Quan Tiên


Ngay lúc Trần Thái Trung ra khỏi văn phòng Tần Liên Thành, trong phòng Mông Hiểu Diễn, cũng có khách quý đến.
Mông Hiểu Diễm mở cửa đã có chút kỳ lạ
- Hiệu trưởng Giáp?
Hiệu trưởng Giáp dẫn theo ba người đến thăm, kỳ lạ là, Hiệu Trưởng trước mặt người khác không kiêu ngạo không siểm nịnh. Lần này đúng là nghiêng mình đi phá trước.
- Ha hà, giáo sư Mông. Nghe nói sức khỏe cô dạo này không tốt, tôi cũng với vài vị lãnh đạo ban giáo dục và thành phố đến xem xem.
Giáp Ba lại nghiêng mình. Giới thiệu người cùng đi với mình
Vị có vóc dáng cao gầy, là phó chủ tịch thành phố Vương Vĩ Tân phụ trách văn hóa giáo dục, người thấp hơn ông ta một chút là chủ nhiệm ban giáo dục Tiền Tự Kiên . người phía sau cùng là thư ký Vương Hoàng Vỹ.
- Không phải sức khỏe tôi không tốt, là chủ nhiện Hoàng ngưng khóa dạy của tôi
Mông Hiểu Diễm vừa thấy tư thế này, đã hiểu ra là chuyện gì, tuy vậy. giơ tay không đánh kẻ có khuôn mặt tươi cười. Cô ta cũng đã mở cửa rồi dẫn các vị này vào.
- Cô giáo Tiểu Mông, nhà của cô trang trí rất khá.
Biểu cảm khuôn mặt kỳ quái, là đã hiểu bên Thập Trung đã đắc tội với vị này rồi, không nói được liền dẫn dắt mở đề tài,
- Đúng vậy, đúng vậy rất biết thưởng thức
Nói tiếp chính là Tiền Tư Kiên. Ông ta quay đầu, đánh giá xung quanh
- Thật không tệ, đơn giản hào phóng. Lại không làm mất tính linh động. không gian và ánh sáng phối hợp thật sự quá tuyệt vời.
Nghe đến đây, trong lòng Mông Hiểu Diễm, cảm thấy thích thú không lý do. Đương nhiên, điều này không thể nói cô ta tán thành ý kiến đánh giá trình độ thiết kế của cô ta, cô không thừa nhận những người này có tư cách đánh giá phong cách nhà ở của cô ta.
Cô ta biết, chính mình lần nữa lại trở về với trung tâm chú ý của mọi người, một lần nữa trở thành tâm điểm,

- Rất bình thường thôi
Cô ta mặc đồ rộng thùng thình thư thái, mang đôi dép lê đi lấy trà cho những vị này, cũng không phòng khả năng Tiểu Lâm đến,
- Cô giáo Mông ngồi đi, tôi đến đây
- Tiểu Lâm, ngồi đi ngồi đi.
Giáp Ba sao dám khiến thư ký của phó chủ tịch thành phố đến pha trà?
Vương Vĩ Tân đã thất thế, tuy nhiên, luận về cấp bậc hành chính, Giáp Ba kém người ta không chỉ một điểm nữa điểm, lần này lại thọc phải cái thùng lớn như vậy, nếu không xét thể diện của ông ta có chức danh cao, sợ là Tiểu Lâm cũng xem thường ông ta.
- Kha kha, Tiểu Mông, cô hiểu lầm rồi, ngưng một tiết học của giáo viên, không phải là quyết định tùy tiện của một chủ nhiệm.
Giáp Ba quay đầu thấy Mông Hiểu Diễm chậm chậm bước tới
- Tiểu Hoàng làm như vậy, là không phù hợp quy định.
- Chủ nhiệm Hoàng nói rồi. Anh ta có thể làm chủ thay ông.
Mông Hiểu Diễm thản nhiên nhìn ông ta, không kìm nổi lại nghĩ tới chuyện kiểm tra trở lại làm việc lần trước, lần đó, vì cô không tặng quà cho chủ nhiệm Hoàng, mới bị liệt vào danh sách đen.
- Năm ngoái khiến tôi thất nghiệp, cũng là ông ta thông báo trước cho tôi.
- Cô từng thất nghiệp
Vương Vĩ Tân nghe thấy rất lạ, quay đầu nhìn Giáp Ba, ánh mắt đầy sự nghiêm khắc. Có thể gọi anh là Giáp áp bức rồi, cháu gái của bí thư Mông, mà anh còn gây sức này sức ép nọ.
Hai chuyện này mà truyền tới tai Mông Nghệ, lão già sợ phải gặp tuần tra viên. Cho dù Đảng Hạng Vinh hay bí thư Thành ủy, sợ cũng không bảo vệ được tôi.
- Hiệu trưởng Giáp, lần này là ông không đúng rồi.

Tiền Tự Kiên nghe cũng toát mồ hôi lạnh, ủy ban giáo dục năm ngoái hoạt động như thế nào ông ấy sao không biết? Tuy nhiên, trước mắt ông ta nên hạ mình
- Cũng như giáo sư Mông là một giáo sư có trách nhiệm, sao anh có thể đối xử thô bạo thế?
- Khi đó tôi…
Trong lòng Giáp Ba, rất tủi thân, lúc đó làm sao tôi biết cô ta là con gái của Mông Thông, cháu gái của Mông Nghệ.
Đương nhiên, giải thích này, ông ta không thể mở miệng được, hận không thể cắn răng dậm chân, chào Hoàng Chủ Nhiệm đi ra
- Vậy tất cả nhờ Hoàng Cường giúp một tay rồi, tôi thừa nhận, ở điểm này, tôi không làm hết chức trách rồi.
- Hôm qua ông ta muốn tôi một mình báo cáo công tác cho ông ta, tôi vẫn chưa trả lời.
Mông Hiểu Diễm nhoẻn miệng cười nhạt một cái, thản nhiên nhìn Giáp Ba, ánh mắt như nói lên sự châm biếm.
- Vì vậy, ông ta thông báo tôi ngưng tiết, tôi sao không dám phục tùng?
Sự lớn mạnh của Hoàng Cường, nhất định có sự giúp đỡ một tay của Giáp Ba, trong lòng ông ta hiểu rõ, chủ nhiệm Hoàng chính là một con chó của hiệu trưởng Giáp, việc xấu do Hoàng Cường gánh, Giáp Ba chỉ ngồi ở đó, vững vàng hưởng thụ sự tôn sùng, hơn nữa, mọi người còn phải nói hiệu trưởng Giáp là người tốt.
- Một mình báo cáo công việc?
Tiểu Lâm một bên ngậm trà, một bên luôn tiện chen vào một câu, anh ta theo cụ già phó chủ tịch Vương nhiều năm rồi, mặc dù anh ta chỉ là một thư ký, nhưng tại thời khắc mấu chốt, cũng dám ngẩng đầu thúc đẩy tình thế phát triển.
Không hề nghi ngờ, Hoàng Cường kìa chết chắc rồi, nếu là như vậy, anh ta đương nhiên phải dốc sức cho việc xấu đó.
Để thuận tiện cho lãnh đạo quyết định.
Nói báo cáo công việc một mình giống kiểu này, thật sự là rất mịt mờ cũng rất quá đáng, các lãnh đạo chắc chắn không thể đụng tới việc này, vì thế, anh ta xông lên trước tiên, ai nói anh ta chỉ là một thư ký.

-Lão Giáp…
Vẻ mặt của Tiền Tự Kiên càng tức giận càng không nhìn được, tuy nhiên, ông ta bây giờ thật sự không dám nói
- Việc này …anh chính là làm một hiệu trưởng như vậy à?
- Khụ khụ
Giáp Ba không lời cúi đầu ho hai tiếng, lại ngẩng đầu lên, trên mặt đã có vẻ kiên quyết hơn
- Hoàng Cường này, tôi về sẽ xử lý, tranh thủ sáng mai sẽ đem ý kiến xử lý trình lên ban giáo dục, loại con sâu làm rầu nồi canh, cần phải giải quyết mau chóng càng sớm, chủ nhiệm Tiền, ông xem…
-Tôi không có gì để xem
Tiền Tự Kiên khoát tay, nghiêm nghị lớn tiếng nói
- Tôi chỉ muốn xem kết quả xử lý, ông hiểu không? Hiệu trưởng Giáp?
Vương Vĩ Tân vừa nghe, cảm giác mông ngồi dưới sofa dường như đâm dài ra hơn so bình thường, kẹp ông ta đứng ngồi không yên.
Hôm nay ông ta nghe nói cháu gái của Mông Nghệ làm việc ở ban giáo dục, dường như vẫn lòng dạ hẹp hòi, liền vội không ngừng thu xếp khơi chuyện này dậy, từ lúc Đảng Hạng Vinh mất chức, những ngày nay ông ta không thoải mái, cùng là phó chủ tịch, nhưng nếu quản lý không giống nhau, thì sự cảm thụ không rất không giống nhau.
Nhất là, gần như tất cả mọi người đều xem ông ta là một người đấu tranh thất bại trong doanh trận, cái gọi là hoa cúc ngày mai, không ngoài như vậy, tuy rằng công việc cách mạng không phân biệt địa vị. Nhưng không hề nghi ngờ, kiểu tâm lý chênh lệch quá lớn, mới là tra tấn người.
Vào lúc này, không ngờ có thể có cơ hội bước lên thuyền của Mông Nghệ. Sao không khiến Vương Vĩ Tân vui mừng vạn phần được? Ở suy nghĩ của ông ta, cháu gái của Mông Nghệ, không thể chịu thiệt thòi, ai dám đối phó cô ta?
Thậm chí ông ta tính toán hết rồi, cho dù Mông Hiểu Diễm không nói lý đắc tội đồng nghiệp, ông ta cũng phải giúp đỡ, ai ngờ đến nhà của Mông Hiểu Diễm, lại nghe được tin rợn người đến thế.
- Chủ nhiệm Tiền, việc này, ban giáo dục các ông cũng khó trốn trách nhiệm không có khả năng giám sát.
Phó chủ tịch Vương lạnh nhạt nói, dựa vào, không ngờ không ai biết Mông Hiểu Diễm là con gái của Mông Thông, việc này không phải không thể giám sát thì là gì?
- Chút nữa lấy ý kiến chỉnh đốn của cấp thành phố, càng nhanh càng tốt.
Trong lòng Tiền Tự Kiên có một tảng đá lớn, lập tức như được dỡ xuống một nữa, nói thật, ông ta cũng không ngờ, sự việc lại đi đến mức xấu thế này, Vương Vĩ Tân nói như vậy, đã rất khách sáo rồi.
Hoàng Cường kia, là ý đồ gì? Cháu gái của thư ký Mông, mày cũng nghiêm khắc được sao?

Nói xong lời này, Vương Vĩ Tân đã không hề nhìn chủ nhiệm Tiền rồi, quay đầu nhìn Mông Hiểu Diễm, gật gật đầu cười tủm tỉm
- Tiểu Mông à, tại sao cô không ở trong ký túc xá thành ủy? điều kiện ở đây …mặc dù tốt, tuy nhiên, nếu cô sống trong khu ký túc xá, sẽ không có hiểu lầm này, ha ha.
- Phòng này là tôi tự kiếm được, sống ở đây tốt hơn.
Mông Hiểu Diễm giải thích hai câu một cách thản nhiên, trong lòng cũng không đắc ý, hài lòng với khả năng kiếm tiền của chính mình
- Người trong ký túc rất phức tạp, ở đó lại dễ dàng nghĩ tới ba của tôi.
Quả nhiên là cháu gái của thư ký Mông! Giờ khắc này, Vương Vĩ Tân mới xem như thật sự xác định được, đúng vậy, việc này thật sự là điểm không thể tưởng tượng, trong lòng ông ấy có chút nghi ngờ, chẳng qua cũng bình thường thôi.
Nếu đã lôi chuyện nhà ra, Giáp Ba và Tiền Tự Kiên không dám tùy tiện chen miệng vào, vừa rồi là xử lý vấn đề, mọi người bỏ qua, bày tỏ thái độ, đó tuyệt đối không thể là hậu nhân.
Trước mắt, phó chủ tịch Vương bắt đầu làm quen Mông Hiểu Diễm, làm cấp dưới, thì cần có tính tự giác làm cấp dưới, cho dù là vuốt mông ngựa, cũng phải nói ưu tiên lãnh đạo.
Giống lão Hoàng thông thường tới Phượng Hoàng, dưới cái nhìn chăm chú của bí thư Mông Nghệ và Chủ tịch tỉnh Đỗ Nghị, Chương Nghiêu Đông và Đoàn Vệ Hoa dám chủ động làm quen với lão Hoàng hả?
Cho bọn họ mười cái gan cũng không dám.
- Tiểu Mông hóa ra cô là cao thủ quản lý tài sản? ha ha
Vương Tiền Vệ vỗ đùi, cười đùa cợt
- Cũng không biết con trai nhà ai mà có phúc khí, có thể lấy một người vợ hiền như cô.
Cho đến hiện tại, Giáp Ba mới có thể chen miệng vào
- Chủ tịch Vương, giáo sư Mông có thể có người trong lòng rồi, người con trai cao lớn, bộ dạng rất hào hoa.
Hiển nhiên, việc này ông ta nghe chủ nhiệm Hoàng nói, tuy nhiên, trong lời nói của chủ nhiệm Hoàng, mẫu người Trần tuy rằng bộ dạng cao to, trên người có khí chất dũng cảm, vừa nhìn là thấy không lương thiện, ra vào vườn trường, khó tránh sẽ ảnh hưởng trật tự dạy học của trường.
Đương nhiên, chẳng sợ hiệu trưởng Giáp lại không hiểu chuyện, cũng biết trước mắt không thích hợp thuật lại lời của chủ nhiệm Hoàng, vì thế, Trần Thái Trung, biến thành nhân tài ưu tú như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui