Ông chủ Lữ rất xem trọng Trần Thái Trung, thậm chí còn xem trọng hơn cả Lý Phàm Đinh. Lưu manh rốt cục cũng chỉ là lưu manh. Lý Phàm Đinh mặc dù có thể coi là chúa đất ở thôn Đông Lâm Thủy. Nhưng bởi vì hoàn cảnh và điều kiện của anh ta cũng chỉ có thể đến đó mà thôi, tầm nhìn không thể nào cao được. Một gói thuốc cùng với năm trăm đồng là có thể đối phó với anh ta được rồi.
Nhưng Trần Thái Trung thì lại không như vậy. Đây là một cậu thanh niên lớn lên ở thành phố Phượng Hoàng, tầm nhìn cùng với kiến thức nhất định cao hơn nhiều so với Lý Phàm Đinh. Hơn nữa hắn còn là một học sinh cao trung trẻ tuổi, rõ ràng ở trong cuộc thi kiểm tra đã trổ hết tài năng, nói hắn không có chút bối cảnh gì, ai có thể tin được?
Cho nên, mặc dù hắn chỉ đang tạm giữ chức phó thôn trưởng để rèn luyện, ông chủ Lữ vẫn cân nhắc không thôi.
Ngay từ đầu trên bàn rượu, Trần Thái Trung chỉ cắm đầu cắm cổ ăn uống. Ông chủ Lữ thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, cố tình không nhắc đến hắn. Nhưng vừa rồi Trần Thái Trung nói một câu, khiến cho ông ta không kìm được cảm thấy rùng mình.
Câu hỏi của người ta là gì chứ? Là "Nhà máy một năm có thể sản xuất ra bao nhiêu xi măng?"
Câu hỏi như vậy, tên lưu manh Lý Phàm Đinh hoàn toàn không thể nói ra.Thế Mà Trần Thái Trung lại hỏi như vậy, rất có thể hắn đã tính toán sơ về lợi nhuận hàng năm của nhà máy.
Hắn đã tính toán lợi nhuận hàng năm thì dĩ nhiên là giống như sư tử há mồm.
Ông chủ không sợ Trần Thái Trung cản đường, chính chức đã đáp ứng mọi chuyện, phó chức có thể phản đối sao? Sự ngang ngược của Lý Phàm Đinh ở trong thôn, ông chủ Lữ cũng đã sớm nghe đồn.
Nhưng điều ông ta lo lắng chính là Trần Thái Trung. Bất kể nói như thế nào, quá trình mở đường này cũng là chiếm đoạt ruộng đất của người dân, không có giấy chứng nhận được phê chuẩn cho nên thủ tục không được đầy đủ.
Với loại chuyện như thế này, không có thanh tra dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu như có người không chịu im lặng, nói với cấp trên là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Thà rằng bỏ ra chút tiền mà thoát được tai họa, chứ đừng động chạm đến kẻ tiểu nhân! Đây là kinh nghiệm mà ông chủ Lữ vô cùng tin tưởng. Ông ta trở thành một thương nhân thành công một phần nguyên nhân cũng là do chi tiền đúng chỗ.
Cho nên, ông ta mỉm cười trả lời Trần Thái Trung:
- Ha ha, đây chính là Trần lão đệ ở trong thành phố đến đây tạm giữ chức để rèn luyện phải không? Giỏi lắm, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, phong độ khác người! Cái nhà máy xi măng cùng với công trình này, mỗi năm sản lượng ước chừng được khoảng mười vạn tấn. Trong vòng hai năm nữa ước chừng sẽ được hai mươi vạn tấn, chỉ tiêu cuối cùng của tôi chính là để nhà máy này đạt tới sáu mươi vạn tấn.
Hai câu này hơi khoác lác tuy nhiên mọi người không biết rằng ông ta đã khoa trương rất lớn. Chỉ có ông chủ Lữ mới hiểu được, trong lúc cần nguyên liệu nước cấp bách như thế này, trừ phi là tìm được nguồn nước nếu không thì hai mươi vạn tấn đã là tối đa rồi.
Trần Thái Trung luôn thích được người khác khen ngợi. Nhưng bị ông chủ Lữ gọi mình là lão đệ khiến cho hắn cảm thấy không vui vẻ lắm. Ta theo nghiệp quan, quan phải đứng trước thương nhân, ngươi chỉ là thương nhân cũng xứng làm lão ca của ta sao?
Dĩ nhiên đã trải qua hơn một tháng rèn luyện, sự hàm dưỡng của Trần Thái Trung đã cao hơn rất nhiều. Điều quan trọng chính là, hắn biết mình làm quan thì không cần phải so đo với thương nhân, cuối cùng hắn đành uể oải gật đầu một cái.
- Vậy à!
Sự không vui của hắn được thể hiện trên nét mặt. Trưởng làng Trương cũng nhìn ra đôi chút. Ông ta không khỏi liếc nhìn ông chủ Lữ như thể muốn hỏi: “Ông cùng với thằng ranh này có thù oán gì sao?”
