
Vừa nghĩ như thế cũng khiến trái tim yên tĩnh trở lại chỗ cũ, Sở Phong Ngâm đến gần y một chút, cười nói: “Không cần cảm kích quá đâu, huynh hiểu lòng ta là tốt rồi.”
Thẩm Yên Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: “Phong Ngâm à, ngươi bá đạo đến mức khiến người khác chịu không nổi.”
Lời còn chưa dứt, Sở Phong Ngâm đã thấy thân thể tê rần, mấy đại huyệt đều bị điểm cả, ngã trên mặt đất cứng đờ, nhất thời sửng sốt khôn kể. Thẩm Yên Thanh dìu hắn đến ngồi cạnh thạch bích, vuốt vuốt vạt áo hắn. Y đứng dậy, ngữ khí điềm đạm bình tĩnh, nói: “Đáng tiếc ta khó mà tuân mệnh, đến đây xin cáo biệt.”
Nói đoạn, xoay người rời đi. Sở Phong Ngâm dõi theo bóng lưng tuyệt tình của y mà hô lên: “Yên Thanh huynh quay lại đi! Huynh không thể nào đi một mình đâu!”
Thẩm Yên Thanh cầm lấy chiếc nón rơm đi mưa của hắn, vén đám dây leo ngoài cửa động ra, quay người lại nói: “Quân tử không thể trốn tránh hiểm nguy, Phong Ngâm, ngươi bảo trọng.”
Nếu có ân oán thì cũng nên để y tự mình đi kết thúc, Sở Phong Ngâm đã mấy lần cứu y, ơn không thể không báo, cứ để hắn ở đây bình an tránh họa cũng coi như biểu đạt lòng cảm kích rồi.
*
“Tiểu tử à, như vầy không giải quyết được gì đâu nha.” Lão khất cái ngồi xổm trước mặt bọn ác ôn đang nằm lộn xộn kia, lấy bầu rượu ra rót một hơi vào miệng, rồi đá đá Trình Thu Viễn đã bị điểm huyệt, nói: “Các ngươi nguyên lai là cùng một giuộc, nên vừa rồi liên kết nhau khi dễ lão già ta sao?”
Trình Thu Viễn nghiến răng tức giận, nói: “Muốn giết cứ giết, bớt nói thừa thãi được không?!”
Lão đầu nhìn trời một chút, mưa đã dần tạnh, đưa một tay xoa cằm, hờ hững mà nói: “Chẳng biết gã hậu sinh thanh tú kia bị ngốc đồ nhi nhà ta mang đi nơi nào nữa… Đồ nhi ngốc của ta cái gì cũng tốt, chỉ là thấy mỹ nhân liền…”
“Ngươi câm miệng!” Trình Thu Viễn nghĩ đến trên đường đi, người mà ngay chính bản thân hắn còn chưa chạm tay vào được lại bị một tên ăn mày dơ bẩn đoạt mất đi, dù thế nào cũng không nuốt trôi được cơn tức. Hắn quát lên: “Giải huyệt cho ta! Đồ lão bất tử nhà ngươi!”
Lão đầu kia không chút lưu tình, lấy đả cẩu bổng quất một cái lên đầu hắn, trừng mắt trợn mày nói: “Đồ có mắt như mù! “Lão bất tử” là để ngươi gọi sao?”
Đang muốn xách cổ hắn lên mà dạy bảo cái gì gọi là kính lão tôn hiền, thì từ sau lại có một giọng nam ôn nhuận truyền đến. “Hạ lão tiền bối, đó là bạn đồng lộ của vãn bối, nếu như có gì mạo phạm, vãn bối nguyện thay hắn bồi tội.”
Lão nhân kia nhất thời cười híp mắt, đứng dậy nhìn Thẩm Yên Thanh: “Tiểu hậu sinh, ngươi nhận ra ta à?”
Thẩm Yên Thanh chắp tay nói: “‘Chương Châu Tửu Cái’ Hạ trưởng lão, trên giang hồ ai mà không biết? Thẩm Yên Thanh kiến quá Hạ lão tiền bối.”
Chương Châu Tửu Cái đức cao vọng trọng trong Cái Bang, tên tuổi đã vang danh nức tiếng khắp giang hồ. Nếu lão là sư phụ của Sở Phong Ngâm, Thẩm Yên Thanh cũng hiểu được bản lĩnh khó lường của cái kẻ có thể khiến người ta phát giận đến bốc khói đỉnh đầu mọi nơi mọi chỗ kia là từ đâu mà có.
Hạ trưởng lão vuốt râu, cười một cách cực kỳ thích thú, nói: “Tiểu hậu sinh, đồ nhi nhà ta đâu?”
Ánh mắt Thẩm Yên Thanh chợt lóe lên, nói: “Hắn bị thương, ở trong thạch động tại hậu sơn.”
“Gì?” Hạ trưởng lão trợn tròn mắt, chặc lưỡi vài tiếng, đi lòng vòng hết mấy lần quanh Thẩm Yên Thanh, không đứng đắn mà nói: “Chẳng lẽ là vì tiểu tử ngốc kia đối với ngươi…”
“Tiền bối hiểu lầm rồi.” Thẩm Yên Thanh dở khóc dở cười, gương mặt giả vờ muôn phần thành thật: “Sở huynh vô ý bị độc xà cắn, hiện nay…”
“Hậu hội hữu kỳ.” Hạ trưởng lão không đợi y nói xong, liền mặt mày lo âu mà lao đi về phía hậu sơn. Thẩm Yên Thanh nhìn theo cho đến khi lão khuất dạng mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiến đến giải huyệt cho Trình Thu Viễn, nhưng trên mặt vẫn còn chút tư lự.
Trình Thu Viễn đứng lên, bùn đất bám đầy người, nhếch nhác không chịu được, trên mặt hiện lên đôi chút không nhẫn nại. “Đa tạ Thẩm đường chủ.”
Thẩm Yên Thanh cười nhạt một cái, nói: “Chỉ là chút công sức mà thôi.”
Y đã đi hết nửa ngày, lại thay đổi y phục trên người, khiến hắn không thể tự chủ được mà suy tưởng miên man. Thẩm Yên Thanh nhớ đến sự thể trong sơn động, sắc mặt sa sầm xuống. Trình Thu Viễn thấy y như vậy càng chắc chắn về suy nghĩ của mình hơn, không khỏi thầm nghiến răng, hỏi: “Đều do thương thế của ta… càng làm liên lụy đến ngươi…”
Nụ cười của Thẩm Yên Thanh dần dần lạnh lẽo, nhãn thần không có chút ấm áp nào, tĩnh lặng nhìn hắn mà nói: “Liên lụy? Chỉ e rằng không chỉ đơn giản như vậy đâu?”
Tim Trình Thu Viễn “thình thịch” đập một cái. Hắn bình khí ngưng thần đề phòng hỏi: “Sao Thẩm đường chủ lại nói vậy?”
Thẩm Yên Thanh tiến đến gần mốt chút, khi chỉ còn cách hắn một bước thì dừng lại, thanh âm lạnh lùng không gấp gáp cũng không nóng nảy, nhưng phát ra như roi quất tới.
“Ngươi đến cùng là người phương nào?”
Thu phong thổi qua rừng, gió lạnh ngấm vào thân thể, lá cây xào xạc lay động giữa gió mưa. Thẩm Yên Thanh y sam ướt đẫm, tóc cũng trở nên rối đi một ít, trông rất thiếu chỉnh tề. Nhưng y không chút nào quan tâm, vẫn lạnh lùng nhìn đối phương như trước.
Trình Thu Viễn nhếch khóe môi, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ rằng ta là ai?”
Lời còn chưa dứt đã thấy mắt hoa lên, Thẩm Yên Thanh tuốt kiếm khỏi vỏ, một đường kiếm xẹt qua khuôn mặt hắn.
Một kiếm kia còn nhanh hơn cả thiểm điện, căn bản là không thể nào tránh né. Kiếm phong phất qua, Trình Thu Viễn sửng sốt, trên má phải xuất hiện một vết hõm dài hơn hai tấc, cực kỳ nông, tựa hồ như chỉ mở bìa một quyển sách mà không làm tổn thương những trang giấy bên trong, tước da mặt của hắn ra mà không có lấy nửa giọt máu tươi.
“Tẩm sáp chi… quả nhiên…” Thẩm Yên Thanh nhìn đăm đăm vào vết cắt lộ ra ngoài kia, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Vì sao phải giả mạo Trình Thu Viễn?”
Tẩm sáp chi là một thứ thường dùng để dịch dung trong giang hồ, hình dáng mềm mại như sáp, mịn màng như mỡ, trơn láng như da của người thật, màu sắc từ trắng đến ngăm đen muốn loại nào cũng có, khi dán lên mặt sẽ bám chặt vào da thịt, chỉ có thể dùng nước thuốc mới có thể tẩy sạch được. Một khối Tẩm sáp chi nhỏ như một quả trứng gà có thể thay đổi hoàn toàn dung mạo, nhưng không giống với sự cố định của mặt nạ da người, lại càng không dễ nhìn ra sơ hở như loại kia mà. Thế nhưng nó yêu cầu thủ nghệ cực kỳ cao, trên giang hồ vô cùng hiếm người có thể sử dụng thành thạo.
Trình Thu Viễn tự hỏi thuật dịch dung của hắn mặc dù không đến mức tinh thuần như lửa luyện đan, nhưng cũng xem là tương đối tinh diệu, Thẩm Yên Thanh vì sao lại phát hiện được?
Tựa hồ như đã nhìn ra nghi hoặc của hắn, ngữ khí Thẩm Yên Thanh mỉa mai một cách tinh vi, nói: “Ngươi học được cách dùng thứ này dịch dung không phải đã lâu sao? Sao lại không biết rằng nó dính nước sẽ biến sắc?”
Trình Thu Viễn sờ mặt mình trong vô thức, cau mày nói: “Phải, thế thì sao?”
“Không sao cả.” Thẩm Yên Thanh giữ giọng bình thản, nói: “Ngươi dịch dung thành bộ dạng ai vốn dĩ không liên quan gì đến ta, nhưng nếu đã mưu toan định qua mặt Thẩm mỗ, thì lại là chuyện khác nữa rồi.”
Đôi mắt Trình Thu Viễn không che giấu tán thưởng, hắn nhìn y hồi lâu rồi nói: “Thú vị, thú vị, Thẩm Yên Thanh, ngươi quả thật là một người tinh diệu! Ta lại có chút không nỡ giết ngươi.”
“Vậy sao?” Thẩm Yên Thanh thản nhiên đáp, “Nhưng Thẩm mỗ không muốn tạ ân không giết của các hạ đâu.”
Trong mắt Trình Thu Viện thoáng hiện lên một tia tức tối, rất nhanh đã che phủ đi toàn bộ ý cười của hắn, “Sáu năm trước, người ta chỉ nói hắn vứt bỏ ngươi, kỳ thực Sở Anh có thể thuận lợi trốn khỏi Kinh thành là do một tay ngươi an bài đúng không?”
Ngữ khí của hắn nghe thoáng qua như thể đang nhàn thoại việc nhà, chỉ tùy tiện nhắc qua một bí mật không muốn ai biết tới. Thẩm Yên Thanh trong lòng chất động, gắng sức nén lại cơn sợ hãi, nói: “Ngươi biết người?”
“Đâu chỉ là biết?” Trình Thu Viễn nhìn y vô cùng thích thú, nói: “Ngoại trừ cao thủ đại nội, ai có thể cướp được chuyến tiêu của Quan Diệp Lâu? Ai nói cho ta biết ngươi sợ rắn? Ai dạy ta dùng Tẩm sáp chi dịch dung? Yên Thanh, ngươi còn chưa rõ sao?”
Là Sở Anh?!
Tựa như bị sét đánh giữa trời, gương mặt Thẩm Yên Thanh trắng bệt, sự thảng thốt hoảng sợ dâng lên trong mắt, đôi môi mỏng không chút sắc khí khẽ run rẩy, hiển nhiên đang rối bời ruột gan.
Không! Không phải là người đó! Sẽ không phải là người đã cùng mình lớn lên, thân như huynh phụ ấy!
Sợ hãi trong lòng dâng lên như thủy triều, hầu như sắp nhận chìm y, sự kinh hãi cuộn lên như sóng lớn trong đôi ngươi trầm tĩnh đáy hồ. Gương mặt tuấn mỹ méo mó, giữa trán quyện theo đau đớn khôn xiết, những ngón tay tái nhợt hầu như cầm không nổi chuôi kiếm, trong đầu ong ong u u, trong lòng loạn lên tê dại.
Trình Thu Viễn cực kỳ đắc ý, ánh mắt trắng trợn ve vãn trên cổ áo của y, rồi ra một đòn tối hậu: “Hắn cho ta biết, nhược điểm lớn nhất của Thẩm Yên Thanh, một là rắn, hai là mê dược.”
Cái gì? Thẩm Yên Thanh đột nhiên hồi phục thinh thần, nhưng ngay lúc đó đã tối sầm lại, mùi hương hơi đắng đã quanh quẩn trong miệng mũi y, y siết lấy thanh kiếm, lảo đảo lùi lại một bước. Thốt nhiên một cơn mê muội kéo tới, mang theo sự mệt mỏi thấm đầy châu chân, khiến y cảm thấy buồn ngủ.
Trình Thu Viễn nheo nheo đôi mắt, cười lên sảng khoái, nói: “Yên Thanh, ngươi cần phải bình tĩnh lại một chút mới tốt.”
Âm thầm cắt ngang một ngón tay mình, dùng cơn đau đớn duy trì sự tỉnh táo, y ngẩng đầu, thanh âm run rẩy đến suýt không nói thành câu: “Ngươi… từ Dương Châu lên đường theo ta, chỉ là vì… muốn lấy mạng ta?”
“Không sai.” Trình Thu Viễn gật đầu, quan sát y như thể đang ngắm nghía một món đồ chơi sắp lọt vào tay mình, trầm ngâm nói: “Nếu ngươi tự nguyện theo ta, ta có thể cầu tình với chủ thượng, lưu lại một mạng cho ngươi cũng không chừng.”
Thẩm Yên Thanh cười lạnh một tiếng, nói: “Da mặt ngươi dày thật.”
Trình Thu Viễn lấy lại ánh mắt cứng rắn, cũng không tức giận mà nói: “Ngươi muốn giết ta sao?”
Thẩm Yên Thanh không đáp, đôi mắt trong suốt đã bị phủ lên một tầng mờ mịt. Trình Thu Viễn thầm biết dược lực nơi y sắp phát tác, bản thân mình có thể tiến hành dễ như trở bàn tay, nên cũng không nóng nảy mà tiến về phía y tường bước một, cười gian tà: “Bộ dạng ngươi thế này, làm sao giết được ta…”
Nửa câu sau hắn nói chưa thành lời, đôi mắt mờ đục của Thẩm Yên Thanh đột nhiên trở nên sáng rõ như nước, kiếm quang chớp lóe, đầu Trình Thu Viễn đã văng ra ngoài!
Máu tươi điên cuồng túa ra, thi thể không đầu khựng lại rồi rơi xuống đất, giãy lên vài cái, cái đầu đầm đìa máu rơi vào vũng bùn lăn đi vài vòng, hai mắt vẫn mở trừng, chết rồi vẫn không thể tin được điều mình sắp sửa nắm chặt trong tay rốt cuộc lại thất bại trong gang tấc.
Khi Sở Phong Ngâm thở dốc chạy tới, đã thấy một cảnh tượng như thế: Trình Thu Viễn chết không toàn thây, cùng với Thẩm Yên Thanh thần khí mê man, đứng đó một cách lẩy bẩy.
“Yên Thanh!” Hắn lao đến không chút suy tính. Thẩm Yên Thanh run run nâng kiếm lên hướng về Sở Phong Ngâm. Mưa táp vào mặt, mắt hầu như không mở ra được, nhưng cảm giác an tâm kia quen thuộc đến lạ lùng. Khi nhận ra người đến là ai, thần sắc quật cường bắt đầu thả lỏng ra như một hài tử, trường kiếm trượt theo tay xuống, khí lực toàn thân rốt cuộc đã cạn kiệt, mềm yếu ngã vào lòng hắn.
“Phong Ngâm…” Giữa mê man, y nghe thấy chính mình gọi một tiếng kia, rồi lập tức bị đôi tay mạnh mẽ kia ôm siết lấy, thanh âm ôn nhu lại vang lên bên tai mình —
“Là ta, là ta ở đây.”
Sau đó, dường như có gì đó mềm mại ấm áp đã chạm lên bờ môi của y, nhưng Thẩm Yên Thanh đã hoàn toàn bị mê dược không chế không còn sức lực để biết được đó là gì nữa. Y nhắm mắt lại, cầm lấy tay áo Sở Phong Ngâm, chìm vào một cơn mê vô tri vô giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...