Dưới sự cố gắng nỗ lực hết sức của mọi người, cuối cùng đã lấy được tấm bia của Trần gia ra ngoài, nhưng điều bất ngờ chính là, dưới tấm bia còn có hơn chục cây súng trường và súng lục, tất cả đều được cất giữ trong bao vải dầu không thấm nước, cho dù đã trải qua mấy chục năm nhưng chúng vẫn còn mới sáng bóng.
Đã có súng thì tất nhiên phải có đạn, đạn tuy không nhiều lắm nhưng cũng đầy cả hai rương gỗ, còn có một số lựu đạn cán gỗ được chất đống tùy ý ở bên cạnh, nhưng sắt đã bị han gỉ thành phế thải, cán gỗ cũng mục nát thành bùn mất rồi.
May mà bây giờ những đồ ấy mới được đào lên, nếu là thời điểm 20 năm trước, Đinh Tiểu Ninh sợ là cũng phải vào trại tạm giam rồi, trước khác nay khác, đúng là thiên hạ đại thế, quả thật giống như thế sự biến đổi khôn lường, ai có thể hiểu rõ được đây?
Trần Thái Trung sau khi nghe xong tin tức này, trong lòng không nhịn được mà cảm thán một chút, cái gì gọi là thế gia,thật đúng là “bách túc chi trùng tử nhi bất cương”, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến ọi người bất ngờ.
Chú thích: “bách túc chi trùng tử nhi bất cương” :loài trùng trăm chân, đến chết vẫn chết đứng.
Những viên đạn ấy còn khá tốt, lựu đạn là mối tai họa ngầm có mức độ nguy hiểm cao, phải cho phá nổ, thành phố Phượng Hoàng vì để bày tỏ sự coi trọng và đồng thời cũng vì theo xu hướng, còn đặc biệt mời các chuyên gia về ngành phá nổ chất nguy hiểm từ thành phố Tố Ba đến để phối hợp cùng _ kỳ thật việc như thế này cũng có chút thú vị. Bất cứ Ban chỉ huy Quân sự nào của thành phố Phượng Hoàng cũng có thể giải quyết được việc này.
Vì vậy, tất cả mọi người đã đều biết, bia gia phả của nhà Thiên Nam đã được khai quật lên, đáng lẽ chuyện chỉ dừng khép lại như vậy nhưng không biết ai nhiều chuyện nên cái tin đó đã truyền đến chỗ của lão Hoàng.
Lão Hoàng đó lại là người không được minh mẫn lắm nhưng không ngờ khi nghe được tin có súng ống đạn dược, mà lão lại nhớ lại được 1 số chuyện cũ. Lão kể :
- Tôi còn nhớ rõ gia đình bọn họ cũng có công lao trong kháng chiến chống Nhật, họ đã tặng lại cho Chính phủ Quốc dân không ít tiền và súng ống mà…Ừ, giống như đội du kích chúng ta cũng đã có được sự ủng hộ của họ …
Những năm trước, đào được súng ống như vậy chính là chứng cứ tham gia trợ giúp kháng chiến. Nhưng những chuyện đó đều nói sau.
Những lựu đạn có kíp nổ như thế này, căn bản không thể di dời vị trí được. Điều cần làm ngay là phải trực tiếp dẫn ngòi nổ kíp nổ đó chôn trên sườn núi nhỏ. Lần này, thôn dân của thôn Tiểu Chương cũng không ai dám nhiều chuyện nữa, tuy rằng việc làm này nhất định là quấy rối đến sự yên tĩnh của tổ tiên còn ác liệt hơn so với việc đào bia mộ kia.
Có lẽ câu nói đó thực đúng thời đúng thế.
Thụy Viễn chứng kiến việc Trần Thái Trung năm lần bảy lượt bị Cục Cảnh Sát gọi đi. Trong lòng có nhiều nghi ngờ liền đi tìm Tần Liên Thành để hỏi thăm. Cái việc phó trưởng phòng Trần đả thương nhiều người như vậy liệu có thể gặp phiền toái gì không?
- Phiền phức à, cái này nếu nói là không tốt, đại khái cũng không phải
Chủ nhiệm Tần kéo dài giọng giống như đang cân nhắc đắn đo từng câu chữ:
- Có điều, dù sao cũng đã đả thương nhiều người như vậy không phạt một chút thì cũng không thể được, ai cũng làm loạn giống như hắn, thì hình tượng của chính phủ…. Vậy còn phải làm như thế nào đây?
Nhưng tình hình thực tế lại không phải như vậy, phương pháp cứng rắn mà Trần Thái Trung sử dụng với người dân thôn Tiểu Chương lần này đã nhận được sự tán thành của nhiều người, dù sao thì đối với một số cán bộ mà nói. Những việc mang tính quần thể đều rất khó giải quyết, nếu như ví dụ lần này, có thể coi là câu nói chính diện điển hình. Tương lai mọi người gặp phải chuyện giống như vậy cũng coi như là lựa chọn của số đông, không phải sao?
Cho nên. Ở thành phố đang dự định làm thế nào để khen thưởng Trần Thái Trung một cách thích hợp, đương nhiên, lý do khen thưởng thì tuyệt đối không thể nói ra nguyên nhân thực sự được, nói như thế nào thì đấy cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, việc truyền ra không đúng lại có thể bị người nào đó làm thành văn chương, cho nên …khiêm tốn, tận lực khiêm tốn mới là vương đạo.
Thậm chí, còn có người muốn đem tài năng đối ứng của Trần Thái Trung làm thành kinh nghiệm mới để phổ biến, chỉ có điều, người đề nghị như thế sau khi xem những tài liệu có liên quan thì cuối cùng cũng im hơi lặng tiếng.
Không có biện pháp, phương pháp giải quyết của hắn rất tốt nhưng lại không mang tính phổ biến, mở rộng lên rất khó_ ai có bản lĩnh 1 mình đánh 60 người đây?
Có thể Tần Liên Thành tuyệt đối không có khả năng nói như vậy với Thụy Viễn, hắn nhất thiết muốn biết, trưởng phòng Trần vì muốn bảo vệ tấm bia của gia đình họ rất có thể đã phải chịu một chút trừng phạt.
Thụy Viễn thật đúng là rất quan tâm đến Trần Thái Trung. Vừa nghe xong điều ấy liền nóng nảy
- Thật không công bằng đi, nếu các người xử phạt Trần Thái Trung,tôi… Tôi sẽ không đầu tư cho Phượng Hoàng nữa, các người đây không phải là.. muốn làm trái tim các nhà đầu tư nguội lạnh sao?
- Ồ?
Tần Liên Thành trừng to mắt nhìn anh ta, trong mắt có chút không che lấp được kinh ngạc:
- Ý của anh cuối cùng là, nếu là không xử phạt trưởng phòng Trần thì anh sẽ quyết định đầu tư ở Phượng Hoàng sao? - tôi có thể hiểu như vậy hay không?
- Điều này...
Thụy Viễn do dự một chút:
- Chuyện này vẫn cần xem điều kiện nữa, thương nhân chính là vì lợi ích, điều kiện mà các anh cấp, nếu thấp hơn so với địa phương khác, các anh muốn tôii giải thích với người trong nhà như thế nào?
- Chúng ta đương nhiên không thể thấp hơn địa phương khác được, đây là quê của anh mà.
Tần Liên Thành trừng hắn liếc mắt một cái, duỗi tay làm bộ lấy điện thoại trên bàn
- Tình huống này, tôi phải nhanh chóng thông báo chút, nếu đã xử phạt rồi thì có nói gì cũng đã muộn, chính phủ là muốn niềm tin của công chúng...
Vì vậy ngày thứ hai khi tấm bia đá được lên, Thụy Viễn liền bày tỏ ý hướng đầu tư một cách mơ hồ.
Đương nhiên anh ta tuyệt đối không thể ngờ được, đường đường một phó giám đốc sở lại có thể làm ra cái loại việc “Lừa dối nhân phẩm” như thế này được.
Sau khi đã nói rõ được ý đồ chính là đến quá trình đàm phán về đầu tư lâu dài. Nhưng loại chuyện đó đều do Lương Thiên Trì và Bùi Tú Linh đi xử lý, ông ta cũng coi như là được rảnh rỗi rồi.
Lúc Trần Thái Trung mới từ Cục cảnh sát đi ra liền nhận được tin tức này, trong lòng cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi, xem ra thực đúng là gừng càng già càng cay, Tần Liên Thành cuối cùng đã nói như thế nào mà lại có thể thuyết phục được Thụy Viễn nhỉ?
Bất luận là nói như thế nào thì Thụy Viễn vẫn là muốn nói chuyện với phó phòng mà thôi. Hắn ta cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, nhưng, hắn ta cũng không muốn tham gia đàm phán, dự án lớn như vậy, phó phòng nghiệp vụ chẳng qua cũng chỉ là binh sĩ xung phong ở phía trước thôi, cũng giống như Lương Thiên Trì vậy, cùng lắm chỉ là cái loa truyền ý của người khác mà thôi, chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.
Đợi đến khi người cuối cùng đại diện ra mặt giải quyết, mười người thì có đến tám chín người là khen ngợi Đoàn Vệ Hoa còn những người khác, những hạng người đó đều không muốn nói đến, thôi vậy.
Vì thế, Trần Thái Trung rất thoải mái mà đem sự việc đó quăng cho trợ thủ của hắn,
- Cảm ơn ông nhé, chuyện lần này ông đi xử lý đi, tôi sẽ phụ trách việc thu hút đầu tư còn ông phụ trách việc đàm phán, sau này phó phòng chúng ta sẽ làm tốt.
Lấy được dự án, đó mới thực sự là bản lĩnh, còn về phần đàm phán cũng chẳng sợ bỏ qua dự án này, lại không nói đến Trần Thái Trung một chút hứng thú cũng không có, chuyện hắn muốn rèn luyện chính là khả năng đối phó với người khác chứ không phải là khả năng xử lý số liệu!
Trên bàn rượu giữa trưa cùng ngày hôm đó, Thụy Viễn lại một lần nữa bị trưởng phòng Trần trở mặt, tuy nhiên, Trần Thái Trung cũng không có chỗ nào hay để đi nên hắn mới nhân cơ hội này định lười biếng tranh thủ ngủ trưa nhưng đã bị điện thoại của Tần Liên Thành gọi đi.
Chủ nhiệm Tần gọi hắn tới lại nói cho hắn nghe một tin tức tốt, có thể trong vòng nửa tháng, hắn sẽ thăng chức làm trưởng phòng thực sự chứ tuyệt không phải là loại “ hưởng thụ đãi ngộ của trưởng phòng” như trước nữa
Đặc biệt đề bạt, lý do đa phần đều là những lý do hợp lý, nhưng nguyên nhân đề bạt Trần Thái Trung lại có điểm đáng nghiền ngẫm và lý do không ngờ lại là :
Không sợ nguy hiểm, nhiều lần đấu tranh với các thế lực đen tối, bảo vệ thành công di tích văn vật quan trọng của thành phố Phượng Hoàng.
Nghe đến lý do này, Trần Thái Trung lần đầu tiên có cảm giác: rốt cuộc là cái tấm bia đá kia thuộc sở hữu của Trần gia hay thuộc sở hữu của nhà nước đây, phỏng chừng vụ kiện này vẫn còn dài đây.
Bất quá, chuyện cũng không liên quan đến mình, dù sao đã không thuộc sở hữu của Trần gia thì ai có yêu thích mà đi cạnh tranh như thế nào cũng được.
- Tiểu Trần, cậu nghĩ gì vậy?
Tần Liên Thành thấy hắn không nói lời nào liền trêu đùa hắn
- Như thế nào cùng bạn gái báo tin vui hả? haha, cậu bây giờ đã trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng trẻ tuổi nhất trong hai huyện bảy quận của thành phố Phượng Hoàng này rồi đấy
Kém mấy hôm nữa hắn mới đến tuổi 20, cấp Trưởng phòng, thực sự được coi là một truyền thuyết trong chốn quan trường ở thành phố Phượng Hoàng này rồi.
- Chuyện đó quay lại cũng không được, haha
Trần Thái Trung lắc lắc đầu, nhoẻn miệng cười, hắn cũng không phải thuộc loại người khôn vặt không hiểu biết
- Sau này cuối cùng thì cũng có thể thản nhiên mà trực tiếp cảm tạ lão, bằng không Trưởng phòng trở thành phó phòng, Phó trưởng phòng lại là trưởng phòng, tôi thực sự vẫn có chút ngượng ngùng
Tần Liên Thành sau khi nghe hắn nói xong lại cảm thấy thú vị, không nhịn được lắc đầu cười cười:
- Ha hả, cậu cái tên tiểu tử này, miệng cũng thật là mau nha, tốt lắm, cậu mau đi làm chuyện của cậu đi, tranh thủ trước cuối năm không ngừng cố gắng lại mang về hai dự án lớn nữa !
Câu này tuy là có ý tứ cổ vũ khích lệ nhưng cũng là nói trúng tâm bệnh của Trần Thái Trung, tâm tình đang vui vẻ của hắn nhất thời lại hạ xuống: dựa vào, dự án lớn cũng không bằng đi Châu Âu tùy tiện ôm hai dự án về đi?
Hắn đang nghĩ như vậy liền xoay người đi ra ngoài nhưng chưa đến của phòng thì Lý Kế Phong lại từ ngoài cửa tiến vào, hai người nhất thời chạm mặt một lúc.
Trong lòng Trần Thái Trung đang bực sẵn, đương sự lại xuất hiện ngay trước mắt, nghĩ cũng chẳng muốn đụng lại chuyện cũ, cũng may mà chủ nhiệm Lý vừa nhìn thấy hắn liền nhảy qua một bên.
Lý Kế Phong động tác hơi bối rối, chẳng những dáng vẻ ngây ra mà tư liệu trên tay còn rớt hết xuống đất. Nhưng phản ứng lúc này của anh ta đã thực sự bình tĩnh lại rồi: Trưởng phòng Trần bây giờ chẳng những đã vinh quang tột đỉnh, hơn nữa trong khi bị hơn 60 người bao vây xung quanh còn đánh cho hơn mười người gãy chân mà bản thân lại không hề tổn thương chút nào!
Ai gặp người như vậy mà còn không dám tránh né đây? Càng không nói đến tâm tính quỷ quái của anh ta nữa.
Nhưng Trần Thái Trung lại cũng không chịu buông tha cho người này, hắn lạnh lùng cười, bản thân liền đi đến bên cạnh hạ thấp giọng hỏi:
- Nghe nói quan hệ của anh với Lưu Lập Minh rất tốt, chúc mừng anh nha… chủ nhiệm Lý!
Lý Kế Phong vừa nghe thấy vậy, nhất thời sợ hãi làm mấy trang giấy còn sót lại trong tay cũng rơi hết xuống mặt đất, không nhịn được thét lên
- Cậu … Cậu muốn làm gì?
Tần Liên Thành cảm thấy có điểm không bình thường liền hỏi:
- Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?
- Không có việc gì
Trần Thái Trung quay đầu lại cười
- Ha hả, tôi chỉ là nhường đường cho chủ nhiệm Lý thôi, ai biết được gan anh ta lại nhỏ như vậy? Haha...
Nói là nói như vậy, nhưng giày da trên chân hắn lại giống như vô tình cố ý dẫm mấy cái thật mạnh lên những tư liệu trên mặt đất kia rồi mới nghênh ngang rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...