- Hình như không ít người đi hả.
Trên mặt của Trương Tân Hoa, vẫn là nụ cười hiền hậu của ông bác hàng xóm:
- Nhà họ Gia đầu tư. Đó là việc tốt. Tuy nhiên… Loại sự việc này sau này phải báo cáo một chút lên tổ chức, anh một mình không thể phối hợp, có câu: một cây làm chẳng lên non mà.
Cũng đúng, Dương Tân Cương gật gật đầu. Y nghe ra rồi, buổi hội tụ ngày hôm qua, chính y lại không kêu Bí thư Tân Hoa tham gia. Rõ ràng là có chút không tôn trọng lãnh đạo:
- Lúc đó tôi còn tưởng trưởng phòng Trần đã gọi cho anh.
- Tôi không nhất định phải đi mà, chủ nhiệm Phan đi cũng giống nhau thôi.
Trương Tân Hoa vẫy tay một cách tùy ý:
- Được rồi! Chuyện của Thụy Viễn anh phải nắm bắt nhanh. Công việc giai đoạn đầu của chúng ta đã làm rất tốt, quan mới nhậm chức châm ba đống lửa, anh có lẽ không thể không châm hả
Nói là nói như vậy, nhưng có thể tưởng tượng mà biết rằng sự ấm ức trong lòng Trương Tân Hoa. Một cơ hội tiếp xúc với cấp trên, cứ thế mất đi, đặt vào vị trí người khác ai mà không căm tức chứ?
Căm tức vẫn căm tức, bụng tức của Trương Tân Hoa thật không thích hợp phát tiết với Dương Tân Cương, y luôn luôn làm người khiêm tốn. Dương Tân Cương không gọi cho y cũng là điều bình thường.
Cho nên, Bí thư Trương không ít lần muốn bắt chuyện Thụy Viễn ra nói, coi như là thêm trọng trách cho Dương Tân Cương, anh không phải có năng lực sao? Vậy anh hãy thu hút vốn đầu tư đến cho tôi, nếu như không kéo tới được, hừ…
Dương Tân Cương cũng nghe ra, Bí thư Trương không phải vì hành động của mình mà tức giận, mà bởi vì không đi tham gia buổi yến tiệc kia nên trong lòng ấm ức. Trong lòng không ngừng than vãn một tiếng: Trưởng phòng Trần, anh hại tôi không nhẹ đâu.
Chỉ có điều, sau khi biết mối quan hệ cá nhân của Trần Thái Trung, trong lòng y ít nhiều cũng đã có chút tự tin, cũng không sợ hãi giống Trương Tân Hoa như lúc trước. Cho nên y không muốn tiếp lời nhận đầu tư, mà là mặt nhăn vẻ đáng thương kể khổ
- Bí Thư Tân Hoa! Đây là Trần Thái Trung bất ngờ kêu tôi đi ạ. Tôi cũng không biết hắn cũng không gọi cho ông, thật sự chuyện này không liên quan tới tôi ạ.
- Anh suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu Dương!
Cuối cùng Trương Tân Hoa đã lộ bộ mặt, sắc mặt không thay đổi mà lắc đầu:
- Được rồi, nhớ những gì tôi đã nói với anh, mau chóng mang chút thành tích về đây.
Nói xong, Trương Tân Hoa đã xoay người đi. Dương Tân Cương lại ngồi ngẩn ngơ ở chỗ đó, trong lòng suy nghĩ: Xem ra cơn tức giận của Bí thư Trương không quá lớn.
Y vô cùng biết rõ, nếu Trương Tân Hoa thật sự từ trong lòng loại trừ người nào đó, ngược lại không phải là giống kiểu da mặt lạnh lùng vậy, giả vờ ai mà không biết?
Không biết Trần Thái Trung đang làm cái gì, hắn có thể nghĩ tới việc Bí thư Trương vì sự việc này mà giận giữ hay không? Nếu như hắn có thể biết kết quả này, lúc đó vẫn kiên quyết không gọi cho Bí thư Trương không? Dương Tân Cương nghĩ ngợi lung tung cả lên.
Tuy nhiên, y có thể khẳng định một điều, Bí thư Trương thực sự không phù hợp để xuất hiện trong trường hợp này!
Hiện tại Trần Thái Trung đang ngồi trong phòng làm việc của cục trưởng Vương Hoành Vĩ nói chuyện. Trường hợp này, Mông Hiểu Diễm và Cổ Hân đều không thích hợp có mặt, bởi vì cái mọi người nói là cái tương đối bí mật.
- Cao Thiên Hữu vẫn tương đối mạnh dạn đi đầu.
Vương Hoành Vĩ nói tới nỗi buồn của y:
- Sự chống đỡ mạnh mẽ của Nhạc Lỗi Vân đối với y cũng rất lớn. Thật sự không được, cứ đem vị trí của cục Phó bỏ trống rồi nói tiếp.
Treo lơ lửng, đó chính là tạm thời thủ tiêu cách nghĩ Cao Thiên Hữu, khiến ọi người hiểu rõ, người được ứng cử đều là thế lực mạnh. Nếu người ta không chiếm được, vậy mọi người cũng không đạt được.
Đề nghị này, thật sự cũng đều có lợi đối với mọi người. Tối thiểu với mạng lưới quan hệ của Cao Thiên Hữu, lớn nhất có thể lại đổi cục diện. Nếu là Phó cục trưởng khác, có thể Cổ Hân đã dời phân cục Hoành Sơn, tới phân cục khác sẽ không được hoan nghênh như vậy.
- Bỏ trống?
Trần Thái Trung cũng không nghĩ tới cách xử lý như vậy. Thực sự cảm thấy không có kết quả gì:
- Cục trưởng Vương ý của anh là, bỏ trống Phó cục trưởng phụ trách quản lý an ninh trật tự?
Hắn thật sự không thể tưởng tượng, một Cục Cảnh Sát nếu không có người quản lý an ninh trật tự, vậy sẽ náo loạn thành kiểu gì.
- Có lẽ phải cần Lão Phó nắm quyền trị an.
Vương Hoành Vĩ nói chính là cục trưởng đương nhiệm phân cục Hoành Sơn:
- Hai năm trước y cũng quá an nhàn rồi, nên thêm chút trọng trách cho y, nếu không thì súng của y sẽ rỉ sét.
- Thực sự… Có thể mang Cao Thiên Hữu đảm nhiệm chức Đồn trưởng ở khu kinh tế mới mà.
Trần Thái Trung chỉ có thể lấy suy nghĩ của mình suy đoán sự việc này:
- Đồn trưởng có thể là thực dụng hơn Phó Đồn trưởng.
- Cổ Hân chưa nói với anh sao?
Vương Hoành Vĩ nhìn một cách ngạc nhiên:
- Tên kia còn muốn kiêm nhiệm chức Đồn trưởng mà. Ôi! Lòng ham muốn của tên này, thật sự quá lớn rồi.
- Đó là y không muốn để Trương Hiểu Huyền lên.
Trần Thái Trung lắc đầu cười nhạt. Mối thù của Trương Hiểu Huyễn và Cổ Hân đúng là quá lớn rồi. Nếu lần này Đồn trưởng Cổ thăng chức, Phó Đồn trưởng thăng chức lên Đồn trưởng, đó thật sự là một điều đương nhiên.
Nếu có chút nề hà, Cổ Hân tuyệt đối không muốn để Trương Hiểu Huyễn nhậm chức. Trên thực tế, khi Trần Thái Trung ở văn phòng khu phố, Phó Đồn trưởng Trương cũng không phối hợp với công việc của hắn. Cho nên, hắn ủng hộ cách làm này của Cổ Hân.
Vương Hoành Vĩ lắc đầu, không chịu giải thích nữa, có thể trong lòng y hiểu rõ muốn dài lâu phải tiến bộ, đây là con đường ắt phải đi của Phó cục trưởng. Nếu Cao Thiên Hữu làm Đồn trưởng, lợi ích thực tế vẫn có, nhưng thăng chức sẽ chậm, Cao Thiên Hữu làm sao có thể vui được?
- Vậy liền nghĩ ra cách mang một Phó cục trưởng bỏ đi.
Trần Thái Trung tức giận, sự việc này nếu không làm được, thật sự có mất mặt đôi chút rồi:
- Có hai vị trí của Phó cục trưởng, Cao Thiên Hữu cũng không cần tranh với Cổ Hân.
Vương Hoành Vĩ vừa nghe thấy liền run run. Y đã gặp nhiều phong ba bão táp trong quan trường, thời kỳ đen tối cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Tuy nhiên, Trần Thái Trung không ngờ lại dám lập mưu kế nham hiểm như vậy, vẫn là khiến trong lòng y không chịu được sinh ra vài luồng khí lạnh
Vì để cho người của anh nhậm chức, không ngờ phải tùy tiện kéo người không chung đường xuống ngựa sao? Cái này… Cái này cũng thật sự quá ác đi, đúng chứ?
- Cái này… Không tốt lắm đâu? Ừm! Anh nghĩ ra ai rồi hả?
- Phó Vũ!
Trần Thái Trung một lời động trời.
Hắn nói như vậy là có lý do, đừng nhìn ở việc thăng chức, Cổ Hân đã thu phục được cục trưởng Phó. Trên thực tế, nếu không có Phó Vũ ủng hộ ở sau lưng, Trương Hiểu Huyễn cũng không dám gây sức ép tới mức vậy.
Đúng vậy! Trương Hiểu Huyễn có quan hệ với Phó Vũ, sâu xa hơn mối quan hệ giữa Cổ Hân với Phó Vũ.
Vương Hoành Vĩ có chút sắp bùng nổ, lúc nãy còn nói tới Phó cục trưởng, bây giờ mày muốn kéo cục trưởng xuống ngựa ư? Anh là đang ức hiếp Cục cảnh sát của chúng tôi không có ai ư?
- Vấn đề này phải cẩn thận, Phó Vũ đường đường là cục trưởng phân cục, anh động vào y… làm không tốt chính là một trận động đất, anh hiểu chứ?
Trần Thái Trung sững sờ một lúc, mới phản ứng lại, hóa ra Vương Hoành Vĩ sợ động tĩnh của bản thân gây sức ép quá lớn, ảnh hưởng tới tính ổn định trong cục diện của thành phố ư? Nghĩ tới đây, hắn lắc đầu cười nhẹ một tiếng:
- Ha ha! Nhất định phải thay cục trưởng Vương anh suy xét rồi, anh yên tâm đi.
Hắn ta có thể không ngờ tới. Vương Hoành Vĩ nói như vậy, tất nhiên là có lo lắng ở mặt này, nhưng quan trọng hơn là, cục trưởng Vương không thích người ngoài tùy tiện động tới lính của y - Anh xem cảnh sát của chúng tôi là cái gì hả?
Mối quan hệ của y và Phó Vũ cũng bình thường, không thực sự là than cận. Tuy nhiên hệ thống cảnh sát của chúng tôi, là để người ngoài các anh tùy tiện nhúng tay can thiệp sao? Anh cho rằng anh là Nhung Diễm Mai à?
- Thật sự không được.
Vương Hoành Vĩ thật sự có chút sợ hắn rồi, kiểu người trẻ tuổi như Trần Thái Trung y cũng đã gặp nhiều rồi, cũng có một số người không kiềm chế được cơn tức giận, làm việc khá ư là khoa trương. Tuy nhiên, những người đó rất nhanh chóng sẽ bị bức tường sắt của hiện thực đâm cho chảy máu hồng hộc mà thôi.
Có thể Trần Thái Trung không giống vậy, thằng nhãi ranh này có bối cảnh. Kiểu thanh niên có năng lượng khổng lồ sau lưng mà gây sức ép, vậy tuyệt đối là con dao hai lưỡi. Không những có thể khiến cục diện êm đẹp trở nên rối loạn, có lẽ đến sau cùng cũng có thể vì gây thù hằn quá nhiều mà dẫn tới bản thân bị tổn hại.
Cho nên, y nhất định phải tỏ vẻ sự lo lắng của bản thân một cách phù hợp:
- Vấn đề này, tôi cùng Ủy viên Tôn thảo luận nghiên cứu sâu hơn một chút đã…
Trần Thái Trung nhìn thẳng vào y, nhìn chăm chú một lúc lâu cũng không nói một lời nào. Tới cuối cùng, mới nhoẻn miệng cười, rất rạng rỡ:
- Ha ha! Xem ra tôi nhiều chuyện quá rồi, đã quấy rấy cục trưởng Vương rồi.
Nhìn bóng dáng của hắn dời đi, cục trưởng Vương chỉ cảm thấy ngực mình lạnh run lên. Với kinh nghiệm hình sự nhiều năm của y, trình độ phỏng đoán đối với lòng người, trong một câu trước khi anh chàng này rời đi, rõ ràng hàm chứa một chút nguy hiểm không thể dự báo trước.
Lúc này, Tiểu Đào -Thư kí của y từ xa đi tới:
- Cục trưởng Vương, bên khu Văn Miếu đã sắp xếp tốt rồi, chúng ta có thể đi rồi…
- Không đi nữa!
Vương Hoành Vĩ khoát tay chặn lại, mặt tối sầm lại một lúc lâu, mới than một tiếng:
- Liên lạc với bệnh viện trung tâm một lát, gần đây tim tôi cảm thấy có chút không thoải mái, xem khi nào sắp xếp kiểm tra toàn thân.
Lãnh đạo đây là gặp phải chuyện phiền toái rồi! Tiểu Đào lập tức liền phản ứng lại, anh thật sự biết rõ vấn đề tim của cục trưởng Vương.
Đúng vậy! Cục trưởng Vương có một trái tim khá là thần kỳ, mỗi khi gặp phải phong ba bão táp gì, ngay lập tức liền thể hiện tới tim. Hơn nữa nó còn có thể phân biệt rõ ràng những sóng gió không giống nhau.
Giống chuyện trong công việc, ví dụ như nói là một loại hình hoạt động hoặc kiểu án tử hình lớn, thuộc về áp lực nhưng không thuộc kiểu sự kiện đấu tranh, lại không thể chinh phục, không thể khóa được nó.
Cảnh sát trong Cục thành phố, đến nỗi thầm lưu hành một câu dí dỏm: Nếu anh thật sự tài giỏi thế, thì khiến bệnh tim của cục trưởng Vương phát tát ọi người xem thử. - Ý đó là nói sự phiền não của thiên nga, con cóc ghẻ làm sao biết được?
Nghĩ như vậy, Tiểu Đào theo bản năng nhìn về phía Trần Thái Trung đang xa dần. Trần Thái Trung này lai lịch ra sao? Không những có thể khiến cục trưởng Vương đưa ra tới cửa, hơn nữa còn có thể khiến cho cục trưởng cảm thấy áp lực?
- Nhìn cái gì vậy? Chuyện anh còn nhiều lắm!
Vương Hoành Vĩ phát hiện động tác nhỏ của y, nhẹ nhàng răn dạy y một câu,
- Làm tốt chuyện của mình đi, đừng nghĩ ngợi lung tung...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...