72. Tình Lữ Một Ngày...
“ Mệt mỏi quá.”
“ Ngồi xuống, chị gọi món cho.” Sở Cố Hoài đem đồ đạc đặt ở ghế trên, cầm lấy menu.
“ Chỉ là ăn bữa cơm chiều thôi, cần gì lãng mạn như vậy a.” Tiễn Tiểu Háo đánh giá nhà hàng sang trọng không tưởng tượng nổi này a.
“ Lần đầu tiên dẫn em đi ăn ở nơi sang trọng thế này.” Sở Cố Hoài có chút áy náy, ở chung lâu như vậy mình chưa từng dẫn Tiễn Tiểu Háo đi ăn bữa nào lãng mạn một chút, ngay cả hoa cũng chưa tặng bao giờ.
“ Cuộc sống phải chân thật chứ.” Tiễn Tiểu Háo nghiêm túc nói.
“ Thỉnh thoảng lãng mạn gia tăng tình thú.” Sở Cố Hoài hé miệng cười cười.
“ Ừm, có đạo lý, hí hí, đây là lần đầu tiên em đến nơi này đó.” Tiễn Tiểu Háo lấy tay chọt chọt ngọn nến xinh đẹp trên bàn.
“ Sau này chị sẽ thường xuyên dẫn em tới.” Sở Cố Hoài nói với nàng.
“ Được a, là chị nói nha.”
“ Ừ.”
“Waiter.” Sở Cố Hoài ra dấu với waiter, sau đó chọn một phần ăn tình nhân,waiter ghi đơn rồi đem menu đi, chỉ còn hai người ở trong phòng.
“ Honey, ban nãy đi mua váy, rất nhiều đàn ông nhìn chằm chằm chị.” Tiễn Tiểu Háo nhăn mặt nhăn mày bỉu môi nói với Sở Cố Hoài.
“ Khụ khụ, chị thật không để ý chuyện này a.” Lúc ấy ánh mắt Sở Cố Hoài đều dán vào trên người Tiễn Tiểu Háo, không hề quan tâm đến những vấn đề khác.
“ Em rất muốn ôm chị trước mặt bọn hắn và tuyên bố chị là của em.” Tiễn Tiểu Háo buồn rầu nói.
Sở Cố Hoài lau mồ hôi, cũng may nàng không làm như vậy, bằng không các nàng sẽ vang danh tứ hải.
“ Em nha, làm việc không thể xúc động như thế.” Sở Cố Hoài gõ nhẹ đầu nàng.
“ Em biết, xúc động là ma quỷ, làm xong sẽ hối hận.” Tiễn Tiểu Háo cười hì hì nói.
“ Chị cũng rất vui, em là của chị.” Sở Cố Hoài nhẹ giọng nói.
“ Ừ ừ, em là của chị.” Tiễn Tiểu Háo bắt lấy tay Sở Cố Hoài.
“ Động tay động chân làm gì.” Sở Cố Hoài rút tay ra, trừng mắt nhìn Tiễn Tiểu Háo.
“ Hì hì.”
“ Nhắm mắt lại.” Sở Cố Hoài nháy mắt với Tiễn Tiểu Háo.
“ Hả?” Tiễn Tiểu Háo hiếm khi thấy Sở Cố Hoài làm nũng, trừng to đôi mắt không nỡ nhắm lại.
“ Đồ ngốc, mau nhắm lại.”
Tiễn Tiểu Háo đành phải nhắm mắt, nàng nghe tiếng Sở Cố Hoài dời ghế dựa, sau đó đi đến đằng sau nàng.
Cổ hơi lạnh lạnh,tay Sở Cố Hoài làm cái gì ở sau gáy nàng vậy, thỉnh thoảng đụng vào da nàng một chút, sau đó, trên gương mặt truyền đến ấm áp xúc cảm, là Sở Cố Hoài hôn nàng.
“ Chị Cố Hoài......” Tiễn Tiểu Háo không có mở mắt, thì thào kêu lên.
“ Ưm, chị ở đây.” Sở Cố Hoài đáp lời ở bên tai nàng.
“ Mở mắt ra.” Sở Cố Hoài vỗ nhẹ nhẹ vào vai Tiễn Tiểu Háo.
Khi Tiễn Tiểu Háo mở mắt, Sở Cố Hoài đã ngồi lại vị trí cũ.
“ Thích không?” Sở Cố Hoài nở nụ cười, từ túi xách lấy ra gương đặt ở trước mặt Tiễn Tiểu Háo.
“ Oa, dây chuyền bạc.” Tiễn Tiểu Háo nháy mắt mấy cái, nhìn dây truyền ở trên cổ mình.
“ Ừm.”
“ Đẹp quá.” Tiễn Tiểu Háo tán thưởng, sờ sờ thứ trên cổ mình. Vòng trang sức là biểu hiện tình yêu rõ ràng nhất, bên trong còn có một Tiểu Háo Tử (chuột con) đáng yêu.
“ Oh, Háo Tử.”
“ Sao chị làm được, đáng yêu quá.”
“ Tiffany đặt làm.” Sở Cố Hoài cười nói.
“ Hơ.....Sao em lại không biết! Chị giấu em làm?” Tiễn Tiểu Háo nháy mắt mấy cái.
“ Chị muốn cho em một bất ngờ, thế nào?” Sở Cố Hoài cười hỏi.
“ Ưm, thích, hí hí.” Tiễn Tiểu Háo lại nhịn không được sờ sờ nó.
“ Lại đây, giúp chị đeo vào.” Sở Cố Hoài ngoắc ngoắc Tiễn Tiểu Háo.
“ Chị cũng có?” Tiễn Tiểu Háo chớp chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
“ Đương nhiên, dây chuyền đôi mà.” Sở Cố Hoài đắc ý nói.
“ Ai, để em đeo cho.” Tiễn Tiểu Háo đứng lên sung sướng nhận lấy dây chuyền đeo cho Sở Cố Hoài.
“ Giống nhau hả?” Tiễn Tiểu Háo hỏi.
“ Em nói thử xem?” Sở Cố Hoài liếc Tiễn Tiểu Háo một cái.
“ Không biết, để em coi thử.” Tiễn Tiểu Háo cầm dây truyền trên cổ Sở Cố Hoài nhìn kỹ một chút, bên trong cũng là Tiểu Háo Tử, như nhau cả.
“ Hình như giống nhau mà......” Tiễn Tiểu Háo do dự nói.
“ Em nhìn lại đi.”
“ Ờ......Để coi lại.” Tiễn Tiểu Háo nghiên cứu đến nghiên cứu đi, cuối cùng lại ngồi ở trên đùi Sở Cố Hoài xem.
Lúc waiter vào chính là thấy hình ảnh thế này, waiter đã được đào tạo bài bản nên chỉ bưng đồ ăn đến rồi ra ngoài, Sở Cố Hoài và Tiễn Tiểu Háo thấy hắn đã đi, bèn tiếp tục nghiên cứu.
“ A, em biết rồi này! Trên mặt dây của chị có chữ Tiểu Háo viết tắt, còn của em là Cố Hoài......” Tiễn Tiểu Háo nghiên cứu nửa ngày mới phát hiện.
“ Rốt cục cũng nhìn ra.” Sở Cố Hoài mân miệng cười cười.
“ Hì hì.”
“ Khấu khấu.” Nghe được tiếng đập cửa, Tiễn Tiểu Háo từ trên đùi Sở Cố Hoài xuống dưới, ngồi về vị trí.
“ Mời vào.”
“ Chào quý khách, đây là tặng phẩm của phần cơm tình nhân hôm nay, xin ngài nhận lấy, chúc hai vị ăn ngon miệng.”waiter đem hoa hồng đưa đến trong tay Sở Cố Hoài, cúi chào rồi mở cửa ra ngoài.
“ Hoa hồng, hôm nay chị mượn hoa hiến Phật.” Sở Cố Hoài tưới một ít nước cho hoa, đem hoa hồng đưa đến trước mặt Tiễn Tiểu Háo.
“ Hí hí, cám ơn ông xã.” Tiễn Tiểu Háo vui tươi hớn hở tiếp nhận, miệng vẫn cười hì hì.