Lữ lão bản lắc đầu, tỏ vẻ mình không có oán cừu gì với Trần Thái Trung. Trong lòng của ông ta hiểu rõ: Nếu như đã thò tay ra mà vẫn không nắm chắc được mọi chuyện thì nó sẽ là thứ vũ khí đâm vào chỗ yếu hại của mình .
Nói chung một câu, cái bàn tay này không thể vô duyên vô cớ rụt lại được.
Trưởng làng Trương thấy hai người có vẻ không phù hợp, liền nhấc chén rượu lên nói to:
- Nào, hai bên hợp tác với nhau, cùng cạn một chén nào.
Trong mắt của ông ta có thể nói là không có Trần Thái Trung. Một trưởng làng ở đây không phải là nhân vật nhỏ. Nhưng thực tế sự đánh giá của cán bộ cấp dưới cũng quan trọng đối với trưởng làng và bí thư.
Trần Thái Trung đâu biết được, đằng sau chén rượu chính là nhiều ý nghĩa ở bên trong chứ? Nhìn thấy trưởng làng mời rượu, hắn nhịn không được cảm thấy thú vị:
- Ha ha, trưởng làng Trương, ông cùng với ông chủ Lữ có vẻ rất quen thuộc phải không?
Nghe lời nói này, trưởng làng đại nhân nhất thời sững sờ, lập tức cân nhắc ngay lời nói khó hiểu này.
- Không quen không quen.
Ông chủ Lữ lập tức nói, còn nở kèm theo nụ cười, sau đó ông ta hướng tới trưởng làng nói một câu:
- Thị trưởng Đoạn giới thiệu cho chúng ta với nhau.
“Thằng nhóc kia, đó là Thị trưởng Đoạn đó. Mày vừa phải thôi.” Ông chủ Lữ hơi khó chịu, thầm nghĩ: “Tao với mày có thù oán gì hay sao? Tại sao mày cứ giữ lấy tao không chịu buông tha.
Trần Thái Trung trả lời không hề khách khí, hắn gật gật đầu rồi nói:
- A, ông chủ Lữ còn quen biết cả Thị trưởng Đoạn. Thật là vô cùng lợi hại!
Câu nói này của hắn không hề có ý gì, nhưng lọt vào tai của ông chủ Lữ thì rất khác biệt. Bề ngoài thì ông ta vẫn tỏ ra không có gì nhưng trong lòng thì đã vô cùng bất mãn.
“Thằng nhóc kia, tuổi của mày còn trẻ mà không ngờ lòng dạ lại thâm sâu như thế.” Tuy trong lòng của ông chủ Lữ hơi tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại thằng nhóc kia mới chỉ là học sinh mới ra trường, mình có thể dễ dàng xử lý, cho nên cuối cùng ông ta đành mỉm cười nuốt những lời sắp nói ra vào bụng.
Tuy nhiên trong lòng ông ta vẫn thầm nghĩ, người này ngay cả lão Đoạn cũng không nể thì liệu có phải hắn là người của một phe phái khác hay không? Là người của phái Tần phái hay phái Chương? Hoặc là phái họ Cát chăng?
Ông ta hoàn toàn không ngờ được, ngay từ lúc đầu ông ta đã hiểu lầm, người ta không hề có ý xấu!
Tuy nhiên, suy đoán sai lầm lại khiến cho ông chủ Lữ có một quyết định. Ông ta sẽ lén đưa cho thằng nhóc này một nghìn để thu phục hắn, nếu không được thì năm nghìn. Nếu như vẫn chưa được thì sẽ cân nhắc cho thằng ranh này một vạn là được. Thương nhân làm ăn không thể không chịu thiệt thòi. Trong lòng ông chủ Lữ đã thầm có tính toán, số tiền ấy đúng là hơi nhiều. Cần phải biết rằng, năm đó là năm 96.
Trần Thái Trung được tặng một món quà bất ngờ như vậy, lại không thể không từ chối. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận được tiền người ta tặng cho nên có hơi luống cuống chân tay. Hắn cẩn thận tính toán qua, nhân viên công chức vừa mới được năm trăm mà mình không hiểu tại sao lại được gấp hai mươi lần số đó. Làm quan quả nhiên là rất tốt!
Ông chủ Lữ cũng rất đắc ý. “Học sinh cũng chỉ là học sinh. Thằng nhóc kia, tưởng mày ngoan cố lắm. Lão tử chỉ cần ột vạn thì không phải cũng đã khiến ày lóa mắt vì tiền rồi sao?”
Chỉ là, số tiền này vẫn chưa phải là đã xong việc, chuyện tiếp theo cũng đã tới.
Con đường qua ngang thôn muốn thi công cũng phải thuê người ở nơi đây. Công trình cỡ loại này hoàn tòan phải nhờ người trong thôn, tuy không có văn bản quy định như vậy, nhưng tất cả mọi người đều xem đây là quy tắc ngầm.
Đừng thấy Lý Phàm Đinh là lưu manh mà đánh giá thấp anh ta. Nông dân của Trung Quốc có những người rất xảo trá, Lý Phàm Đinh là một trong số đó. Anh ta không dễ gì mà buông tha cho khối thịt béo này.
Cho nên, sự việc của Trần Thái Trung lại dẫn dắt đến một chuyện nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...