Quan Tiên


Dù hành lang phát ra thứ âm thanh tru tréo rợn người, Trần Thái Trung vẫn làm ngơ, Tạ Hướng Nam cũng không hé răng, hành vi ban nãy của Lý Kế Phong quả thật dễ khiến người ta nổi nóng, khiến người hiền lành thật thà như anh ta cũng thấy nổi giận.
- Mấy thứ này, vứt hết đi.
Trần Thái Trung đảo khắp bốn phía, đưa ra quyết định đối với tạp phẩm chiếm cả nửa phòng.
- Khốn kiếp, Lý Kế Phong hắn cản trở chúng ta làm việc, tại sao phải nể mặt hắn chứ?
- Khoan, tôi gặp chủ nhiệm Tần nói cái đã.
Tạ Hướng Nam không muốn hắn hành động hấp tấp nữa, dù sao hai người cũng là bạn học, lại cùng lớp nữa, tính khí Thái Trung vốn đã nóng như vậy, anh ta càng phải giúp hắn cân bằng lại.
Không cần anh ta tìm thì chủ nhiệm Tần đã tìm tới, nét mặt nghiêm nghị:
- Tiểu Trần, chuyện gì vậy? Sao đánh người chứ? Mới cho anh con dấu, anh lại… Phải nói thế nào mới được đây?
- Loại người đó thích ăn đòn mà.
Trần Thái Trung thản nhiên trả lời:
- Nếu không nể mặt chủ nhiệm anh, tôi còn cả khối cách để cho hắn bài học, mắt chó mà còn coi thường người khác, ý gì chứ?
- Thô thiển!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Tần Liên Thành, do ở lâu trong giới trung tầng, anh ta thực sự không quen chút nào với lối nói chuyện và phong cách làm việc này của Trần Thái Trung, rõ ràng trên người Trần Thái Trung vẫn mang đậm hơi hướm của tiểu cán bộ tầng thấp, vốn rất ít gặp ở phòng đầu tư.
Nhưng, thô thiển thì đã sao? Ngay sau đó, chủ nhiệm Tần đã thấy chút bối rối, người ta võ nghệ cao cường, phía sau còn có Chương Nghiêu Đông hậu thuẫn, hình như có cả người của chính phủ hậu thuẫn nữa!
Loại người này đánh nhau không sợ bị thiệt mà còn có hậu thuẫn, rất hiếm gặp trong giới quan trường trung tầng, nhưng nếu đã có thì quả đúng đau đầu thật. Thông thường cũng không ai dám châm chọc.
Tần Liên Thành thở dài, giọng nói cũng dịu lại:
- Tiểu Trần à, Lý Kế Phong tật xấu cũng nhiều, nhưng mà, anh cũng phải để ý hình tượng mình xíu, như vậy đi, anh nể tình tôi, qua đó xin lỗi hắn một tiếng, chuyện này coi như xong rồi, thấy thế nào?
- Xin lỗi? Kêu hắn nằm mơ đi.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn,Trần Thái Trung cười khẩy, từ chối ngay đề nghị này:
- Là do hắn cản trở tôi làm việc trước mà.
Tuy nói vậy, chứ cũng phải nể mặt sếp lớn nữa, Trần Thái Trung đương nhiên không dám thái quá, nói:
- Thôi vầy đi….
Tay hắn sờ vào túi áo, lúc chìa ra, trên tay đã có cả xấp tiền loại trăm đồng:
- Tiểu Trần nhất định phải nể tình chủ nhiệm đây rồi. Mười ngàn này, coi như tiền thuốc thang cho hắn đi, được không?
- Cái này…
Tần Liên Thành hơi trầm
ngâm, rồi cũng gật đầu.
- Thôi được, vậy cũng
được.
Ông ta quá hiểu rõ, Lý Kế
Phong là kẻ cực kỳ xem
trọng đồng tiền.
Tiếp theo, chắc chắn sẽ là chuyện liên quan đến phòng 317 rồi. Tần Liên Thành không tán thành ý định vứt hết đồ đạc của Trần Thái Trung:
- Dưới tầng hầm còn có phòng trống đấy, kiếm vài người bê mấy thứ này xuống là xong rồi.
- Còn bàn ghế văn phòng và tủ để tài liệu gì đó, trong kho cũng có đó, chưa khui đâu. Gọi điện thoại là có người trong xưởng tới lo rồi, chuyện nhỏ này để tiểu Tạ lo đi.
Chủ nhiệm Tần nói xong, vừa quay người rời đi, không ngờ Trần Thái Trung liền nhét vội xấp tiền vào tay anh, nói:
- Hề hề, nhờ chủ nhiệm giao hộ nhé, tôi thật tình không muốn nhìn thấy mặt gã kia nữa.

Tần Liên Thành mấp máy đôi môi, định nói gì đó, song lại thôi, khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, cầm lấy mưới ngàn quay lưng rời bước.
Còn chưa bước chân ra hẳn cửa phòng 317, đã nghe giọng Trần Thái Trung từ sau vang lên:
- Chủ nhiệm ơi, phiền anh nói với gã đó, lần sau mà còn vậy nữa, tôi đánh không nương tay đâu, tiền thuốc tôi vẫn trả, nếu gã không có nơi kiếm tiền, cứ đến làm phiền tôi là có thôi.
Lời nói này quả thâm hiểm, nhưng đằng sau sự thâm hiểm đó, là cả một sự ngạo mạn tột cùng, Trần mỗ này không chỉ có người tựa lưng mà còn giàu có nữa, Lý Kế Phong nếu anh không sợ mất mặt, thì ta xả cho anh tí tiền, giống mưa bụi vậy thôi.
Tần Liên Thành hơi khựng lại, nhưng rồi bước đi mà không hề ngoảnh lại——
Anh ta thực không biết cách trả lời thế nào, hơn nữa, anh ta cũng không muốn vì chuyện này mà khiến Trần Thái Trung suy nghĩ này nọ về mình.
Tuy nhiên, chủ nhiệm Tần là người khéo dùng nguồn ngoại lực, chưa về tới văn phòng của mình, ông ta đã hiểu ra một điều then chốt: Nếu mình cố giao hảo tốt với người này, sau này mình gặp rắc rối gì, nhờ anh ta ra mặt chắc cũng dễ dàng?
Trần Thái Trung là thanh niên giàu nhiệt huyết, điều này Tần Liên Thành có thể thấy rõ.
Tần Liên Thành là người lao động trí óc, nhưng anh ta hiểu rõ sống trên đời này, không phải cứ dựa vào trí não là giải quyết được mọi việc, nếu có chút vũ lực, nhỡ gặp phải trường hợp tương tự, cũng không đến nỗi chân tay bấn loạn.
Bất kể thế nào, Trần Thái Trung ban nãy cũng đã khá tôn trọng chủ nhiệm này, vì thế, Tần Liên Thành đã thầm quyết định, sau này phải quan tâm nhiều hơn đến chàng thuộc hạ này.
Văn phòng đầu tư tọa lạc tại tòa nhà Hoa Uyển cũng xem như đất chính phủ khu Văn Miếu.
Văn phòng quản lí vật tư có nhân viên khuân vác và nhân viên vệ sinh, nhưng dù có dọn dẹp cũng khá tốn thời gian.
Trần Thái Trung thấy nhàn rỗi, chuyển sang tán gẫu với Tạ Hướng Nam:
- Lạ nhỉ, anh không phải là cục phó cục Lao Động Khúc Dương sao? Hay là Phó bí thư? Sao nghĩ đến việc chạy đến thành phố này thế?
- Hà hà, thì để phong phú thêm kinh nghiệm nhậm chức đấy.
Vẫn trong dáng vẻ khù khờ, Tạ Hướng Nam nói:
- À, muốn cầu tiến một tí…

- Trưởng phòng lên cục Phó sao?
Trần Thái Trung có vẻ ngạc nhiên, chuối thật, anh đây còn bảo mình lăn xả không tệ chút nào, nhìn lão Tạ này xem, đây mới là chó không sủa là chó cắn người đây.
Tạ Hướng Nam im lặng gật đầu, tuy rằng dáng vẻ bề ngoài khá khù khờ, nhưng thực chất lại toát lên vẻ điềm tĩnh khôn ngầm tự bên trong.
Hiện tại việc thăng chức trong cấp bậc hành chính tỉnh Thiên Nam có những yêu cầu khác nhau, từ cục phó lên cục trưởng, chỉ xem thời hạn nhậm chức, chẳng hạn nhậm chức đủ ba năm, không yêu cầu gì về kinh nghiệm nhậm chức cả.
Nhưng từ trưởng phòng lên cục phó, phải có kinh nghiệm tại chức đối với ít nhất là hai cương vị trở lên, hơn nữa mỗi cương vị không dưới một năm, kinh nghiệm càng nhiều càng chứng tỏ năng lực nghiệp vụ toàn diện của người này, sẽ thăng chức càng nhanh.
Vì thế, trước khi cán bộ được đề bạt, mới có hành vi “nhờ trên cậy dưới”, mục đích để làm phong phú kinh nghiệm nhậm chức của mình, dĩ nhiên, đây chỉ nói đến những trường hợp bình thường, các trường hợp đặc biệt hơn vẫn chưa bàn chi tiết.
- Kinh nghiệm nhậm chức của tôi hình như phong phú lắm đó.
Trần Thái Trung thấp giọng nói, rồi ngước nhìn Tạ Hướng Nam hỏi:
- Điều tạm có tính là kinh nghiệm nhậm chức không?
- Sao không tính?
Tạ Hướng Nam ngẩn người hỏi lại, song không giải thích bất cứ gì thêm.
Ở chung với anh chàng này, chắc sớm muộn gì mình cũng buồn chết mất!
Trần Thái Trung buồn bã bĩu môi, hắn biết lão Tạ này tính khí trước nay là vậy, không thật cho lắm.
Ơ… không đúng.
Hắn sực nhớ ra một việc, lúc nãy khi Tần Liên Thành giới thiệu Tạ Hướng Nam, có bảo rằng người này năng lực nghiệp vụ rất khá, người thế này mà bảo là rất có năng lực ư?
- Này này, lão Tạ….
Trần Thái Trung thúc tay vào Tạ Hướng Nam,
- Sếp nói là năng lực nghiệp vụ của anh cừ lắm, có thể mau chóng mang về vài đơn hàng cho phòng nghiệp vụ 2 này chứ?
Khi hỏi câu này, lòng hắn có chút cảm giác vui mừng trên sự xúi quẩy của kẻ khác.
Thế nhưng, Tạ Hướng Nam quả là rất biết nhẫn nhịn, anh ta nhìn nghiêng về phía Trần Thái Trung, thuận tay đẩy cặp kính trên sống mũi:
- Sao tôi có thể lấy đơn hàng về nhanh vậy được? Không chừng mãn nhiệm kỳ còn chưa được đơn nào thì có.
Chuối thật, đây là trợ thủ của tôi đấy! Anh không thể khoác lác tí xíu nào sao? Nghĩ đến việc sau này bản thân vẫn phải làm trụ cột chống đỡ cho cả Phòng nghiệp vụ 2, cảm giác vui mừng trên sự xúi quẩy của kẻ khác của Trần Thái Trung vội tan biến, đây phải chăng là: người giỏi thường cực thân?

Đợi đến mười hai giờ trưa, văn phòng gần như dọn dẹp xong, vật dụng phòng đều dọn đến, Trần Thái Trung cảm thấy thật vô vị, thế là lôi Tạ Hướng Nam đi.
- Để họ làm đi, mình nhìn hay không cũng chẳng sao cả. Hiếm khi anh em mình có dịp gặp nhau, à để tôi gọi Dương Thiến Thiến, đúng rồi, Trương Tuệ Linh giờ còn ở Khúc Dương không?
Nghe đến tên Trương Tuệ Linh, sắc mặt của Tạ Hướng Nam cuối cùng cũng có chút biểu cảm, đại khái… liệt vào loại thẹn thùng chăng?
- Ừ, cô ấy vẫn ở Khúc Dương, nhưng cô ấy nói qua, khi nghỉ sẽ đến thành phố Phượng Hoàng tìm tôi, khi tôi rảnh cũng có thể tìm cô ấy…
Thôi, không nói với anh nữa, khô không khốc chả có chút hương vị gì, Trần Thái Trung bĩu môi, rồi cuối cùng im bặt.
Dương Thiến Thiến đang định ra khỏi cửa, cô có cuộc hẹn ăn trưa, nhưng vừa nghe Trần Thái Trung gọi, cô liền gọi điện từ chối đối phương kia mà không chút do dự.
- Vậy mới giống bạn ta chứ!
Trần Thái Trung không chút e dè vỗ vỗ vai cô, rút lấy chiếc hộp trong chiếc túi bên người, nói:
- Nè, cô có thành ý như vậy, tặng cô món này hay hay!
Đây hiển nhiên là chiếc điện thoại di động, Dương Thiến Thiến nhìn thấy vẻ ngoài bao bọc đẹp đẽ, thoáng đỏ mặt, hỏi:
- Thái Trung, cái di động này, rất… rất đắt phải không?
- Hai ta còn nói gì chuyện đó chứ?
Trần Thái Trung hơi nghiêm mặt, song trong lòng thích thú lắm:
- Bớt khách khí với tôi đi, cô giúp tôi cả cái phòng to như vậy, tôi còn chưa cảm ơn nữa mà.
Dương Thiến Thiến dù sao vẫn mang tâm tính của cô gái, cô mở bao bì chiếc điện thoại trên taxi, vừa thấy vỏ bọc màu hợp kim trắng, đôi mắt cô như bị hút hồn ngay:
- Ôi, đẹp quá!
Đợi cô lắp sim xong, vừa khởi động máy, phát hiện bên trong toàn là tiếng Anh, cô không kìm được reo lên:
- Ha, toàn tiếng Anh, hay thật!
Gương mặt cô để lộ nụ cười không giấu được, tiếng Anh của cô rất cừ, cầm chiếc điện thoại này trên tay, đủ toát lên vẻ thời trang sành điệu từ cô.
Trần Thái Trung tay nâng cầm, thầm liếc nhìn cô: Chuối thật, tại sao tất cả phụ nữ đều thích mấy món vật chất nhỏ ấy nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui