Quan Tiên


Sau khi cầm khẩu súng lên, Bưu ca liền xoay người, “bộp, bộp” hai tiếng, hắn đã quỳ xuống. Sau đó hắn dùng một thanh âm cầu khẩn nói với Trần Thái Trung:
- Trần ca, em cầu xin anh, tiểu đệ biết mình sai rồi, anh cũng đừng đùa giỡn em!
Khi hắn bước những bước dài ngắn đi nhặt khẩu súng, có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Bưu ca, người này kêu mình đi nhặc súng bắn hắn, tại sao như vậy?
Nhưng thời gian để hắn nghĩ kỹ cũng không nhiều, sau đó hắn đưa ra một kết luận:
- Đây là cạm bẫy, đối phương giống như là con mèo đang trêu đùa con chuột đáng thương là mình mà thôi!
So sánh như thế Bưu ca cũng cảm thấy thật khó chịu, nhưng sự thật là như thế, hắn vô cùng hiểu rõ thực lực của đối phương và mình quá chênh lệch. Dường như so sánh như con mèo con chuột vẫn còn chưa đúng, khoảng cách phải còn xa hơn.
Ngẫm lại rồi sẽ hiểu, lúc mà mình còn cầm súng trong tay mà đối phương còn dám ngang nhiên đứng trước mặt không hề kiêng nể gì, thậm chí còn đùa cợt châm chọc, điều này nói lên cái gì? Nói lên người ta hoàn toàn có thể xử lý mình trước khi mình kịp nổ súng!
Chắc chắn là hắn đang thăm dò mình! Bưu ca cuối cùng cũng phán đoán như thế. Trên thực tế, những chuyện đùa cợt như thế này, chính hắn cũng đã làm không ít. Không thể không thừa nhận hắn đang bị người khác đùa cợt.
Đóan được suy tính này của Trần Thái Trung, hắn liền quỳ xuống, ý định cầu xin rất rõ ràng:
- Em biết là em không nên như vậy, từ nay gặp anh em sẽ tránh mặt được không?
Thế nhưng Trần Thái Trung vẫn không hề động đậy, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, mày chỉ có hai lựa chọn, một là cầm súng bắn tao, hai là… cầm súng bắn vào đầu của mày.
- Đây là do mày bức tao!

Bưu ca nổi giận gầm lên một tiếng, khẩu súng không biết từ khi nào đã nằm trong tay hắn. “Đoàng” một tiếng tia lửa lóe lên, sau đó là tiếng sung vang rền!
Mình bắn trúng hắn!
Ngay lập tức, Bưu ca cảm thấy vô cùng tự tin. Hắn đã từng là quân nhân cho nên đối với tài bắn súng của mình vẫn luôn tin tưởng.
Dưới ánh trăng, bóng người cao lớn của Trần Thái Trung vẫn đứng yên chỗ cũ, uy nghi như một ngọn núi, không hề động đậy.
Bưu ca lại thở ra một hơi, sau đó từ từ đi tới gần Trần Thái Trung. Khẩu súng K54 ở trong tay không ngừng phun đạn: “Đoàng” “Đoàng” “Đoàng”…
Hắn đến khi không còn viên đạn nào.
Khẩu súng K54 trong tay hắn đã bắn hết cả băng đạn. Bưu ca tin rằng, cho dù hắn không thấy rõ ràng chi tiết tình hình trước mắt, nhưng chắc chắn sau bảy phát súng này, người trước mặt hắn chắc chắn đã bị bắn cho tan xác.
Người này thực sự không lừa mình sao? Hắn thật không tin vào hai mắt của mình.
- Này, đừng hù dọa người khác như vậy chứ?
Vừa nói, hắn vừa tiến tới, hai tay đẩy vào Trần Thái Trung đang đứng cứng ngắc ở đó. Người này còn đứng yên không ngã, muốn làm tượng ư?
Đây cũng không phải là lần đầu hắn giết người cho nên cũng không có cái cảm giác lần đầu luống cuống.
Tuy nhiên, khi hắn vươn tay ra định chạm vào người Trần Thái Trung được nửa chừng thì dừng lại ở trên không trung, bởi vì hắn nhận ra có một mục quang lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm chằm vào mình.
- Hổ chết rồi mà vẫn chưa ngã!
Bưu ca nhất thời sững sờ tại chỗ, đưa tay lên định vuốt mắt cho đối phương. Được, cậu là hán tử, tôi không để cho cậu chết không nhắm mắt.
- Tao ày bắn một phát súng.
Trần Thái Trung thốt lên một thanh âm lạnh lẽo, ở trong đêm khuya thanh tĩnh có vẻ vô cùng quỷ dị.
- Mà sao mày dám bắn đến bảy phát, chuyện này phải tính sao đây?
- A.
Bưu ca lảo đảo người, hít một hơi dài. Hắn cảm thấy toàn thân như mềm nhũn ra, thân hình không kìm được từ từ ngã xuống mặt đất, ngay cả nói cũng không thốt lên được.
Đúng thế, đối mặt với sự quỷ dị như thế này hắn hoàn toàn không biết phải làm sao. Huống chi, thanh quản của hắn dường như cũng đã đông cứng lại, cho dù muốn nói cũng không có cách nào mở miệng được.
- Đừng sợ tới mức đái ra quần!
Trần Thái Trung cười lạnh.
- Mày có một cơ hội cuối cùng để trả lời, mày bắn bảy phát súng như thế, thì phải làm sao đây.

- Tùy… tùy theo ý anh…
Hai dòng nước mắt từ trên khóe mắt của Bưu ca chảy xuống. Hắn hoàn toàn không thể khống chế được mình. Ở dưới đũng quần, mà hình như cả hậu môn cũng không ngừng co rút, dường như không thể khống chế được.
Bưu ca vẫn cho rằng, lá gan của mình rất lớn, đủ để đối đầu với mọi người. Nhưng đó là suy nghĩ trong lúc bình thường, bây giờ đối mặt với tình huống như thé này, hắt rất đau lòng phát hiện ra, mình đúng là giống như một loài sâu bọ.
- Khẩu súng K54 uy lực thật là yếu!
Trần Thái Trung nhỏ giọng lầm bầm một tiếng. Sau đó nhìn tình hình trước măt, hắn liền nhấc chân lên đá Bưu ca ngã người xuống mặt đất.
- Mẹ nó, loại người như mày ta làm bẩn cú đá của ta. Loại người như mày không đáng sống tiếp trên đời này.
- Đừng!
Bưu ca thảm thiết kêu lên, trong khoảnh khắc, tim và mật của hắn giống như bị nứt ra. Hắn đã lăn lộn nhiều năm nên hiểu rằng người trước mặt hắn tuyệt đối có khả năng và bản lĩnh chỉ trong vòng một giây đồng hồ cũng xử lý được mình.
- Đại ca tha mạng, đại ca tha mạng, tiểu Bưu không dám nữa… a.. ô ô ô..
Không ngờ hắn khóc rống lên.
- Ô ô ô… Em có tiền, em có rất nhiều tiền… ô oo… Em dùng tiền để mua sinh mạng. Như vậy được không?
- Xem ra mày cũng biết điều, giết mày chỉ làm bẩn tay tao.
Trần Thái Trung tiến lên đá thêm một cước, tuy nhiên lần này đã nhẹ hơn trước không ít.
- Mày giúp tao giải quyết hai chuyện…
- Đại ca cứ nói, đại ca cứ nói…
Bưu ca liền lập tức ngừng khóc mà mỉm cười. Tuy nhiên thân hình của hắn vẫn còn hơi run rẩy.
- Điều thứ nhất, tao thấy chủ ý của Triệu Mậu Bân quả là không tệ. Mày đem hai đứa con gái về ép hắn chơi bời với họ.

Trần Thái Trung muốn ăn miếng trả miến. Trong lòng thầm nghĩ, muốn hại tao như vậy à? Ha ha, tao sẽ tham khảo ý kiến không tệ này.
- Được, được…
Bưu ca chỉ còn cách gật đầu liên tục.
- Một chuyên khác nữa… Đúng rồi, mày nói mày có rất nhiều tiền phải không?
Trần Thái Trung mỉm cuời nhìn hắn.
- Vừa đúng lúc, ông nội mày đang thiếu tiền, mày hiểu không?
Trên thực tế, hắn lo lắng cha mẹ mình bị đám khốn kiếp này quấy rầy. Vừa rồi hắn để đối phương nổ súng bắn mình, cũng xuất phát từ chuyện này.
Chỉ còn cách tỏ ra mình hùng mạnh, mới có khả năng uy hiếp bọn trộm cướp. Mà dùng thân để thử súng chính là một chủ ý không tệ!
Nhưng xem ra lúc này, những yêu cầu này không quan trọng nữa bởi vì đối phương đã sợ đến mức nói cũng không ra lời. Như vậy, hắn cũng sẽ không tự mình kết liễu, miễn cho việc chẳng may lỡ xảy ra chuyện thị phi.
- Đúng rồi, còn có…
Khi nói những lời này, cả người Bưu ca lại run lên:
- Em còn chưa biết phải đưa cho anh bao nhiêu tiền, anh muốn bao nhiêu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui