- Việc này chúng tôi đã sớm nghĩ tới.
An Đạo Trung cười gật đầu, vô tâm nhìn lại
- Tuy nhiên, Thái Trung, cậu cho rằng, vì sao Thụy Viễn còn muốn đến Âm Bình khảo sát?
Trần Thái Trung nhất thời sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Chuyện này quả thật tôi cũng không biết, dù sao cũng là anh ta muốn tới, tôi cũng chẳng muốn biết, dù sao tôi cũng chỉ giống như một bảo mẫu thôi, chăm sóc cho anh ta ăn, mặc, ở, đi lại là xong việc…
- Cậu đúng là “ba tiếp”, tiếp ăn, tiếp chơi, tiếp tán gẫu, ha ha…
An Đạo Trung bật cười.
- Tuy nhiên, người này lần này đến, ở quận chúng tôi nhưng thật ra có cách nghĩ khác…
Các người có ý nghĩ khác, đó là chuyện bình thường, Trần Thái Trung gật đầu không nói lời nào, tuy nhiên, ý tưởng kia thật không thực tế, tiền đồ, địa vị, ai mà chẳng yêu thích.
- Nói như thế, Thái Trung, lần này đến Phượng Hoàng, nhà họ Gia có mang theo một số dự án tới, nếu Âm Bình của chúng tôi có thể đưa ra những điều kiện tốt thì liệu bọn họ có đầu tư hay không?
Đầu tư dự án? Trần Thái Trung nhìn y, nhất thời hơi sững sờ, dự án trong tay nhà họ Gia người ta cũng đủ ình làm rồi.
- Việc này tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên…
An Đạo Trung và Phó chủ nhiệm Cát không nói tiếng nào, đồng thời lắng nghe hắn nói. Có thể nhìn ra được, cả hai người đều có chút khẩn trương.
- …Tuy nhiên, ừ, tôi nghĩ, tuy là đầu năm nay tìm kiếm dự án tốt khá khó khăn, nhưng các anh cũng biết, bọn họ đã khảo sát ở đại lục cũng không chỉ là một hai ngày.
Trần Thái Trung cố gắng sắp xếp suy nghĩ trong đầu, đồng thời, còn phải chú ý tìm kiếm ngôn từ. Nói thật, tuy rằng hắn được vào phòng đầu tư, nhưng dù sao, kiến thức cũng có hạn, đối với kinh tế quả thật là cũng không hiểu lắm.
Dù sao, ở kiếp trước, hắn tu tiên chứ không phải kinh doanh buôn bán, mặc dù có thể bấm độn tính toán nhưng bấm độn cũng đâu phải vạn năng?
Thế nhưng, vì mặt mũi của chính mình, hắn nhất định phải tỏ ra là người trong nghề, tối thiểu cũng phải có hiểu biết kha khá trở lên. Cho nên, lời nói ra có chút vất vả.
- Các anh nói, có phải hay không lại có người chỉ làm một chuyện thôi? Ừm, ý tôi muốn nói là đâu phải người nào cũng hiểu được dự án của mình là không tốt đâu?
- Việc này…
Lần này đến lượt An Đạo Trung ngây người. Tuy nhiên, y phản ứng lại rất nhanh, lập tức cười gật đầu:
- Ha ha, xem ra chúng ta tính đi tính lại vẫn là tính quẩn. Không tồi. Thái Trung, cậu nói câu này không hề sai chút nào. Thái Trung quả thật là không đơn giản à, tuổi còn trẻ mà đã suy nghĩ rõ ràng như vậy. Chẳng trách Bí thư Chương rất khen ngợi cậu.
Y đã nghĩ thông suốt. Đầu năm nay đâu có dự án khó tìm, thế nhưng có người mang dự án tốt đi khắp nơi tìm nhà đầu tư cũng không hiếm thấy, huyện Âm Bình nơi này chính là một ví dụ rõ ràng.
- Cứ như vậy đi Thái Trung. Tôi nói dự án này với cậu, cậu giúp tôi phân tích một chút.
Trước kia, lúc còn ở lớp bồi dưỡng, hai người rất ít tiếp xúc. An Đạo Trung cũng không có ấn tượng gì đối với Trần Thái Trung, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là bữa cơm tanh bành lần đó.
Tuy nhiên, hiện tại, y cảm thấy Trần Thái Trung cũng được xem như là một người khôn khéo. Cũng cùng làm công tác thu hút đầu tư, nhưng quan trọng hơn là, tiểu Trần là người ngoài cuộc, vẫn đứng ở góc độ của người ngoài nhìn vào, không giống bản thân y đã rơi vào vòng kết thúc, nói không chừng còn có thể nhìn ra điểm nào đó.
- Ở xã Hạ Mã, có quặng nhôm, giá trị rất cao, ở Lâm Hà có hai điểm khai thác, cách xã Hạ Mã cũng không xa, hiện tại đang trong quá trình khai thác, nhưng vẫn chưa tìm ra được khoáng thạch tốt nào, có khả năng là do ở xã Hạ Mã bất động…
Thị xã Lâm Hà là một thị xã không lớn ở tỉnh Thiên Nam, nhưng lại có chi nhánh của công ty khai thác nhôm, là doanh nghiệp lớn nhất tỉnh Thiên Nam, chiếm ¾ diện tích của Lâm Hà, quy mô rất lớn.
Lâm Hà chính là điểm khai thác quặng của Âm Bình, là vị trí mà tỉnh Thiên Nam trực tiếp cấp cho công ty khai thác nhôm, trên cơ bản thì thành phố Phượng Hoàng cũng không thể làm chủ, mà lúc cấp đất, cũng không có cộng xã Hạ Mã thêm vào.
Đến tận khi công ty khai thác nhôm kia đào lên khoảng hai phần đất, để lộ ra quặng sắt ở bên dưới thì mới có người phát hiện, bên cạnh xã Hạ Mã, có một quặng nhôm trữ lượng kinh người.
Thế nhưng lúc này, đã không còn là thời kỳ kinh tế kế hoạch nữa, Tổng công ty kim loại màu cho dù có ý muốn trưng đất, thì tỉnh Thiên Nam vẫn tỏ thái độ thờ ơ, cho dù bọn họ có trực tiếp liên hệ với thành phố Phượng Hoàng, thì Thành phố Phượng Hoàng cũng đâu dám đồng ý?
Lúc trước khi các anh lựa chọn địa điểm khai thác quặng, vì sao lại không lựa chọn? Bây giờ mới lại nhớ đến? Rất xin lỗi, bây giờ đã là thời kỳ kinh tế chủ đạo, có đề xuất cũng không phải là đề xuất chuyện này!
Nếu nói là thành phố Phượng Hoàng cự tuyệt thẳng thừng thì có hơi quá, tuy nhiên lúc đó khi lựa chọn hai điểm khai thác quặng kia, thì vẫn là thời kỳ kinh tế kế hoạch. Tuy nói rằng ngành công nghiệp nhôm của Lâm Hà không bồi thường nhiều lắm cho thành phố Phượng Hoàng, nhưng ít nhất đã tu bổ một con đường cấp tỉnh, lại tuyển thêm người dân địa phương vào làm việc trong nhà máy, tóm lại là cũng không kiến thành phố Phượng Hoàng thất vọng.
Thế nhưng trước mắt, đừng nói là chỉ có doanh nghiệp tư nhân mới biết kiếm lợi trước mắt, doanh nghiệp nhà nước không phải cũng giống như vậy sao? Hơn nữa, còn lâu mới chờ được bọn họ xây dựng một số cơ sở hạ tầng hay là sắp xếp người dân vào làm việc.
Theo lẽ thường, những người dân này nếu được vào nhà máy làm việc thì cũng chỉ nhận được đãi ngộ như những công nhân viên chức lâm thời của doanh nghiệp nhà nước mà thôi.
Nếu không đồng ý, vậy thì chỉ có thể tạm gác lại tranh luận, ở xã Hạ Mã có quặng nhôm, ngành công nghiệp nhôm ở Lâm Hà lại không vào được, vậy thì để cá nhân buôn bán vậy. Dù sao quặng nhôm cũng chỉ có thể bán cho ngành công nghiệp nhôm ở Lâm Hà, nhôm ô xi hóa chính là vật tư chiến lược của quốc gia, thuộc loại kinh doanh độc quyền. Những địa phương và doanh nghiệp khác cũng không có khả năng mua bán gì được.
Ở xã Hạ Mã, đã có không ít người giàu lên nhờ vào việc khai thác và cung cấp quặng nhôm cho nhà máy. Thậm chí những xe tải lớn ở xã Hạ Mã đã chiếm gần hết huyện Âm Bình, hiện tại đã được sửa lại gọi là quận, chiếm một phần ba chỉ số phát triển của toàn quận Âm Bình.
Tuy nhiên, bởi vì chỉ có duy nhất một chỗ để bán cho nên cạnh tranh tư nhân lại bị rơi vào trạng thái đóng băng, lợi nhuận cũng không được cao. Mà trong mấy năm nay giá nhôm trên thị trường quốc tế cũng xuống rất thấp, ngành công nghiệp nhôm ở Lâm Hà không kịp kết sổ. Ở xã Hạ Mã có không ít người có tiền nhưng lại không có mấy người đặc biệt giàu có, trái lại số người vì vay nặng lãi mà tan nhà nát cửa thì lại nhiều hơn.
(Nhà máy nhôm Caesar của Mỹ bị nổ năm 1999, khiến cho giá nhôm sau vụ nổ đó tăng lên gấp ba, thời điểm hiện tại đang là cuối năm 97)
Hiện tại ở quận Âm Bình đang muốn chỉnh đốn lại xã Hạ Mã một chút, lợi dụng chuyện tài nguyên khoáng sản nhôm này để xem có làm ra được chuyện gì không.
Chỉ bán nhôm khoáng sản thôi thì lợi nhuận rất thấp, thật sự là không có tiền đồ gì. Hơn nữa, đừng vội coi thường một xã đó, bên trong khắp nơi có rất nhiều thế lực rắc rối, phức tạp, hỗn loạn vô trật tự, vô cùng khó phối hợp.
Thế nhưng nhôm khoáng sản này lại chỉ có thể luyện thành nhôm ô xi hóa, mà nhôm ô xi hóa lại là hàng độc quyền mua bán của quốc gia, đừng nói là xí nghiệp tư nhân hay là doanh nghiệp tư nhân, xí nghiệp liên doanh hay là doanh nghiệp nhà nước bình thường, đều không có quyền hạn được mua bán mặt hàng này.
Như vậy, chỉ có thể nghĩ đến việc gia công lại lần nữa, nhưng nếu như gia công lại nhôm ô xi hóa, thì sẽ cho ra nhôm điện giải, loại mặt hàng này lúc trước cũng là hàng độc quyền của quốc gia. Hiện tại, chính sách có chút thả lỏng hơn, thế nhưng để có thể chế tạo ra nhôm điện giải thì yêu cầu phương tiện và cơ sở vật chất thực sự cũng rất cao.
Một tấn nhôm điện giải, nếu tính chi phí là mười ngàn tệ thì trong đó ít nhất cũng phải là sáu ngàn tệ tiền điện, công thêm nguyên vật liệu để ô xi hóa nhôm, phí quản lý, phí nhân công, phí hao mòn thiết bị, vân vân… Một loạt từ trên xuống dưới không được vượt quá mức phí tổn là 40%, đúng là một cách uống điện thật lớn!
Mà quận Âm Bình lại không có nhà máy phát điện, nếu như muốn xây dựng một nhà máy điện giải nhôm, thì không thể cung cấp đủ lượng điện để sử dụng được!
Cho nên, họ định lập kế hoạch là sẽ không bán nhôm khoáng sản mà bán than khối. Đúng vậy, khi bọn họ bán nhôm điện giải thì yêu cầu cần phải có than chì âm cực, tức là cần phải sử dụng than khối, đây cũng là một vật phẩm tiêu hao trong quá trình điện giải nhôm.
Tuy nhiên, loại than khối này có yêu cầu kỹ thuật rất cao, tuy là có thể khai thác ở Trung Quốc đại lục nhưng nhiều lúc, ở một số chỉ tiêu cũng không thể khiến cho người ta vừa lòng.
Hiện tại, ở trong nước, lĩnh vực nghiên cứu carbon đang phát triển rất nhanh, so với kỹ thuật ở nước ngoài cũng không kém. Quận Âm Bình có kế hoạch xây dựng một nhà máy carbon, muốn mượn ưu thế kỹ thuật mới, cấp quyền cung ứng cho ngành công nghiệp nhôm ở Lâm Hà.
Đương nhiên, ưu thế kỹ thuật cũng chỉ là một mặt. Mặt khác, về chuyện tài nguyên nhôm khoáng sản ở xã Hạ Mã, trên phương diện thị trường mà nói, trong tay có lá bài tốt mới nói được.
Vài năm nay, quận Âm Bình đã có không ít tranh chấp với ngành công nghiệp nhôm ở Lâm Hà, làm như vậy, hẳn là có thể khiến cho cả hai bên cùng vui mừng, cả hai bên cùng thắng lợi.
Chỉ có điều, nhà máy carbon này, có yêu cầu đầu tư kỹ thuật rất cao, nếu như muốn sản xuất ra carbon, ít nhất cũng phải đầu tư hơn ngàn vạn lần. Nếu quận Âm Bình muốn lấy ra được khoản tiền náy, quả thực cũng rất khó khăn.
Tiền không đủ, thì có thể đi vay ngân hàng. Tuy nhiên, cho dù là đi vay thì cũng không có khả năng tay không bắt giặc, chỉ trông vào một bản kế hoạch mà muốn làm nên việc. Thật ra có thể nhờ chính phủ đảm bảo, thế nhưng, việc xây dựng nhà máy carbon cũng không thể nói là có thể thuận buồm xuôi gió, để có thể tạo ra thành tích, thì còn phải nhờ vào việc đàm phán với ngành công nghiệp nhôm Lâm Hà, phiền toái trong đó, nghĩ lại thật khiến cho người ta nhức đầu.
Cho nên chuyện này, không thích hợp để chính phủ làm, nếu phải làm, thì tốt nhất vẫn là thông qua doanh nghiệp tư nhân hoặc doanh nghiệp góp vốn để làm. Chính phủ chỉ cần tỏ thái độ ủng hộ với việc khai thác tài nguyên nhôm khoáng sản là được.
Ở xã Hạ Mã, phú hào ở quận Âm Bình cũng không phải là ít, nhưng trên cơ bản chỉ là mấy chục vạn phú ông, tài sản hàng triệu cũng không nhiều. Về phần muốn trông cậy vào người nào đó có thể lấy ra hơn trăm triệu tiền mặt để xây dựng nhà máy, chú ý, là tiền mặt chứ không phải tài sản, đúng là một chuyện không thực tế.
Cho dù là không xét đến hoàn cảnh kinh tế trong nước, nếu như Ủy ban nhân dân quận chấp nhận đảm bảo để nhà máy carbon được vay một phần, thì phần lớn tài chính còn lại phải dựa vào nhà máy tự mình xoay xở.
Nói trắng ra, đối với quận Âm Bình mà nói, muốn có được vốn ban đầu để xây dựng nhà máy thật đúng là ảo tưởng, cho dù là Thụy Viễn đã đến nhưng An Đạo Trung vẫn phải ném bản kế hoạch ở trong đống giấy lộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...