Trần Thái Trung nhè nhẹ chuồn ra ngoài, đã mười một giờ rồi, Ngô Ngôn không nỡ cho hắn rời khỏi, nhưng lăn lộn ở đâu thì phải giữ nguyên tắc nơi đó: Muốn giữ thân, phải bỏ ra cái giá của nó, dù cô là Bí thư Quận Ủy.
Trước khi hắn đi đến xe Lincoln, phát hiện Lưu Vọng Nam không nằm ngủ, mà dựa vào ghế ngồi phía sau, hai chân co lên đặt trên ghế, thân trên dưới đều là miếng thảm dày, cô dựa vào bên cửa sổ, ngay cả cửa sổ cũng bị tấm thảm che lại, trong đêm khuya vậy, thật là hơi lạnh.
Mấy người phụ nữ của Trần Thái Trung, dáng người cũng không thấp, chỉ là Ngô Ngôn hơi lùn một chút, cũng có dáng người một mét sáu ba, sáu bốn, Lưu Vọng Nam cũng khoảng một mét sáu tám, dù xe Lincoln tương đối rộng, nằm xuống ngủ cũng không thoải mái lắm.
Đương nhiên, mấu chốt là, cô không ngủ, thông qua xe Lincoln, Trần Thái Trung có thể nhìn thấy, đôi mắt của cô mở rất to, đang thờ thẫn nhìn lên nóc xe, không biết đang nghĩ gì.
- Anh về rồi đây.
Trần Thái Trung mở cửa xe, đi vào trong, quay đầu nhìn cô,
- Lạnh không?
- Không lạnh.
Lưu Vọng Nam lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui,
- Em cứ tưởng anh phải đợi đến sáng tinh mơ mới ra chứ.
- Không phải chứ? Sao em lại nghĩ vậy?
Nhất thời Trần Thái Trung có chút thán phục trực giác của phụ nữ, nếu không phải hắn nhớ đến Lưu Vọng Nam, Mông Hiểu Diễm lại nói sẽ đợi hắn, hôm nay hắn vẫn không muốn nhanh chóng rời khỏi.
- Ha ha, anh đi gặp phụ nữ, đương nhiên tôi đoán được.
Thân hình của Lưu Vọng Nam vẫn đang lười biếng tựa vào, gương mặt lúc cừơi lúc không,
- Lại để tấm chăn cho em, sao ra nhanh vậy?
- Không phải không yên tâm em à?
Trần Thái Trung quay đầu trừng mắt nhìn cô, tức giận mà cho xe nổ, tuy nhiên tâm trạng của hắn thật sự không tệ, giải thích của Ngô Ngôn, giúp hắn xóa bỏ nhiều khuất mắc trong lòng, nhất thời có tâm tư bắt đầu cân nhắc chuyện khác.
Hôm nay hoặc có thể... 5P?
Đợi đến khi hắn đậu xe trước sân của Mông Hiểu Diễm. Sau khi đi vào bên trong mới phát hiện, 5P đã không thể đủ rồi, Nhâm Kiều chỉ xem hôm nay không có họat động, cho nên không đến!
Tuy nhiên, dù là thế này, Mông Hiểu Diễm với một địch hai, cũng không muốn thua kém, sân nhà tác chiến, đây là có tác phong tác chiến của chính chủ, tối thiểu ưu thế về tâm lý đủ lớn. Còn Lưu Vọng Nam cũng không có tâm trạng muốn giúp đỡ.
Cho nên, cô ta là người đầu tiên lên trước, mà lại thất bại nhanh nhất thảm nhất, họ Trần đã ở chỗ “Bí thư Ngôn”, mai nở hai lần. Lưu Vọng Nam và Đinh Tiểu Ninh cũng ở bên cạnh cùng trêu đùa, kiểu kích thích chưa từng có này, khiến cho cô ta chỉ trong vòng hai mươi phút đã toàn thân run rẩy, phấn chấn để nỗi suýt ngất xỉu.
Cảm giác được hơi thở cô ta yếu dần, Trần Thái Trung lấy ra hung khí, nhìn bàn tay của Lưu Vọng Nam còn đang đặt trên ngực của Mông Hiểu Diễm, lại xoay tay sờ toàn thân Đinh Tiểu Ninh đang ép sát vào sau lưng mình, nhất thời, Trần đại tiên có chút do dự, nên chăm sóc ai trước đây?
Hay là Lưu đại đường có phong cách chủ nghĩa quốc tế.
Cô ta từ ngực của Mông Hiểu Diễm ngẩng đầu lên, hai nụ hoa đứng thẳng, như hoa lúm đồng tiền. Bờ môi đỏ phát ra giọng trầm
- Tiểu Ninh, còn không mau nằm xuống?
Đinh Tiểu Ninh nghe nói như vậy, xoay người nằm xuống, hai chân đưa lên. Tách ra rất lớn. Trong thảm cỏ, dục vọng được phát ra dưới ánh đèn. Hai bờ môi cũng muốn dò xét, nhè nhẹ mấp máy, hướng về hắn để nhiệt tình mời gọi và chào đón.
Ướt vậy? Trần Thái Trung ý thức được liền đưa tay sờ về phía sau, mới phát hiện phần eo phía sau mình đã ướt hết một mảng, hắn rút tay lại, nhưng lại bất cẩn nhìn thấy, dung dịch trong tay đã kéo thành sợi dài trong không khí, một sợi chỉ trong suốt.
- Cái này có thể làm tơ tằm…
Hắn nhẹ giọng nói thầm một câu, nghĩ lấy Đinh Tiểu Ninh trước mắt chắc đã thành lụt rồi, nhìn thấy cô ta đang trong tư thể thả lỏng, không thể chuyển đầu một cái, cả người liền linh hoạt, sắc bén nhìn thẳng mục tiêu mà xông vào.
- A
~Chào đón hắn, là một tiếng vô cùng thê thảm. Trước đây chưa có loại bạo ngược nào xâm vào mình, nhất thời, cô ta cảm thấy nóng bỏng đau đớn, đi theo đau khổ, là cảm giác linh hồn rung động, giây phút này, trong đầu cô ta trống rỗng, đau khổ tột cùng, nhưng lại nhẹ nhàng yêu kiều.
Mông Hiểu Diễm đang nhắm mắt nhớ về dư vị bị giọng hét của cô ta kinh sợ liền mở mắt, ghé mắt vừa thấy, mới phát hiện lưng của Trần Thái Trung, như toa cơ đang hoạt động mãnh liệt, quá trình vận động, bọt nước văng khắp nơi…
Cô ta xem chừng có khoảng nửa phút, không thể tin được quay sang nhìn Lưu Vọng Nam,
- Chị Vọng Nam, lúc nãy hắn làm em… Cũng nhanh vậy sao?
- Thái Trung lại không phải người bình thường, cô vẫn không biết sao?
Lưu Vọng Nam nhìn cô ta một cái, cũng không trả lời, thân mình trần trụi đứng lên, cả người đứng sát vào phía sau của Trần Thái Trung, một bên hưởng thụ khi hắn va chạm với thân hình của mình, một bên đưa tay ra, đưa vào nách của hắn.
Hai hạt đậu phía trước ngực.
Lúc này nên đến lượt mình xoa dịu thân trên của Tiểu Ninh? Cô giáo Mông lưỡng lự một hồi, đưa ra được kết luận, nói không chừng, cô ta chỉ kéo dài thân mềm nhũn, chầm chậm leo lên, một phần nằm trên ngực của cô ta...
Qua được một hồi, cô ta cảm thấy lấy lại được ít sức lực, không chừng muốn mau giúp đỡ, nhưng cô chưa làm xong được gì, cũng phát hiện thân hình của Tiểu Ninh cũng rất quyến rũ, vốn dĩ cô ta từng chơi trò đồng tính với Nhâm Kiều, nhất thời lý trí có chút lẫn lộn, tìm được bờ môi của đối phương, ra sức hôn vào.
Đinh Tiểu Ninh nhắm mắt lại, chỉ lo hưởng thụ cảm giác hoang dã và phóng đãng, lại không ngờ bờ môi đưa tới lại là hàng Tây Bối, mơ hồ bị “quấy rối tình dục”
Cũng may, phần quấy rối này, không kéo dài được bao lâu, bởi vì, bạn học “động cơ máy” Trần Thái Trung trong lúc bận rộn vẫn nhanh chóng phát hiện, người phụ nữ họ Mông này, dường như muốn cám dỗ phụ nữ của mình.
Biết dừng thích hợp chứ, thân dưới của Trần Thái Trung vẫn đang họat động mãnh liệt, tay phải len lén đưa ra ngoài, Mông Hiểu Diễm đang chơi vui vẻ, lại không nghĩ rằng, phần mông của mình đang hướng về phía hắn.
Nghĩ cũng chưa nghĩ, bàn tay lớn của hắn liền đưa qua, Mông Hiểu Diễm bị tập kích, đôi tay vồ vào, miệng hơi dùng sức, nhất thời đã cắn nhẹ vào môi của Đinh Tiểu Ninh.
Đinh Tiểu Ninh đang vô cùng sảng khoái không thoát ra được, đột ngột bị tập kích, đôi tay không kiềm chế vòng lại, hai chân cũng khép lại, dùng sức kẹp lại, mới phát hiện người trên thân mình, lại là Mông Hiểu Diễm...
Cái cảnhi loạn này, thật sự không cần nhắc nữa, còn Lưu Vọng Nam phía sau Trần Thái Trung, nhìn thấy trên giường một đám hỗn loạn, nhất thời cũng lay động, mạnh tay kéo chân của Đinh Tiểu Ninh đang khép vào phần eo của Trần Thái Trung, đặt vào vai của hắn.
Như vậy, Đinh Tiểu Ninh đang mê mẩn, xung đột của Trần Thái Trung trực tiếp hơn, chưa được vài phút, toàn thân của cô ta run lên, trong miệng cũng nói lầm bầm, nhưng không nghe được cô ấy đang nói gì, hai tay giữ chặt hông của Mông Hiểu Diễm, cào cáu loạn xạ...
Chơi trò này, vẫn là Lưu Đại Đường kinh nghiệm nhiều hơn, cô ta nhìn thấy Đinh Tiểu Ninh đã đến biên giới suy nhược, cả người đè lên hông của Trần Thái Trung, như vậy, sức xung đột sẽ càng mạnh hơn.
Nhưng trên người của Trần Thái Trung, sẽ cảm thấy hơi vất vả, dù sao đang đèo phải một người, nhưng tố chất sức khỏe của Trần mỗ, không giống như người khác, thân hình khoảng một trăm cân của Lưu Vọng Nam, chẳng qua chỉ giống như vác một bao xi măng trên người mà thôi.
- Vẫn có thể rèn luyện thân thể.
Trần mỗ một tay nắm lấy Mông Hiểu Diễm, cổ bị hai chân giữ rất chặt, trong miệng còn có thể nói phong lưu, quả nhiên là con người mạnh nhất trên thiên hạ này.
Rất nhanh, Đinh Tiểu Ninh không chịu được nữa, tuy nhiên, đối với cơ thể của cô ta gây ra sức mãnh liệt vậy, Trần Thái Trung đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, thế là, khi đưa cô ta lên mây, Trần Thái Trung vững chắc, tạm thời đóng lại môtơ, đợi cơ thể run rẩy của cô ta từ từ bình tĩnh lại, thân hình vừa lăn qua, liền nhắm vào Lưu Vọng Nam.
Sau Lưu Vọng Nam, lại là Mông Hiểu Diễm... Lại Lưu Vọng Nam, sau một tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng Trần Thái Trung đã khiến viên đạn bắn vào vườn đào của Đinh Tiểu Ninh...
Cả căn phòng, tràn ngập mùi vị của nam nữ giao hoan, chiếc giường một mét tám, hình bóng của bốn người trắng tuyết lung linh trên đất.
Yên lặng ngắn ngủi trải qua, một âm vang trầm thấp vang lên, đó là Lưu Vọng Nam,
- Thái Trung, theo cơ thể của anh, đừng nói ba người phụ nữ, sáu người cũng được, quá mạnh mẽ…
Cô ta biết, lúc nãy Trần Thái Trung đã đi lén lút rồi, sau cuộc chiến một tiếng rưỡi, không ngờ hắn vẫn tỉnh táo như vậy, ngay cả thở dốc cũng không biến đổi, trong lòng không thể không phục.
- Sáng mai tỉnh dậy, mông lại đau nữa.
Lại một giọng trầm thấp vang lên, là Mông Hiểu Diễm,
- Thái Trung anh thật không công bằng, sao cuối cùng lại cho Tiểu Ninh? Người ta vẫn còn muốn nữa... Hử? Sao cô ấy vẫn chưa chảy ra?
Vừa nói, cô ta vừa đưa đầu qua, tò mò khơi lấy phần dưới cơ thể của Đinh Tiểu Ninh,
- Chà, lông của Tiểu Ninh, nhiều hơn so với tôi … Hồi trưa, họ còn dám cười tôi?
Vốn dĩ Đinh Tiểu Ninh nhắm mắt thở hổn hển, cơ thể đang trong giai đoạn nhạy cảm dị thường, thân cô ta vừa xoay, tránh khỏi bàn tay ma quỷ của Mông Hiểu Diễm,
- Đáng ghét, đừng đụng... Đúng rồi, anh Thái Trung, hôm nay không phải anh không có tâm trạng sao? Lúc nãy ra ngoài, đã làm xong chuyện rồi à?
Lưu Vọng Nam cừơi lên ha hả:
- Cái của Tiểu Ninh đúng là vũ khí trời sinh, không truyền ra ngoài cũng rất bình thường...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...