Quan Tiên


Vào buổi tối, Hứa Thuần Lương mở tiệc khoản đãi Thụy Viễn. Một mình Tổng giám đốc thật có chút nhàm chán. Anh ta bất chấp tất cả, nói sống nói chết kéo Trần Thái Trung tới khách sạn lớn Cẩm Viên.
Nơi mở tiệc ngay tại Vạn Hào bên cạnh Cẩm Viên. Chỗ này không được xem là nơi sầm uất nhất trong thành phố Tố Ba, nhưng tiêu chuẩn giải trí và thức ăn ở đây cũng là số một.
Vạn Hào không tính là khách sạn quá lớn, rộng không tới một ngàn mét vuông. Tổng cộng chỉ có ba tầng, nhưng trang hoàng cũng rất xa hoa, so với chi Hải Thượng Minh Nguyên cũng chỉ có hơn không kém. Hình như tổng cộng ba tầng mới có mười bốn phòng. Bốn phòng lớn, mười phòng nhỏ.
Hứa Thuần Lương đăng ký một phòng nhỏ, khoảng chừng sáu mươi mét vuông. Khi Trần Thái Trung và Thụy Viễn đến, trong phòng đã có sáu người ngồi.
Trừ Hứa Thuần Lương và Lý Anh Thụy ra, còn có một người tuổi còn trẻ. Đó là Trưởng phòng Phòng giao thông Cao Thắng Lợi - con trai Cao Vân Phong. Thụy Viễn cũng quen biết. Xem ra quan hệ của anh ta với mấy vị này cũng không tệ lắm.
Ba người trung tuổi còn lại, một là ông chủ Vạn Hào, hai người khác cũng người trong thương trường. Xem ra quan điểm chủ yếu của Hứa Thuần Lương hôm nay chính là “ giao hảo trong thương hội “ .
Không biết vì sao, Hứa Thuần Lương đối với Trần Thái Trung rất khách khí. Sau khi mọi người giới thiệu xong, bất ngờ anh ta hỏi về Mông Hiểu Diễm.
- Tiểu Trần, sao cậu không gọi luôn cô bé lúc trưa tới cho vui?
- Cô ấy đến Tố Ba là thăm người thân.
Trần Thái Trung không muốn nói nhiều, thản nhiên giải thích một chút.
- Cô ấy và bác đã lâu chưa gặp, ha hả...
Trên thực tế, hôm nay khi hắn đưa Mông Hiểu Diễm đến cửa trụ sở Tỉnh ủy, Mông Hiểu Diễm có vẻ sợ hãi, đứng nhìn mấy người bảo vệ cổng. Cô tóm chặt lấy Trần Thái Trung.
- Thái Trung, cùng tôi vào được không?
Nếu đổi lại là người khác, hẳn sẽ vô cùng vui mừng đối với yêu cầu này. Đó là Bí thư Tỉnh ủy à. Có thể khẳng định, người có thể tới gần xem gấu trúc, còn nhiều hơn so với những người từng gặp Bí thư Tỉnh ủy.
Tuy nhiên, sao có thể so sánh Trần Đại Tiên Nhân với người khác. Hắn liền lắc đầu từ chối.

- Cô gặp người, tôi vào xem náo nhiệt làm gì? Cùng lắm, ông ta cũng chỉ có một cái đầu, một cái miệng. Cô lo lắng cái gì?
Lời này khiến lái xe taxi nghe được cũng phải lắc đầu. Người trẻ tuổi ngông cuồng một chút không phải chuyện xấu, nhưng không thể ngông cuồng đến như vậy à. Đây là trụ sở Tỉnh ủy. Một cái đầu? Trong trụ sở này, một người hoặc vài người nào đó, có thể đại biểu hơn bốn mươi triệu cái đầu ở tỉnh Thiên Nam!
- Nếu... nếu ông ấy không nhận tôi, tôi làm sao bây giờ?
Mông Hiểu Diễm thật sự có chút luống cuống, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt tay Trần Thái Trung.
- Đến lúc đó. Anh phải giúp tôi. Ồ... “
Ánh mắt người lái xe taxi, nhanh chóng quét qua bụng Mông Hiểu Diễm. Hiển nhiên, thằng nhãi này có ý tưởng khá xấu xa. Chắc không phải, chắc không phải là... Tình nhân của lãnh đạo nào đó mang thai tìm đến đây chứ?
Trần Thái Trung có để ý thấy ánh mắt này. Nhưng, để ý tới thì thế nào? Chung quy hắn cũng không thể mắng người ta. Nếu làm vậy không phải nói tư tưởng của hắn cũng xấu xa sao?
- Được rồi, đừng làm như không có ông ấy thì trái đất không quay nữa.
Trần Thái Trung vỗ bả vai cô.
- Đi thôi, nếu ông ấy dám khi dễ cô, tôi sẽ trừng trị ông ta!
Nhất thời, người lái xe taxi lại chuyển sự chú ý của mình sang Trần Thái Trung. Nhìn Trần Thái Trung qua kính chiếu hậu, anh ta cố gắng ghi nhớ đặc điểm trên khuôn mặt của người thanh niên này: mày rậm, mắt một mí, mặt lớn, mũi to...
- Khốn kiếp, anh còn nhìn tôi như vậy, có tin tôi đánh anh hay không?
Tính tình Trần Thái Trung cục cằn. Người lái xe này lại nhìn hắn với vẻ như nhìn một người tình nghi phạm tội, sao hắn có thể không nhận ra?
- Nghiêm túc lái xe của anh đi!
Nhất thời, người lái xe kia hoảng sợ, ngoan ngoãn nhìn về phía trước, giẫm chân ga.
Khi đó, Mông Hiểu Diễm đang đứng ở cửa phòng bảo vệ. Cô đang khoa tay múa chân nói gì đó...

- Bác cô ấy làm gì vậy?
Lý Anh Thụy thuận miệng hỏi một câu. Trên thực tế, ấn tượng của cô ấy về Trần Thái Trung rất sâu. Đối với người con gái bạo lực này mà nói, thân thủ của Trần Thái Trung thật sự quá tuyệt vời, còn mạnh hơn nhiều so với huấn luyện viên của cô.
- Bác cô ấy...
Trần Thái Trung không tự chủ muốn tiết lộ. Với tính tình cua hắn vốn, thật sự rất muốn khoe khoang một chút về lai lịch của Mông Hiểu Diễm. Nhưng sau khi lăn lộn trong quan trường, hắn biết làm như vậy là không thích hợp. Quan trọng nhất chính là, Mông Hiểu Diễm hình như cũng không biết Mông Nghệ sẽ đối xử với cô như thế nào. Nếu không cô cũng sẽ ở không cửa trụ sở Tỉnh ủy khiếp sợ như vậy.
- ... tôi còn không biết cô ấy có người bác này hay không nữa.
Hắn cười khổ một tiếng, quyết tâm chuyển đề tài.
- Đúng rồi, chiếc xe Mercedes-Benz 500 lần trước…
Hắn chuyển đề tài có hơi gượng gạo. Tuy nhiên, những người đang ngồi đều là tuấn kiệt tài đức, trong mắt cũng không thiếu sạn, biết người này không muốn tiếp tục đề tài này, cũng không ai nghĩ kẹp cổ hắn hỏi tiếp.
Cao Vân Phong nghe vậy liền quay sang Thụy Viễn.
- Ha ha, nhà Tổng giám đốc mới có nhiều xe tốt chứ. Xe chị Lý là Mercedes-Benz 500.
- Đâu ra, nhà địa chủ cũng không dư lương thực.
Thụy Viễn cười hì hì lắc đầu. Anh ta ứng phó với trường hợp này rất thuận buồm xuôi gió.
- Mercedes-Benz 500. Ừ, khi tôi ở Mĩ Quốc, còn dùng một chiếc Stuart nhỏ.
- Stuart nhỏ không tồi, xe quý tộc.

Hứa Thuần Lương gật đầu.
- Ngày trước, nghe nói đại quý tộc ở Âu Châu đều thích lái xe Stuart nhỏ?
Thụy Viễn lắc đầu.
- Đó chỉ là lời đồn bậy thôi. Những người thích Stuart nhỏ cũng chỉ có một nhúm...
Trong trường hợp này, tất cả mọi người đều là con trời. Trần Thái Trung ngồi ở chỗ này, không khỏi cảm thấy không hợp với những người khác. Luận tiền, không ai nghĩ hắn có bao nhiêu tiền. Luận quyền thế, mặc dù toàn bộ những người ngồi đây đều là dân thường, trái lại hắn là Trưởng phòng duy nhất, nhưng trong tay lại chẳng có mấy quyền lực.
Cho nên, tiêu điểm vẫn Hứa Thuần Lương và Thụy Viễn. Chỉ là rất may, tất cả mọi người đều có chút thân phận, cũng hiểu được nịnh bợ không dấu vết. Hoặc là, trong sự phức tạp còn có một chút chuyện thật ý giả. Tóm lại, không ai đi quá giới hạn.
Đương nhiên, phải thừa nhận, bản thân Hứa nhị gia có đủ tư cách để người khác coi trọng. Anh ta trở thành tiêu điểm cũng là chuyện bình thường. Không bằng nói, ngược lại có vẻ đại gia làm kiêu.
Ban đầu, Trần Thái Trung cũng không tính chơi trội, cũng có thể lạnh nhạt nhìn người khác lãnh đạm đối với mình. Rất may, Hứa Thuần Lương vẫn rất chú ý tới hắn. Điều này khiến hắn nảy sinh thiện cảm đối với anh chàng thanh niên đẹp trai này.
Thái độ Lý Anh Thụy đối với hắn cũng không tồi. Điều này ít nhiều khiến Trần Thái Trung cảm thấy nghi hoặc: chẳng lẽ nói, những người này đều thích bị ngược đãi? Đánh cô ta một chút, ngược lại quan hệ giữa mọi người lại trở nên tốt như vậy?
Tuy nhiên, thái độ của Cao Vân Phong đối với hắn vẫn rất lãnh đạm. Lúc này, tác phong con ông cháu cha vẫn thể hiện tương đối rõ ràng. Anh ta trả lời Hứa Thuần Lương cũng có phần ngạo mạn, thản nhiên. Trên cơ bản, anh ta đối với những người khác chính là không nói không cười.
Cảm thấy uống rượu vẫn chưa đã, Hứa Thuần Lương đưa ra yêu cầu muốn Thụy Viễn chiếu cố Lý Anh Thụy. Biểu hiện của Tổng giám đốc đúng là một thương nhân láu cá.
- Việc này tôi cũng không quản được. Đến lúc đó, chỉ cần Tổng giám đốc Lý nói với tôi một tiếng là được. Ừ, chỉ cần phía dưới không có người phản đối. Bản thân tôi khẳng định không thành vấn đề.
- Tổng giám đốc, anh nói như vậy đúng là không có suy nghĩ à.
Hứa Thuần Lương trừng mắt một cái, bộ dạng hùng hùng hổ hổ.
- Anh trả tiền cho người khác cũng là trả, vì sao không cho trả tiền cho chị Thụy được?
- Chị Lý ăn uống nhiều hơn so với người khác một chút thôi.
Cao Vân Phong khẽ cười một tiếng.
- Nếu điều kiện giống nhau, Tổng giám đốc đánh nhịp luôn đi.

- Chậc chậc, tôi đã biết không có bữa tiệc nào tốt mà.
Thụy Viễn chép miệng chậc lưỡi, làm ra một bộ dạng buồn rầu.
- Tiểu Lương à Tiểu Lương, anh và chị Thụy anh cùng nhau tính kế tôi à.
- Ơ, trong bữa tiệc này chỉ có một mình chị Thụy là nữ à?
Nói đến người này, Hứa Thuần Lương giống như mới chợt hiểu ra. Đương nhiên, có lẽ anh ta đã hơi say rồi.
- Lão Chu, anh tiếp rượu Công chúa chứ?
Lão Chu chính là ông chủ Vạn Hào, nghe Hứa Thuần Lương nói vậy, ông ta lập tức liền đứng lên. Đúng lúc này, Cao Vân Phong lên tiếng.
- Thôi lão Chu, tôi dừng ở đây thôi...
Vừa nói, anh ta lại lấy di động ra.
- Tổng giám đốc là khách quý. Tôi đã gọi mấy diễn viên nhỏ trong đoàn ca múa Thiên Nam đến đây. Ha hả, trái lại còn mạnh hơn nhiều so với công chúa nhà anh.
- Được rồi, Tiểu Cao anh dừng lại đi.
Lại có người lên tiếng. Người này cũng gọi là Trương Kiến Quốc —— không phải là Trưởng thôn Đại Thai. Anh ta bắt đầu lập nghiệp với máy tính, hiện tại đổi nghề làm buôn bán quốc tế, chủ yếu với Russia, nghe nói thân Gia Thượng Triệu.
- Mấy diễn viên nhỏ của đoàn Ca múa rất tệ. Để tôi gọi mấy người bên đoàn văn công đến đây. Tuyệt đối là muốn gì có nấy. Tuy nhiên nếu muốn đưa đi, vậy phải xem bản lĩnh của Tổng giám đốc rồi.
Mấy người đang ngồi liền cười phá lên. Thậm chí ngay cả Lý Anh Thụy cũng không ngoại lệ. Loại chuyện này, tại nơi đẳng cấp như ở đây, căn bản không phải là chuyện bí mật gì.
Nhưng, vừa nghe ba chữ “ Đoàn văn công “ này, Trần Thái Trung nhịn không được nhớ tới Lưu Vọng Nam. Nhất thời, trong lòng hắn chợt cảm thấy không còn hứng thú nữa. Cảm xúc này tới rất đột nhiên cũng rất kỳ lạ. Ngay lập tức, hắn cảm thấy bất ngờ không hiểu vì sao mình lại trở thành như vậy.
Không chỉ có mình hắn cảm thấy mất hứng. Cao Vân Phong bị Trương Kiến Quốc vượt mặt, anh ta sao có thể thấy cao hứng được? Tuy nhiên, ông chủ Trương ở tỉnh Thiên Nam đang phất lên như diều gặp gió. Tất nhiên, hắn có thể bởi vì xuất thân thấp hèn mà xem đối phương, nhưng người ta rõ ràng có tiền tài quyền thế. Nghe nói ngay cả nhà Mông Nghệ, anh ta cũng đã đi qua.
Trương Kiến Quốc thật sự không phải người chỉ biết nói xuông. Tuy đã tám rưỡi tối, nhưng anh ta vừa gọi điện thoại đi, cũng chỉ mới hai mươi phút, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra. Sáu cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, oanh oanh yến yến đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui