Thái Trung vốn dĩ nói muốn đi rồi, kết quả vừa nghe lão Cổ nói, phân cục Hồ Tây có động tĩnh, nên đành thở dài tiếp tục ngồi ở đây.
Xe của Mã Phong Tử đều được chuyển đi rồi, cảnh sát tới cũng chẳng có vấn đề gì nữa. Nhưng người ta đến là có ý điều tra, nên kết quả không dễ nói nữa, hắn nhất định phải ở lại xem thế nào. Nếu lỡ các cảnh sát làm chuyện gì đó hơi quá đáng, hắn cũng tiện rút dao tương trợ.
Cho dù hắn không ra tay, ít nhất, chỉ cần hắn có mặt ở đó, tùy tiện gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Đông Khải, cũng không có gì đáng ngại. Coi như giữa đường gặp chuyện bất bình thôi. Cho dù người họ Lưu đó là một trong những hậu đài của Thường Tam, anh đây lên tiếng, y cũng không thể cứ mặc kệ được chứ?
Ai ngờ, sau khi hai chiếc xe cảnh sát chở các cảnh sát đến, có một người từ trên xe nhảy xuống, chạy về phía Trần Thái Trung đang đứng trước cửa,
- Chà, Trưởng phòng Trần, thật trùng hợp, cậu cũng ở đây à?
Chà, ông là ai? Trần Thái Trung không hiểu ra sao cả, người này hình như đã từng gặp ở Ảo Mộng Thành rồi? Nhưng, nếu người ta đã cười ha hả mà đưa tay ra, hắn cũng chỉ đành đưa tay ra,
- Ha ha, thật là...đã lâu không gặp.
- Ừ.
Chính trị viên Lý đương nhiên biết thằng nhãi này không biết mình, lần trước lão Cổ đi đón y, cũng không cho y xuống xe lộ mặt, liền cười ha ha gật đầu,
- Đúng vậy, hai ngày trước còn nói mọi người cùng ngồi nói chuyện, nhưng lão Cổ nói cậu ra nước ngoài rồi.
Ồ, là Chính trị viên Lý! Trần Thái Trung lập tức phản ứng lại. Nếu người này đã đến rồi, chắc chắn là không có chuyện gì nữa rồi nhỉ?
- Ừ, lão Lý à, sao hôm nay lại chạy đến đây thế này?
- Có người tố cáo, ở đây có buôn lậu xe, tôi dẫn người đến xem thử.
Sắc mặt Chính trị viên Lý nghiêm túc hẳn, y đánh giá Trần Thái Trung một lúc,
- Trưởng phòng Trần, tôi thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, sao cậu lại ở đây được?
Quá nghiệp dư rồi. Trần Thái Trung nhất thời thở dài trong lòng, cho xin đi, ông có diễn trò cũng xin hãy chuyên nghiệp một chút. Trước tiên cười hì hì, sau đó mới xị mặt, điều này thật không hợp logic chút nào.
- Đây là nhà máy của bạn tôi mở, tôi đi qua xem một chút.
Hắn kinh ngạc nhìn Chính trị viên Lý, để cho ông xem người ta diễn kịch như thế nào,
- Lão Lý ông không đến nỗi làm như vậy chứ? Bộ dạng có vẻ chuyên tâm với công việc quá?
- Tôi là cảnh sát, phải làm sao để xứng với quốc huy trên mũ chứ.
Chính trị viên Lý có giác ngộ chính trị khá cao, mặt của y kéo ra khá dài, vẻ mặt nghiêm túc,
- Giao tình riêng chúng ta lát nữa hẵng nói, bây giờ tôi phải làm việc, mong cậu đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ.
Nói thì nói như vậy, nhưng, đối diện với một người được xưng là 'ôn thần' như Trần Thái Trung, ông cũng rất sợ khiến đối phương hiểu lầm. Nên ông không thể nhẹ nhàng mà nháy mắt: Tôi nói, là diễn kịch thôi, cậu đừng cho là thật.
Trần Thái Trung đương nhiên không đến mức thiếu hiểu biết đến như vậy, hắn xoay chuyển ánh mắt, bộ dạng có vẻ xa cách:
- Nếu anh đã nói như vậy... Cũng được, nhưng, hy vọng anh có thể chấp pháp theo lẽ công bằng.
Tốt lắm, cảnh mở đầu coi như xong. Mấy viên cảnh sát đi vào xưởng kiểm tra một vòng, đương nhiên là không phát hiện được gì. Đợi khi bọn họ quay ra, mới kinh ngạc phát hiện, trước cổng có một nhóm người đang đứng, tất cả đều là những người già yếu bệnh tật.
- Nhà máy ô tô của chúng tôi kinh doanh đường đường chính chính, các anh đến làm gì?
Một vài người đứng đó hét lên,
- Nếu không phải ông chủ Mã chiếu cố đến đám người già về hưu chúng tôi, người nhà chết đói hết các anh có chịu trách nhiệm không?
Thật là, còn có thủ đoạn này? Chính trị viên Lý hơi ngẩn người, trong lòng thầm mắng Trần Thái Trung ác độc. Có cậu có mặt đã đủ lắm rồi, lại còn như thế này nữa?
Nói thật, sự bàng quan của Trần Thái Trung cộng với nhóm người già này, hôm nay nếu không phải có cuộc điện thoại nhắc nhở của lão Cổ, Phó cục trưởng dẫn đội cảnh sát đến, chắc chắn sẽ là một cú ngã lớn.
Những cảnh sát kia đương nhiên cũng biết mọi người đang diễn kịch, chỉ là không ai ngờ rằng, vốn dĩ có thể hạ màn rồi, lại xuất hiện thêm tình huống mới. Bọn họ không thể không đồng loạt quay đầu nhìn Chính trị viên của mình.
- Ha ha, có người tố cáo, chúng tôi đến xem thử thôi.
Chính trị viên Lý nhất thời cười tươi, nhìn qua Trần Thái Trung đang 'tức giận bất bình' đứng một bên,
- Trưởng phòng Trần, đều là những người ăn cơm nhà nước, cậu nói một câu công bằng đi chứ?
- Tôi nói cũng vô dụng.
Trần Thái Trung lắc đầu bĩu môi, luôn tiện lắc lắc bả vai, bộ dạng lực bất tòng tâm,
- Đây đều là những công nhân của ông chủ Mã, tôi chỉ là bạn của ông ấy, cũng không phải là ông chủ của ông ấy.
Hừ, trong lòng Chính trị viên Lý thầm chán ghét, y đương nhiên biết phân lượng trong lời nói này của Trần Thái Trung. Muốn y phải tìm Mã Phong Tử để thương lượng, đó là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là, người họ Trần đó có ý đồ xác nhận thân phận “công nhân” của những người già này.
Như vậy, nếu lần sau phía cảnh sát còn muốn có hành động gì, những người này có thể xuất hiện một cách danh chính ngôn thuận hơn... Nhìn hai bà cụ tóc bạc phơ, một ngọn gió cũng có thể thổi ngã, Chính trị viên Lý thật sự cảm thấy bực tức.
Thật là, loại công nhân như thế này, tuyển vào để làm mẹ người ta à?
Thôi vậy, lần sau thì để lần sau nói, lần này nhường nhịn, không có nghĩa lần sau cũng nhường. Nghĩ đến điều này, y cười nói với Mã Phong Tử đang đứng bên cạnh,
- Ha ha, ông chủ Mã, kiểm tra cũng kiểm tra xong rồi, có thể chứng minh ông trong sạch, không phải rất tốt rồi sao?
- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.
Mã Phong Tử cười liên tục gật đầu, nhìn những người đứng ngoài cửa,
- Vậy thôi, mọi người giải tán đi, ừ, phải tin tưởng vào cảnh sát nhân dân chứ...
Những người này vừa tản đi, sáu viên cảnh sát cũng nối đuôi nhau rời khỏi. Nhà máy ô tô này thật sự mờ ám quá, lần sau, có đánh chết cũng không đến nữa!
Thật ra, trong lòng bọn họ cũng có tính toán, tuy trong nhà máy không có xe buôn lậu, nhưng chỉ cần nhìn những thiết bị đó, cộng thêm những dấu vết để lại trên mặt đất chưa được quét dọn sạch sẽ, nơi này không chừng chính là một nơi gia công xe buôn lậu. Chỉ là, không bắt được hành động của người ta, thì không có gì để nói được nữa.
Chính trị viên Lý đi sau cùng, chính là phong phạm của ‘lãnh đạo phía sau'. Y vốn dĩ còn nghĩ, nhân cơ hội này chào hỏi Trần Thái Trung một chút, không ngờ vừa dừng bước, sau lưng liền vang lên một giọng nói già nua,
- Khụ khụ, tiểu Mã à, cảnh sát đi rồi... nên đưa tiền rồi... khụ khụ...
Thôi, đi đi thôi. Y nhanh chóng bước hai bước, đuổi kịp mấy cảnh sát, đồng thời thề thầm trong lòng, nhất định phải nói các đồng chí trong phân cục tránh xa nơi này. Lần sau có nói thế nào cũng không đến nữa, chúng tôi đã kiểm tra rồi, nếu không tin, ai thích đến thì cứ đến.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Trần Thái Trung nâng tay lên xem giờ, đã là bốn giờ chều rồi, hôm nay chắc không có việc gì nữa rồi,
- Tôi nên đi rồi, ban đêm nên cảnh giác một chút... Đúng rồi, Phong Tử, soạn một cái hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, lúc nào về tôi sẽ điều một Chủ tịch Hội đồng quản trị của nhà máy ô tô đến.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị?
Mã Phong Tử nhất thời tức giận, anh Trần muốn chiếm đoạt tài sản của y? Nhưng, y nhất thời phản ứng lại kịp,
- Ồ, phải không, người đó có thể trị được Thường Tam?
- Không thể trị được.
Trần Thái Trung cười lắc đầu,
- Nhưng, cậu coi cô ấy như lãnh đạo là được rồi, dù sao cô ấy cũng không thể ngày nào cũng ở đây được, việc ở đây vẫn do cậu quản lý. Có cô ấy bao che, mọi người cũng không cần sợ Thường Tam đến giương oai nữa. Nếu gã thực sự đến gây phiền phức, thì lật ngã gã cũng đơn giản hơn!
- Cổ phần đó... Tôi nói chính là lợi nhuận, phải nên chia cho anh ta bao nhiêu?
Mã Phong Tử nói ra điều mà y quan tâm nhất. Không ai lại không quan tâm đến những chuyện này, đối với anh Trần, cứ im lặng giấu giếm, không bằng cứ thẳng thắn mà nói ra.
Mã Phong Tử đáng thương, y còn không biết trong miệng Trần Thái Trung nói là 'cô ấy' chứ không phải 'anh ta', ai bảo hai từ này đồng âm chứ? Còn cái độc ác của La Thiên Thượng Tiên lại được phát tác, cũng không chịu nói rõ ra cho y.
- Trên hợp đồng... cho cô ấy khống chế cổ phần tuyệt đối là được rồi.
Trần Thái Trung sớm đã có tính toán,
- Còn về bản thân cô ấy, không cần chia lợi nhuận, cho cô ấy một phần lương là được rồi.
Chỉ cần một phần lương? Điều đó quá đơn giản rồi. Mã Phong Tử vội vàng gật đầu, chỉ dựa vào bản lĩnh có thể lật ngã Thường Tam của người đó, một phần lương? Tiền lương một tháng mười ngàn tệ cũng có người đồng ý trả, số người có thù hận với Thường Tam ở thành phố Phượng Hoàng cũng không phải ít.
Trong lòng y thầm hiếu kỳ, rốt cuộc vẫn không thể nhẫn nhịn được,
- Anh Trần, người anh nói rốt cuộc là ai?
Trần Thái Trung cười lắc đầu không nói gì, hắn làm như vậy, là vì hắn đã thiết kế ình một cái bẫy không tồi, không khỏi phải chú ý một chút. Nhưng đồng thời, hắn lại sợ việc này nằm ngoài dự tính của hắn, nếu đã không nắm chắc được hoàn toàn, vậy thì nên giấu đi, cũng tránh khỏi sau này sự việc không giống như hắn đã nghĩ, thì cũng khỏi bị người khác chê cười.
Tính toán thời gian còn lại, hắn cũng lười về cơ quan nữa. Gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Vọng Nam, nhưng lại là Đinh Tiểu Ninh nghe máy,
- Anh Thái Trung, chị Vọng Nam còn đang chỉ cho họ làm cây thông Noel, anh có chuyện gì vậy?
Chà, hai người quả thật nhanh tay, vốn dĩ là đánh nhau gần chết, bây giờ ngay cả điện thoại cũng có thể nghe thay rồi. Trần Thái Trung cười nhẹ,
- Bảo cô ấy để lại cho tôi một phòng nhỏ, tối nay tôi dẫn một người bạn đến chơi. À, đúng rồi, cô cũng đừng đi, giúp Vọng Nam thu xếp trước, buổi tối tôi có việc tìm cô...
Nghe thấy tiếng cười dâm đãng, Đinh Tiểu Ninh ừ một tiếng rồi cúp máy, tim nhảy loạn trong lồng ngực, mặt cô cũng nóng lến. Hắn... hắn như vậy là, là muốn gì vậy?
Nhưng, người bạn mà hắn muốn mời ngày hôm nay, là ai? Người phải mời trong đêm bình an, nhất định không phải bạn bè bình thường. Nghĩ đến điều này, mặc dù một người đã từng là nữ lưu manh như cô, trong lòng cũng không khỏi thầm không vui.
Trần Thái Trung muốn mời ai? Bản thân hắn còn chưa biết chắc chắn nữa. Đối với việc đón Giáng sinh, hắn thật sự cũng không có hứng thú lắm. Nhưng lại có không ít người đang vui mừng hào hứng chuẩn bị cho ngày này.
Vào giờ này, hắn thật sự muốn tìm Mông Hiểu Diễm để đi đâu đó chơi, nhưng cô giáo Mông chắc chắn dẫn theo học sinh làm hoạt động gì đó. Lưu Vọng Nam... Ảo Mộng Thành của người ta chỉ dựa vào hai ngày này mà kiếm tiền, buổi chiều không thể làm ăn được rồi, buổi tối nhất định không thể lại ảnh hưởng người ta thêm nữa.
Nhâm Kiều chắc chắn đang bận rộn với việc bán hàng đa cấp, Ngô Ngôn lại khá e dè với những trường hợp như thế này. Người mà hắn có thể lựa chọn, dường như chỉ còn Dương Thiến Thiến nữa mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...