Triệu Mậu Bân và Trần Thái Trung lúc tham gia phỏng vấn đã từng đối đầu với nhau. Tuy nhiên lúc đó Triệu công tử rất tự tin, khinh thường những người tham gia dự thi với mình. Hắn có thể nhận ra Trần Thái Trung bởi vì trong lòng có chút ấn tượng với hồ sơ của người này .
Biết đối thủ của mình là ai, Triệu Mẫn Bân lập tức trở nên bình tĩnh hơn. Hắn nhìn cánh tay phải sưng vù của mình thì khóe miệng nở ra một nụ cười:
- Chính là hôm nay, mẹ nó, nợ cũ thù mới thanh toán cùng một lượt luôn.
Báo cảnh sát bắt hắn thôi. Thằng nhóc kia mày muốn chạy đi đâu chứ? Mày dám đánh cánh tay của tao thành như vậy, dường như đã bị trật khớp, một vết thương lớn như vậy, mày nhất định sẽ trốn không thoát. Mày nhất định phải bị đưa lên đồn công an để họ điều tra.
Hắn thầm suy tính, nhất định phải đánh vào chỗ hiểm của Trần Thái Trung. Xuất thân từ tầng lớp quan lại thế gia nên Triệu Mậu Bân rất am hiểu sự lợi hại trong đó. Hắn biết đối với người có chí làm trong lĩnh vực quan trường như Trần Thái Trung thì thứ đòn này rất hiểm, đủ cho hắn hả giận. Việc này chẳng khác nào đã giết chết tiền đồ quan trường của hắn.
Đánh thẳng vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn của hắn mới là sự tra tấn tàn ác nhất.
Đối với cán bộ mà nói, đồn công an là một nơi đặc biệt. Đã rơi vào nơi đó thì tiền đồ của hắn sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Cho dù sau này anh có được để ý nhiều hơn nữa, nhưng nếu muốn bước tiếp trên con đường làm quan thì chắc chắn là nằm mơ đi!
Càng nghĩ càng đắc ý, khóe miệng của Triệu Mậu Bân liền nở ra một nụ cười âm hiểm. Bạn học cấp ba của cha hắn hiện giờ làm phó cục trưởng cục công an thành phố Phượng Hoàng. Muốn giở chút thủ đoạn khi lập hồ sơ án chỉ là chuyện nhỏ.
Đúng lúc Triệu Mậu Bân chuẩn bị gọi điện thoại thì hắn chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng mà mình đã quên mất.
Lần này hắn đánh nhau thật không đúng chỗ, nơi này chính là cửa hàng bán nội y sexy.
Triệu công tử mặc dù đã thua cuộc ở cuộc thi tuyển nhân viên công chức nhưng khả năng ảnh hưởng của ba hắn quả là không nhỏ, đã giúp hắn có chức vị trong cái Cục dân chính nhàn rỗi. Bây giờ tuy rằng Triệu Mậu Bân vẫn đang học đại học nhưng nghiêm túc mà nói, hắn cũng là cán bộ của quốc gia. Được gọi là “ vừa học tập vừa làm việc” cho nên tiền lương của hắn cũng không phải là ít.
Báo cảnh sát rất đơn giản, cảnh sát sẽ đến lấy khẩu cung nhưng mà… Hai cán bộ quốc gia xảy ra mâu thuẫn ở cửa hàng bán nội y sexy, đến nỗi một người phải bị thương, gây ra tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Những người khác nghe thấy chuyện này thể nào cũng sẽ phát sinh ra một vụ tai tiếng.
Triệu Mậu Bân vốn là muốn đánh đổ tiền đồ của Trần Thái Trung nhưng hắn tuyệt đối không muốn mình cũng bị như thế.
Hiện nay quan trường không còn giống như trước nữa, nếu như không cẩn thận, tác phong của anh không tốt sẽ khiến anh bị hạ bệ ngay. Chuyện này tuy không phải là nghiêm trọng nhưng rõ ràng là sẽ có vấn đề.
Hơn nữa, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì người ta lại không nhớ. Họ chỉ biết đã xảy ra vấn đề. Nếu như có người nào mang chuyện này phóng đại ra, thì đây chính là một đòn trí mạng đối với Triệu Mậu Bân.
Nếu nơi này.. là chợ trời thì đã tốt rồi
Triệu Mậu Bân tức tối nhìn xung quanh, cảm thấy không cam lòng, hắn lại quay số điện thoại khác, đổi phương thức giải quyết.
Đổi phương thức giải quyết khác cũng không phải là khó đối với Triệu công tử. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi chợt nhớ tới cái tên Lâm Hải Phong trước kia từng học với mình. Hình như tên này bây giờ đang lăn lộn trong xã hội đen. Cho nên hắn liền dò tìm số điện thoại.
Nếu Bạch đạo không có cách xử lý thì chỉ có thể tìm người Hắc đạo xử lý cái tên họ Trần kia. Đương nhiên, đây chỉ là chuyện nhất thời, sau này có cơ hội mình sẽ từ từ thu phục hắn.
Lâm Hải Phong nhận được điện thọai của Triệu Mậu Bân liền mừng rỡ. Trước đây hắn từng tìm mọi cách vẫn không thể làm quen được với Lâm Hải Phong, cho nên khi nhận được điện thoại hắn liền ngay lập tức đáp ứng.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đây chỉ là chuyên nhỏ. Tôi đã theo Bưu ca lăn lộn vài năm, muốn xử lý kiểu nào thì cứ nói với tôi. Cậu từng là bạn học của tôi, không giúp cậu thì giúp ai chứ?
Bưu ca mà hắn nói chính là “Cẩu kiểm Bưu”(Bưu mặt chó) Ở trong giới xã hội đen thành phố Phượng Hoàng, hắn chính là nhân vật số một, đối đãi với người khác vô cùng hung tàn giả dối, lòng lang dạ sói. Nói về trình độ lăn lộn trên giang hồ chưa chắc đã là cao nhất nhưng cũng là người không dễ gì để người khác trêu chọc.
Tên của hắn cũng đã nêu lên tất cả. “Mặt chó” không phải để chỉ vẻ mặt của hắn dữ tợn giống như mặt của chó mà là nói hắn trở mặt vô tình. Có người muốn hắn giúp đỡ, hắn liền tỏ ra nhiệt tình nhưng nếu như có được lợi ích lớn hơn, hắn sẵn sàng cắn trả lại.
Chính vì điều nay mà ngay cả giới xã hội đen ở thành phố Phượng Hoàng cũng không tán thành hành động của hắn. Tất cả mọi người đều không muốn đứng chung hàng ngũ đối với hắn, bởi vì bản chất của họ không giống hắn.
Trần Thái Trung cũng thật không ngờ rằng Triệu Mậu Bân sẽ dùng thủ đoạn đó để đối phó với mình. Lúc biết thân phận của Triệu công tử hắn cảm thấy xúc động một chút nhưng sau đó cũng thở nhẹ một hơi rồi lướt đi.
Thời gian của hắn có hạn, hắn sau khi đưa lễ vật này cho Nhâm Kiều sẽ mau chóng trở về.
Dĩ nhiên để cho người ta vui mừng hơn nữa hắn muốn xây dựng nên một chút không khí. Cho nên Trần Thái Trung quyết định thuê một căn phòng ở khách sạn, còn mua nến hồng, dùng để thắp sáng cho bữa tối.
- Những ngọn nến này không tốt lắm.
Đốt thử nến lên Trần Thái Trung liền phát hiện một vấn đề ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn. Hắn là người của hai thế giới cho nên khá để ý tới tiểu tiết:
- Những ngọn nến này tại sao lại bốc nhiều khói như vậy chứ?
Ánh sáng của ngọn nến giống như là sương khói lượn lờ, thật không ra thể thống gì.
- Giống như là nhiều tạp chất vậy.
Nhân viên phục vụ khách sạn liền phụ họa thêm:
- Những ngọn nến được sản xuất trong nước đều như thế này, không giống như là hàng ngoại nhập, dù có đốt ở trong phòng cả ngày cũng chẳng gây ra cảm giác gì.
- Không phải chứ?
Trần Thái Trung nhìn cô nữ nhân viên phục vụ, hơi kỳ quái hỏi:
- Cô sùng ngoại đến mức đó à? Những thứ khác thì không nói, ngay cả ngọn nến này, cô cũng thấy là hàng nước ngoài tốt hơn sao?
- Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Cô nhân viên phục vụ uất ức nói, không dám tranh luận tiếp, chỉ dịu dàng giải thích:
- Gia đình tôi có hẳn một nhà máy sản xuất nến, tôi cũng đã thấy nến ngoại nhiều rồi.
- Cô nói đúng sự thật, tuy nhiên cô đã xem nhẹ một chuyện. Những ngọn nến được sản xuất trong nước giá rẻ hơn rất nhiều.
Trần Thái Trung nhất thời cảm thấy tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...