- Đương nhiên, Vương Vĩ Tân tham gia đoàn khảo sát thu hút đầu tư, có thể danh chính ngôn thuận khiến Chủ nhiệm Thượng Liên Thành rơi vào tình huống khó xử. Anh ta trái lo phải nghĩ, quyết định vẫn nên gọi điện thoại liên hệ trước một chút với Vương Vĩ Tân.
Đúng vậy, Trần Thái Trung có tiềm lực, chẳng qua, nếu người này còn chưa thực sự tiết lộ thế lực phía sau lưng, Chủ nhiệm Tần có cơ hội để giả câm vờ điếc. Mặc kệ nói như thế nào, thân phận Vương Vĩ Tân rõ ràng được đặt ở đâu, tất cả mọi người đều nhìn thấy được, muốn không nhìn cũng không thể.
Dù sao nếu tình huống lúc đó quá tồi tệ, cũng chỉ có Trưởng phòng Trần tức giận mà thôi.
Tần Liên Thành đã hạ quyết tâm, nếu thật sự không ổn, đến lúc đó mình đẩy Tần Tiểu Phương và Vương Vĩ Tân làm tấm lá chắn. Bất luận như thế nào Trần Thái Trung cũng không thể đổ tội trên đầu mình?
Thật ra Vương Vĩ Tân rất khách khí với Tần Liên Thành—— Trên thực tế, người thất thế đều như vậy. Khi nghe nói Văn phòng thu hút đầu tư muốn thu xếp ình vào đoàn khảo sát đi xuất ngoại, ông ta cảm thấy quá kỳ quái, không nhịn được hỏi:
- Chủ nhiệm Tần, việc này... là ý của ai vậy?
Hừ, sao tôi biết được là ý của ai? Tần Liên Thành thầm mắng một tiếng. Tuy nhiên, nếu Vương Vĩ Tân cũng không rõ về chuyện này, vậy chỉ sợ là Tần Tiểu Phương đã tự mình dính vào.
- Bí thư Kiểm tra kỷ luật Tần nói, anh có kinh nghiệm công tác. Ông ấy đề cử anh với chúng tôi. Tôi cũng được giải thích một chút rồi. Anh xem có thể thu xếp thời gian đi được không?
Giờ phút này, Tần Liên Thành thật sự có chút hối hận khi đã gọi cuộc điện thoại này. Ông ta nghiến răng nghiến lợi thầm mắng:
- Mẹ kiếp, Tần Tiểu Phương anh chơi tôi đi. Sớm muộn có một ngày tôi trừng trị tên khốn kiếp nhà anh!
Chủ nhiệm Tần không thể không tức giận. Tần Tiểu Phương nhúng tay vào Văn phòng thu hút đầu tư, sai khiến và an bài lung tung. Mình lại ngốc không suy nghĩ đã vội leo vào, còn tưởng người này đã biết trước. Không ngờ lại đi gọi điện thoại cho Vương Vĩ Tân. Hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi.
- Thời gian... Ừ, có thể điều chỉnh một chút. Thật ra có thể thu xếp đi được.
Thật ra, Vương Vĩ Tân có chút vui mừng khi nghe được điều này. Không phải ông ta để ý đến việc có thể xuất ngoại du ngoạn. Ông ta từng đi Âu Châu vài lần, cũng không có gì mới mẻ .
Phó Chủ tịch thành phố Vương vui mừng chính là, trong những sự việc như vậy thành phố còn có thể nghĩ đến mình. Điều này khiến tâm trạng mất mát bấy lâu trong lòng ông ta được thỏa mãn hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong đoàn khảo sát lần này dường như có vài nhân vật cấp quan trọng. Nếu có thể nhân cơ hội này giao lưu tốt với bọn họ. Khi trở về, có lẽ sẽ không bị động giống như hiện tại vậy.
Nhưng . . Tần Tiểu Phương đề cử mình. Không thể nào. Khi vui mừng qua đi, Vương Vĩ Tân nhất thời không nghĩ ra đây là chuyện gì. Nhất thời có chút cảnh giác.
Đây có thể là chuyện tốt, nhưng cũng có thể có người muốn mượn cơ hội này gây chuyện với mình. Ông ta đã thấy nhiều cảnh người ta dệt hoa trên gấm lắm rồi. Nhưng chưa từng nghe nói có người sẽ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Vì tồn tại tâm tư này, đầu óc Vương Vĩ Tân nhất thời quay cuồng. Đây không phải con đường đề cử chính quy. Trước đó mình cũng không nghe phong thanh được điều gì. Chỉ sợ... Thật sự có mưu kế gì ở đây.
Phó Chủ tịch thành phố Vương đã hiểu về một vài thủ đoạn đấu đá, coi như là nhân vật chui ra trong mưa bom bão đạn. Ông ta hơi trầm ngâm, đã nghĩ được vài loại thủ đoạn hãm hại rất thông thường. Đối với cục diện lúc này, đương nhiên ông ta muốn chọn ra một khả năng lớn nhất trong đó.
- Chẳng qua, Chủ nhiệm Tần, tôi muốn hỏi chẳng lẽ không có đồng chí khác thích hợp hơn sao? Lúc này, thu hút đầu tư chẳng những là công tác được chính phủ coi trọng, cũng nhiệm vụ trường kỳ hạng nhất. Có phải anh nên cân nhắc dành cơ hội như vậy ột vài cán bộ trẻ tuổi không?
Vương Vĩ Tân nói lời này cũng rất cẩn thận, chẳng những thăm dò một cách kín đáo, xem mình có phải đã lấy mất chỗ của người khác, nhưng lại có tư thế rất cao, đạo đức tốt một cách khác thường.
Đây chính là buồn ngủ gặp manh chiếu! Tần Liên Thành ngầm khen ngợi Vương Vĩ Tân tâm tư nhạy bén, cũng khâm phục cách làm người của người này. Rất rõ ràng, ông ta đã cảm giác được một vài điều không ổn.
Đương nhiên, vị trí này là do Tần Tiểu Phương thò tay vào. Dù sao, nếu Vương Vĩ Tân đã nói như vậy, tự nhiên Chủ nhiệm Tần không thể bỏ qua cơ hội này.
- Ừ, chỗ có Trưởng phòng nghiệp vụ. Ban đầu vốn cho hắn đi. Kết quả Bí thư Tần đề cử anh. Tôi đã suy nghĩ cẩn thận. Cũng là do tôi xem nhẹ, ở thời điểm mấu chốt này các đồng chí cũ có thể tạo được trụ cột vững vàng.
Ông ta nói rất uyển chuyển. Chẳng qua rất rõ ràng, mặt sau đều là vô nghĩa. Ông ta muốn biểu đạt một điều đơn giản chính là: Phó Chủ tịch thành phố Vương, anh thấy tôi an bài người có tốt không!
Đương nhiên, Vương Vĩ Tân nghe được liền hiểu rõ ý tứ của ông ta. Chẳng qua là một Trưởng phòng, thay cũng thay rồi? Tôi là Chủ tịch thành phố. Tần Liên Thành, sao anh có phần phản ứng lớn như vậy?
Chậm đã... Không đúng! Cuối cùng Phó Chủ tịch thành phố Vương nhớ tới, hình như mình từng gặp một người trẻ tuổi rất có tiềm lực. Chẳng những khiến cho các đại phái hệ trung hi vọng, hơn nữa, còn là người trong lòng của cháu gái Bí thư Mông Nghệ. Người này, lúc này có thể đúng là Trưởng phòng Văn phòng thu hút đầu tư
- Liên Thành à, anh sẽ không nói ... sẽ không phải là Trần Thái…
Cuối cùng Phó Chủ tịch thành phố Vương quyết định, nếu là Trần Thái Trung, mình vẫn còn may.
“ Ti ~ “
Tần Liên Thành nghe được liền hít một hơi thật sâu. Chuối thật, không phải vậy chứ? Ngay cả Vương Vĩ Tân này cũng biết tới tên Trần Thái Trung? Chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ thôi mà.
Chẳng qua, Vương Vĩ Tân nói như vậy, thật ra lại tạo cơ hội cho Tần Liên Thành ăn ngay nói thật. Rất rõ ràng, Phó Chủ tịch thành phố Vương có ấn tượng đối với Trần Thái Trung. Nói nghiêm trọng chút, thậm chí... rất có thể là sợ hãi. Nếu vậy, không biết nói như thế nào, vậy cái chức Chủ nhiệm này cũng không cần dùng.
- Chính là Trần Thái Trung. Ha hả, Phó Chủ tịch thành phố Vương, anh cũng biết hắn? Đúng là người trẻ tuổi rất ưu tú. Nhưng anh cũng là đồng chí lão thành có công lao ở thành phố Phượng Hoàng. Bí thư Tần làm như vậy, tôi cũng thực sự có chút khó xử. Ha hả…
Ông đây lập được công lao sao? Hiện tại tôi còn đang giữ chức, anh nói vậy là thế nào? Vương Vĩ Tân có chút tức giận với cách sử dụng từ của Tần Liên Thành. Chẳng qua, hiện tại ông ta đã không rảnh để so đo với ông ta về việc nhỏ như vậy.
Trong lòng ông ta đang mắng to một người khác: “Mẹ anh chứ. Tần Tiểu Phương. Hiện tại tôi đã như vậy, anh còn không quên giúp tôi chọc người à? Đây chính là trông cậy cuối cùng để tôi xoay người. Tiên sư anh, tôi từng đắc tội với anh sao?”
- Thái Trung là đồng chí tốt!
Trong lòng mắng thì mắng, lúc này Vương Vĩ Tân liền tỏ thái độ.
- Người trẻ tuổi, có nhiệt tình cũng có bốc đồng. Chủ nhiệm Tần, anh cũng không cần khó xử. Ừ, đúng rồi, anh nhớ nói lại với hắn một tiếng. Lão đồng chí tôi nhường lại cho hắn. Ha ha…
Nếu đương sự cũng quyết định không đi, vậy Tần Liên Thành khẳng định không cần thiết lại mua mặt mũi cho Tần Tiểu Phương. Không biết nói sao, ông ta lui lui tới tới ỡm ờ với Vương Vĩ Tân vài câu rồi nhận lấy nhân tình này.
Sau khi buông điện thoại, trong lòng Tần Liên Thành đã không thể bình tĩnh. Sau khi thăm dò vài câu, ông ta hoàn toàn hiểu được, Vương Vĩ Tân cam tâm tình nguyện nhường lại chỉ tiêu này.
Cuối cùng Trần Thái Trung này là thế nào đây? Chủ nhiệm Tần ngồi ở trên ghế, sờ nhẹ vào cằm, bắt đầu chậm rãi cân nhắc. Chẳng những Chương Nghiêu Đông và Hứa Thiệu Huy rất coi trọng hắn. Ngay cả Vương Vĩ Tân cũng cam tâm bỏ qua cơ hội lần này.
Hơn nữa, Phó Chủ tịch thành phố Vương còn nói, muốn mình chuyển lời đến Trần Thái Trung, cơ hội lần này là do ông ta chủ động nhường hắn. Nói như vậy, trong các trường hợp khác, có lẽ sẽ đại biểu ý bất đồng, thậm chí thái độ bất đồng —— Nhưng ở đây nghe lại chỉ có vẻ như nói mát.
Liên hệ những lời nói của Vương Vĩ Tân từ trước đến sau để phân tích, như vậy, chỉ có một ý: Phó Chủ tịch thành phố Vương muốn thông qua họ Tần mình gửi thiện ý đến Trần Thái Trung. Đúng vậy, ông ta biểu đạt mong muốn rất mãnh liệt, muốn Trần Thái Trung cảm kích ông ta!
Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Tần càng thêm buồn bực: “các người đều biết chọc vào Trần Thái Trung sẽ nguy hiểm. Hừ, tôi lại là lãnh đạo trực tiếp của hắn, lại không biết thằng nhãi này thực sự lợi hại ở chỗ nào!
Đương nhiên, buồn bực thì buồn bực, dù sao Trần Thái Trung vẫn ở Văn phòng thu hút đầu tư, Tần Liên Thành biết, khi có thời gian nên qua lại với hắn, lúc này quan trọng nhất chính là giúp Thái Trung làm xong thủ tục xuất ngoại.
Chẳng qua, trong lúc đợi Trần Thái Trung đến văn phòng, Tần Liên Thành lại nghĩ tới một việc cực kỳ trọng yếu: vì sao. . .vì sao Lưu Lập Minh không sớm không muộn, đúng lúc này lại xảy ra chuyện?
Đoàn khảo sát có mười tám người, vì sao người gặp chuyện không may, lại chính là người từng thay thế tên Trần Thái Trung? Điều này chỉ sợ... Chắc chắn không phải là ngẫu nhiên?
Có phán đoán như vậy, thái độ của Chủ nhiệm Tần đối với Trần Thái Trung càng thay đổi lớn. Vậy là có thể hiểu rõ rồi. Thằng nhãi này chẳng những có người chống đỡ phía sau, hắn tính kế mưu hại người khác cũng tương đối thâm hiểm và không nói đạo lý. Loại người như vậy, ai muốn trêu chọc thì người đó đi mà trêu chọc, họ Tần ta không theo hầu.
Hơn nữa ông ta biết, khi noi chuyện với người này, ngay thẳng một chút mới tốt.
- Đúng rồi, Thái Trung, vị trí trống trong danh sách này, vốn được Tần Tiểu Phương đề cử Vương Vĩ Tân. Tuy nhiên Phó Chủ tịch thành phố Vương nói, ông ý nguyện ý nhường cho cậu.
- Tần Tiểu Phương?
Nghe cái tên này, Trần Thái Trung nhíu mày. Tuy nhiên, trưuóc mặt lão Đại nhà mình, hắn hiển nhiên không thể có biểu hiện quá phận. Cuối cùng hắn thản nhiên cười, tiếp lời.
- Ha ha, Phó Chủ tịch thành phố Vương yêu mến như vậy, sao tôi dám đảm đương đây?
Chỉ có điều, cái nhíu màu của hắn trước đó đã bị Tần Liên Thành sớm như hổ rình mồi nhìn thấy. Trong lòng Chủ nhiệm Tần nhất thời vui vẻ: ha ha, tên khốn kiếp Tần Tiểu Phương, không ngờ dám tính kế với ông. Tốt rồi, bây giờ sẽ có người thu thập anh!
Chẳng qua, điều khiến Tần Liên Thành cao hứng không chỉ chuyện này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...