“ Đêm nay em rất vui.” Tiễn Tiểu Háo nói.
“ Ừm, em vui là tốt rồi.” Sở Cố Hoài nhìn bộ dáng Tiễn Tiểu Háo cười ngây ngô như đứa trẻ, tâm tình cũng trở nên minh lãng.
“ Mau ăn, kẻo nguội.” Sở Cố Hoài nói với Tiễn Tiểu Háo.
“ Không biết cắt.” Tiễn Tiểu Háo khó xử nhìn miếng thịt bò trên bàn, tuy trước kia Đại ca Nhị ca đã từng dạy nàng, nhưng nàng lại thích đồ ăn Trung Quốc hơn nên cũng không tập trung học.
“ Được rồi, là sơ sót của chị, đáng lẽ phải đến một nhà hàng Trung Quốc, đến đây, chị cắt cho.” Sở Cố Hoài đem dĩa của nàng chuyển qua chỗ mình, bắt đầu cắt từng khối từng khối.
“ Đây.” Cắt xong, Sở Cố Hoài ghim một khối đút vào miệng Tiễn Tiểu Háo.
“ Không ngon bằng Nhị ca làm.” Tiễn Tiểu Háo đánh giá.
“ Thức ăn do Nhị ca em làm không phải ai cũng có vinh dự nếm thử.” Sở Cố Hoài cười nói.
“ Trước kia chỉ em mới có thể ăn, hiện tại thì có thêm A Giai.” Tiễn Tiểu Háo nghĩ nghĩ nói.
“ Ừm, để chị ráng học nấu ăn rồi trổ tài nấu một bữa cho em nha?” Sở Cố Hoài lại ghim một khối đút cho Tiễn Tiểu Háo.
“ Không cần, chị làm khẳng định......” Tiễn Tiểu Háo tưởng tượng ra hình ảnh Sở Cố Hoài nấu ăn mà cảm thấy rùng mình.
“ Khẳng định cái gì?” Sở Cố Hoài âm trầm tối tăm hỏi.
“ Ờ thì, khẳng định rất ngon, nhưng em không muốn chị mệt mỏi, cho nên vẫn để em nấu cho chị ăn đi.” Tiễn Tiểu Háo giả bộ nghiêm túc nói.
“ Xì...... Ở trong lòng thì nghĩ khác phải không. 100% em cho rằng chị nấu không ngon.” Sở Cố Hoài rất hiểu Tiễn Tiểu Háo, trong lòng nàng nghĩ cái gì mình đều biết hết.
“ Ách......Chị hiểu lầm, em không có nha.” Tiễn Tiểu Háo chột dạ, cúi đầu ăn từng khối từng khối liên tục.
“ Ai, ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn.”
“ Khụ khụ......” Quả nhiên bị mắc nghẹn. Sở Cố Hoài có chút bất đắc dĩ, chạy nhanh rót một ly nước cho nàng uống, vỗ vỗ lưng giúp nàng bớt nghẹn.
“ Em nha, còn không bằng Duy Duy nữa.” Sở Cố Hoài nói.
“ Hì hì.”
Ăn cơm xong, Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài lại chạy một chuyến đến cửa hàng, mua đồ vật này nọ cho hai đứa nhỏ.
“ Oa, chị Cố Hoài, chị xem cái váy nhỏ này, Thước Thước mặc vô nhất định rất dễ thương.” Tiễn Tiểu Háo xông lên lấy một cái váy xinh xắn.
“ Please, nàng mới hơn bảy tháng.”
“ Nàng sẽ lớn nhanh thôi. Con nít mà.”
“ Em thích thì mua đi.” Sở Cố Hoài bất đắc dĩ nói.
“ Ai.”
“ Món đồ chơi kia, Duy Duy nhất định rất thích, còn có mô hình!”
“ Ừ, mua đi.”
“ Giường baby kia đáng yêu quá.”
“ Mua đi.”
“ Còn có cái kia......”
“ Mua đi......”
Vì thế, suốt cả buổi chiều, Tiễn Tiểu Háo không quan tâm có dùng đến hay không, nhìn thấy thứ gì đáng yêu là mua, nếu Sở Cố Hoài không ngăn cản nàng, phỏng chừng cả cửa hàng này có thể bị nàng mua luôn.
Về đến nhà, Duy Duy và Thước Thước cũng chưa ngủ, Duy Duy ngồi trên sô pha ôm Mặc Địch xem TV, giường trẻ con của Thước Thước ở ngay bên cạnh, nghe âm thanh các nàng trở về, Thước Thước cứ nhích tới nhích lui trên giường trông nàng rất hưng phấn.
“ Cục cưng ơi, mẹ trở về rồi.” Tiễn Tiểu Háo vừa vào cửa đã hô to.
“ Cha mẹ!” Duy Duy đuổi Mặc Địch qua một bên rồi chạy về phía các nàng, tiếp nhận một đống đồ vật này nọ trong tay hai nàng.
“ Ai, con tự mở ra xem đi, mẹ mua rất nhiều đồ cho con.” Tiễn Tiểu Háo hưng phấn dẫn theo một đống đồ chơi đặt ở trên bàn trà, sau đó đi cởi giày.
“ Oa, mẹ, thiệt nhiều mô hình.” Mắt Duy Duy sáng rực lên.
“ Ừm ừm, con lại đây xem, vẫn còn rất nhiều đồ.”
“ Đồ chơi lắp ráp!”
“ Ừm ừm, mở mang trí lực á, Duy Duy thông minh nhất.” Tiễn Tiểu Háo sờ sờ đầu Duy Duy, mệt mỏi ngồi ở sô pha.
“ Oh, sao Thước Thước không khóc vậy, uống sữa chưa?” Sở Cố Hoài ôm lấy Thước Thước hỏi.
“ Dạ, cho uống rồi.” Duy Duy trả lời.
“ Tự Lập cho?” Sở Cố Hoài nhíu mày.
“ Làm gì có chuyện đó a, anh ấy chỉ ăn, con làm hết.” Duy Duy khinh bỉ Vương Tự Lập một chút.
“ Ha ha ha......” Tiễn Tiểu Háo ngồi ở sô pha cười.
“ Mẹ làm sao vậy?” Sở Duy Tiêu kỳ quái hỏi.
“ TV.” Sở Cố Hoài chỉ chỉ đầu sỏ khiến cho Tiễn Tiểu Háo cười thành như vậy.
“ Hả?” Sở Duy Tiêu vẫn không hiểu.
“ Ai biểu con bắt trúng đài nàng thích, nàng vừa thấy liền biến thành như vậy.” Sở Cố Hoài nói.
“ Con không cẩn thận bắt nhầm......” Sở Duy Tiêu nhìn Tiễn Tiểu Háo ngồi ở sô pha cười đến một câu cũng nói không được, hắn không biết phải làm sao.
“ Đừng cười nữa, nhanh đi tắm rửa.” Sở Cố Hoài thúc giục.
“ Khoan đã, chờ xem hết tập này, vị nam khách sắp đi ra rồi a.” Tiễn Tiểu Háo không chịu đi.
“ Oa ha ha ha ha ha ha ha.....Mắc cười quá, xấu dã man......” Tiễn Tiểu Háo tiếp tục cười.
“ Duy Duy, đi ngủ thôi, để nàng cười một mình ngoài này.” Sở Cố Hoài ôm Thước Thước lên lầu, Sở Duy Tiêu đi theo phía sau.
Khi hết chương trình, Tiễn Tiểu Háo mới ôm quần áo vào phòng tắm, lúc trở lại phòng thì phát hiện Sở Cố Hoài đã sớm ngủ say, trong tay vẫn cầm một quyển sách, đèn bàn còn mở.
Tiễn Tiểu Háo nhất thời có chút áy náy, nàng chờ mình sao?.
Nhẹ nhàng lấy quyển sách ra, Tiễn Tiểu Háo ôm Sở Cố Hoài để nàng nằm thẳng trên giường, đắp chăn cho nàng, sau đó tắt đèn.
Nhờ có ánh trăng, Tiễn Tiểu Háo mới có thể nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng.
Ngủ ngon nhé, chồng của em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...