Nhưng quyết định đối với Trần Thái Trung còn chưa được chuyển xuống, đương sự đã trở nên bất trị đến mức không chịu nổi.
Nguyên nhân không phải vì hắn. Rất nhiều người đều nghe nói, Chủ nhiệm Lý Trần ở Văn phòng khu Hoành Sơn lọt vào mắt xanh của một nhà đầu tư nước ngoài. Ít ngày nữa, họ sẽ mang một khoản đầu tư rất lớn tới thành phố Phượng Hoàng.
Dưới tình huống này, Ban quản lý Khu kinh tế mới Tây Nam của thành phố Phượng Hoàng dẫn đầu đoàn người tới gặp Trần Thái Trung. Khu này là khu thí điểm đang được thành phố Phượng Hoàng hết sức giúp đỡ. Tất nhiên họ nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy. Biết được nhà họ Gia chuẩn bị đầu tư vào lĩnh vực chế tạo thiết bị điện tử.
- Tiểu Trần à, đến chỗ chúng tôi đi. Ít nhất chúng tôi sẽ cho cậu làm tới chức Chủ nhiệm Phòng giám sát.
Mặc dù Khu kinh tế mới này thuộc về quyền quản lý của thành phố, nhưng trước mắt mới chỉ là cấp phó Khu, trên danh nghĩa được coi như một khu thí điểm. Tuy nhiên, có lời đồn đại, không lâu sau sẽ có khả năng được nâng cấp lên một khu chính. Kể từ đó, Chủ nhiệm phòng Giám sát cũng danh chính ngôn thuận là một Trưởng phòng.
Tất nhiên, người ở khu Hoành Sơn cũng có hành động. Trương Tân Hoa và Phan Kha Mân cũng tìm tới:
- Thái Trung à, cậu vốn là người của Văn phòng khu phố, đương nhiên khuỷu tay không thể hướng ra ngoài đi?
Hai khu kinh tế mới này đều do xã kết hợp mà thành, chẳng những phạm vi rộng lớn cũng không hỗn tạp như vùng ngoại thành, quy hoạch vô cùng tốt. Cơ sở thượng tầng ở nơi đây còn tốt hơn so với thành phố Phượng Hoàng.
Thiên Gia cũng có khuynh hướng muốn đầu tư xây dựng nhà máy ở hai nơi này. Nhà máy của ông ta chủ yếu là làm gia công, không gây ra ô nhiễm gì, không cần phải chạy tới khu huyện xa xôi làm gì.
Kỳ quái chính là Chủ tịch khu Thanh Hồ - Trương Khai Phong, cũng mang danh nghĩa của Đoạn Vệ Hoa tới, căn bản không để ý tới tình hình kinh doanh thực tế của khu Thanh Hồ:
- Thái Trung à, chúng ta không đánh không quen nhau, cậu không còn ghi hận với ông anh này đấy chứ?
Thậm chí cả khu Hồ Tây cũng phái người tới nói chuyện.
– Hiện giờ, chỗ nhà máy dệt còn một mảnh đất trống rất lớn. Hơn nữa, phí nhân công cũng thấp phải không?
Lúc này, Trần Thái Trung ở văn phòng thu hút đâu tư đã có một bàn riêng. Tuy nhiên, đây không phải do phòng Tổng hợp thu xếp mà do Trưởng phòng nghiệp vụ Trương Linh Linh giúp hắn.
Trưởng phòng Trương tốt với hắn như vậy khiến hắn cảm thấy tương đối khó hiểu. Cô căn bản không thể ở không mà đi tán dương một người như vậy. Là cô ta quá thông minh hay là tôi quá ngốc nghếch đây? Hay là số hắn quá đỏ?
Cho nên khi Lý Kế Phong sống chết không muốn sắp xếp cho người này, cô liền kéo người qua. Trước mắt, Trần Thái Trung lại thành người của Phòng nghiệp vụ.
Nhưng họ Trần tôi thật sự là từ mặt đất bị đẩy lên trời. Hắn tới phòng nghiệp vụ đã không có nhiệm vụ thì không nói làm gì. Cho dù hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có quy định thưởng phạt gì. Cho nên, hắn có vị trí, nhưng vẫn không có việc gì để làm.
Hắn không có việc gì, cũng không phải chuyện quan trọng. Nhưng người khác không phải vẫn có việc sao? Mỗi ngày mọi người đều vội vàng xây dựng quan hệ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chân không chạm đất. Ngược lại, có một tên không có việc gì, ngồi chơi xơi nước mà quang cảnh trước mặt lại thật náo nhiệt, người ta lại tìm tới hắn lại nhiều nhất mới lạ chứ?
Điều này khiến ột vài người cũng cảm thấy bất bình. Nhưng những người ở đây phần lớn đều là người có tâm cơ thâm trầm, cho dù rất bất mãn cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Người ta là do Bí thư Chương điều tới, lại có gan chống đối với Lý Kế Phong. Nếu không rõ về tình tiết bên trong, tốt nhất vẫn không nên tùy tiện chọc vào hắn làm gì.
Tuy nhiên, lão đại của Văn phòng thu hút đầu tư Tần Liên Thành lại không cho là vậy. Trong quá trình thu hút vốn đầu tư của nhà họ Gia, Trần Thái Trung đã phát huy tác dụng lớn thế nào, trong lòng ông ta đều biết rõ. Hơn nữa, theo lương tâm mà nói, ông ta cho rằng trong chuyện này, nhân tố may mắn tất nhiên là rất lớn, nhưng có lẽ còn có nhân tố nào khác đang tác oai tác quái.
Nhưng ông ta không thật sự đồng ý với Chương Nghiêu Đông, cũng không tính bồi dưỡng Trần Thái Trung làm cán bộ nòng cốt. Hắn chỉ có một tài năng đặc biệt. Đúng vậy, chỉ đặc biệt để đối phó với dự án thu hút vốn đầu tư!
Trần Thái Trung trở thành một đối tượng mà tất cả mọi phương đều muốn tranh thủ. Nhưng ở trong văn phòng thu hút đầu tư, hắn lại đặt sáng một bên. Cơ bản, chẳng có ai có hứng thú giao lưu với tên mới nổi chẳng có nền tảng gì như hắn.
Mấy ngày đầu, Trần Thái Trung còn cảm thấy chưa quen. Chẳng những không quen với việc bị người khác làm phiền, hắn cũng không quen với việc bị đồng nghiệp phản ứng như vậy. Thật may, hắn có một ưu điểm rất lớn, đó là không ngại tịch mịch. Không ai để ý tới tôi sao? Tôi xem báo với tạp chí là được rồi chứ gì?
Chẳng qua, từ lúc hắn có ý tưởng rời khỏi quan trường đến nay, tâm tư muốn thăng tiến của hắn đã nhạt đi không ít. Thế nên, hiện tại hắn chán ghét khi thấy mấy tạp chí như Độc giả với Tri âm vân vân là mấy tạp chí nặng về tư tưởng. Tuy nhiên, hiểu tầm nhìn, lực sát thương của mình cũng chưa chắc chắn, nên tạm thời hắn vẫn cân nhắc tới một số báo chí này.
Đáng tiếc, cuộc sống nhàn nhã như vậy cũng không duy trì được bao lâu. Trưởng phòng Trương rất nhanh đã phát hiện ra, nếu giữ một người ngồi ở văn phòng uống nước chè, đọc tạp chí hết nửa ngày như vậy, sẽ ảnh hưởng lớn tới người khác – thấy như vậy cũng không ổn, chưa từng thấy điều gì không ổn đến như vậy!
Mà vừa rồi, Chủ nhiệm Tần Liên Thành ban bố một nhiệm vụ, hiện trong văn phòng thu hút đầu tư không ai dám chủ động tiếp nhận. Chủ nhiệm Tần chỉ còn cách cứng rắn phân công:
- Trương Linh Linh, hai ngày tới cô có chuyện gì quan trọng hay không?
- .... Không có.
Trưởng phòng Trương rất muốn nói là "có", nhưng lãnh đạo đã chỉ đích danh mình rồi, có chống lại cũng vô ích.
Tuy nhiên, Trương Linh Linh rất không vui. Bị bắt làm việc này không phải là điều cô muốn.
- Chỉ đang bận thành lập đoàn thu hút đầu tư…
- Chuyện đoàn thu hút đầu tư à...
Tần Chủ nhiệm hơi trầm ngâm.
- Ừ, việc đó tạm thời cứ thư thả đã. Chờ lại tôi và Chủ tịch thành phố Nhuệ Phong bàn bạc xem Văn phòng thu hút đầu tư chúng ta có cần làm chuyện này không đã?
Chuyện hôm nay cũng không nên để Văn phòng đầu tư làm chứ? Trong lòng Trương Linh Linh oán hận mắng thầm mấy câu. Chẳng qua, cuối cùng đẩy việc thành lập đoàn thu hút đầu tư này ra ngoài, cũng chỉ là sáng đưa ra, chiều thu lại.
Chờ tới khi Trưởng phòng Trương trở lại Phòng nghiệp vụ, cô mới bắt đầu đau đầu suy nghĩ nên xử lý nhiệm vụ ngày hôm nay như thế nào cho thỏa đáng.
Suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay, lại cảm thấy hơi mỏi lưng, đứng dậy muốn dãn gân dãn cốt một chút. Không ngờ, cô lại phát hiện ra một gã cao lớn tay cầm chén trà thơm đang ngồi trên ghế say sưa đọc tạp chí.
…
- Thái Trung, đang rảnh rỗi phải không? Đi, đi với tôi tới khách sạn Giả Nhật một lúc nhé?
- Tới khách sạn Giả Nhật sao?
Trần Thái Trung bỏ cuốn tạp chí Khoa học lãnh đạo xuống, ngẩng đầu nhìn nữ Trưởng phòng trẻ tuổi:
- Ừ. Cũng được, có cần mang theo gì không?
- Thật ra tôi muốn mang theo súng.
Trưởng phòng Trương cười khổ một tiếng, lập tức lắc đầu.
- Ôi, coi như tôi xúi quẩy. Chuyện đắc tội với người ta thế này, sao hết lần này tới lần khác lại cứ bắt tôi làm chứ?
Chuyện đắc tội với người ta sao? Trần Thái Trung vừa mới đứng lên định thu dọn đồ đạc, nghe thế, không khỏi sửng sốt.
- Chuyện này... Trưởng phòng Trương. Tôi có thể cho rằng, tôi cũng khá xui xẻo không?
Hắn nói những lời này cũng thật không biết người trên kẻ dưới. Thường ngày, phòng Nghiệp vụ cũng phải thường xuyên giao tiếp với người ngoài, tương đối chú trọng tới thành tích cá nhân. Ngược lại, cũng không chú trọng nhiều tới thứ bậc như các phòng khác. Tuy khoảng cách giữa người với người tương đối xa một chút, nhưng không khí cũng không bị áp lực như vậy.
Những lời này cũng khiến trưởng phòng Trương đang buồn bực phải mỉm cười.
- Ha ha, được rồi, tôi biết anh hay nói những lời kỳ quái. Không cần mang theo thứ gì đâu. Trên đường đi tôi sẽ giải thích tỉ mỉ cho anh sau.
Thật ra, nhiệm vụ lần này không dính dáng gì tới Văn phòng thu hút đầu tư. Theo lý thuyết, việc này phải do Cục quản lý vật tư làm mới hợp tình hợp lý. Nhưng, năm 97, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước Văn phòng Nội các Chính phủ còn chưa được thành lập, chứ đừng nói tới thành phố Phượng Hoàng.
Ở thành phố Phượng Hoàng, khách sạn Giả Nhật vốn là một khách sạn nổi tiếng từ lâu. Hóa ra, nó giống Khách sạn Phượng Hoàng, thuộc quyền quản lý của Văn phòng Hành chính thành phố Phượng Hoàng. Tuy nhiên, trong lúc ấy, nó là một ngoại lệ. Trên cơ bản, nó chỉ dùng cho nhiệm vụ đối ngoại. Xem ra, hai khách sạn này có hiệu quả và lợi ích không tồi.
Chẳng qua, có một lần các vị lãnh đạo chính phủ lại đem cổ phần quản lý khách sạn Giả Nhật ra ngoài. Nguyên nhân là lúc đó thiết bị trong khách sạn đã quá cũ kỹ lạc hậu, nhu cầu sửa chữa và cải tạo đã rất cấp bách rồi, mà tài chính của thành phố lại đang eo hẹp, lần lữa không muốn ra khoản tiền này.
Sau đó thành phố liền kêu gọi đầu tư, lại mời được một ông chủ Hongkong tới. Thành phố Phượng Hoàng đã chuyển nhượng 50% cổ phần cho đối phương, còn miễn thuế mười năm đổi lấy mười triệu vốn đầu tư để nhà đầu tư Hongkong này cải tạo khách sạn.
Sau khi cải tạo xong, tất nhiên hiệu quả và lợi ích thu về cũng không tồi. Hiện giờ, khách sạn Giả Nhật náo nhiệt hơn nhiều, khiến khách sạn Phượng Hoàng cũng phải ghen tị.
Mà việc Trương Linh Linh phải làm bây giờ chính là thông báo cho Chủ tịch khách sạn Giả Nhật biết, hợp đồng ký kết chuyển cổ phần trước kia có sai sót, hiện tại phải sửa đổi!
Chuyện này còn không tính là đắc tội với người ta thì chuyện gì mới tính là đắc tội chứ?
Trần Thái Trung ngồi trong xe, nghe cô nói vậy, cảm thấy rất bất ngờ:
- Trưởng phòng Trương, ý cô muốn nói là hủy bỏ hợp đồng cũ đi à?
Không thể nào, đường đường là Ủy ban nhân dân thành phố ký hợp đồng với tư nhân. Nói sửa là sửa sao? Tôn nghiêm của chính phủ để ở đâu?
- Ấy.
Trương Linh Linh nhăn nhăn mặt. Cô vốn cũng không muốn giải thích nhiều với Trần Thái Trung, nhưng nghĩ lại lát nữa người này còn phải phối hợp với mình. Vậy thì nói thêm vài chuyện cho rõ ràng một chút cũng tốt.
- Chuyện này không phải là trọng điểm mà chúng ta cần suy xét.
Cô không trả lời lời câu hỏi của Trần Thái Trung, nhưng nếu không phủ nhận, thì phải thừa nhận phán đoán của hắn là sự thật.
- Vấn đề mấu chốt chính là lúc đó các lãnh đạo đã đưa ra rất nhiều nhượng bộ. Hiện giờ, dùng xét khả năng phát triển mà nhìn, có thể thấy rõ, trong hợp đồng được ký kết lúc trước, thành phố đã bị che mắt!
- Thành phố bị che mắt sao?
Trần Thái Trung thật sự không ngờ nổi. Đường đường là Hội chủ Ủy ban nhân dân thành phố lại chủ động thừa nhận mình bị che mắt. Hạng Đại Thông là Chủ tịch một khu. Chuyện của nhà họ Ninh, ông ta cũng phải vắt óc để đẩy trách nhiệm ra chỗ khác. So với Ủy ban nhân dân thành phố vô cùng khí phách rộng lượng như vậy, Chủ tịch khu Hạng thật sự còn thiếu chút độ lượng à.
Ai ngờ, câu trả lời của Trương Linh Linh lại càng khiến hắn cảm thấy bất ngờ:
- Những lãnh đạo trong bộ máy của Thành phố bị che mắt lần trước không liên quan gì đến những lãnh đạo hiện nay cả, đã hiểu chưa? Là do Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa phát hiện ra sai sót!
Hóa ra là như vậy! Hiện giờ, Trần Thái Trung đã hơi hiểu ra. Thế này không phải là vua nào triều thần nấy sao? Thủ đoạn của Đoàn Vệ Hoa cũng thật ngoan độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...