Nói thật, Tần Liên Thành cũng cực kỳ bất mãn với Lý Kế Phong, nhưng đối với một kẻ ba gai như Trần Thái Trung, ông ta cũng không có ấn tượng tốt cho lắm. Bởi vì ông ta cho rằng, cho dù Chủ nhiệm Lý có sắp xếp như thế nào, cậu ta ít tuổi như vậy lại được điều tạm tới, cũng không nên kiêu ngạo như thế.
Với tư cách là người từng trải, ở trung quốc, cho dù là trong quan trường, thương trường hay giới kỹ thuật, việc học cách tôn trọng người lớn tuổi và có quyền uy thực sự là cần thiết. Trần Thái Trung này làm càn như vậy thực sự có hơi quá đáng.
Nhưng, Tần Liên Thành phải lập tức tới gặp người nhà họ Gia. Tất nhiên, lúc này ông ta cũng không muốn sinh thêm nhiều chuyện. Chờ khi Trần Thái Trung vào phòng làm việc của mình, ông ta trực tiếp lấy một túi công văn từ trên bàn qua, ra lệnh vô cùng rõ ràng ngắn gọn.
- Chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát.
Anh...anh cho tôi là giỏ xách của anh chắc? Trần Thái Trung vốn đã không vui lắm rồi, giờ lại thêm việc này, hắn lại càng cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, nhớ đến thân phận của đối phương, hắn cắn răng một cái. Mẹ kiếp, tôi tạm thời nhịn!
- Bên trong có một cái điện thoại di động. Thay đi. Pin điện thoại di động của cậu không được tốt, không cần dùng nữa.
Tần Liên Thành không ngẩng đầu lên mà cứ nói tiếp, tiện tay ấn điện thoại:
- Trương Linh Linh à? Nhanh qua đây một chút, tôi đang chờ đó!
Thì ra đây là túi công văn dành cho Trần Thái Trung, làm bằng da, khá đắt. Tuy nhiên, phòng đầu tư cả ngày phải tiếp khách, cái không thiếu nhất chính là mấy thứ này. Làm vậy cũng không xem là có ý chiếu cố tới hắn.
Hôm nay, người khách cần phải tiếp khách có trình độ và cấp bậc nhỏ hơn rất nhiều. Theo thường lệ, Chủ tịch thành phố, Bí thư thành ủy, Trưởng ban thư ký vân vân đều là những lãnh đạo trăm công nghìn việc. Tất nhiên dù nể mặt thương nhân, cũng không có khả năng tất cả đều đi. Bình thường, dù nể mặt anh nhưng mặt mũi chính phủ cũng phải giữ chứ.
Cho dù có tiền, lại có sống ở nước ngoài, nhưng, thương nhân vẫn là thương nhân ——Nếu anh có là Ngọc Hoàng cũng không khác là mấy. Vì thế, hôm nay lãnh đạo lớn nhất đứng ra tiếp khách chính là Tần Liên Thành. Nhưng nói gì thì nói, ông ta cũng là một cấp phó, cũng không thể tính là không nể mặt đối phương.
Thiên Gia vừa thấy Trần Thái Trung liền chủ động đi tới, vươn tay ra, muốn bắt tay hắn. Ai ngờ, mặt Trần Thái Trung chợt nghiêm lại, ôm quyền hướng về phía ông ta:
- Là lão tiên sinh đó sao? Ha ha, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Hắn đã hạ quyết tâm, phải lau đen toàn bộ thành phố Phượng Hoàng. Cho dù không có chuyện, hắn cũng phải gây ra chút chuyện thị phi. Mắt thấy đối phương giơ tay ra, cảm thấy làm thế quá bình thường, bất giác hắn lại làm bộ như không phát hiện ra mà ôm quyền chào hỏi.
Đúng vậy, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, chính là không để cho đối phương có chút mặt mũi.
Thiên Gia đã vươn tay ra, cuối cùng cánh tay lại giơ giữa không trung. Đây là một cánh tay của ông lão đã bảy mươi tuổi, cánh tay gầy trơ xương, chỉ thấy gân xanh, mạch máu hiện lên rõ mồn một.
Sắc mặt đám người Tần Liên Thành, Trương Linh Linh lập tức thay đổi. Nhất là sắc mặt Chủ nhiệm Tần. Ông ta vốn đang cười ấm áp như gió xuân tháng ba, trong nháy mắt nụ cười như đóng băng trên mặt ông ta.
Hỉ Lam và Thụy Viễn cũng biến sắc. Lần này, ngoài ba cha con ông cháu họ ra còn có ba người họ hàng đi cùng. Xem ra sắc mặt của họ cũng không tốt lắm.
Phản ứng của Thiên Gia lại vô cùng kỳ quái.
Đầu tiên ông ta kinh ngạc. Sau đó đôi mắt già cả mở lớn, chậm rãi rút tay về. Ngay sau đó, hai tay ông ta lại nhấc lên, trả lại một lễ tương tự, ánh mắt từ từ hiện lên vẻ khác thường không nói nên lời:
- Ồ, Phó Chủ nhiệm Trần cũng thích loại ... Lễ nghi lạc hậu này sao?
- Chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, bản thân tôi không thấy nó lạc hậu.
Không phải Trần Thái Trung đổi ý. Tuy nhiên, nếu người ta nghiêm túc hỏi như vậy, tuổi ông ta cũng đã cao, hắn không khỏi cảm thấy mình nên giải thích một chút về hành vi vừa rồi của mình:
- Bắt tay là thứ nghi lễ của phương tây, tôi không thích lắm.
Đây chẳng qua chỉ là lấy cớ. Lúc trước đã nói qua, trong lòng Trần Thái Trung đã sớm xem thường người phương tây, cho nên lời này mặc dù là giải thích nhưng hắn lại nói vô cùng thoải mái, đặc biệt rất tự nhiên.
- Ha, Chủ nhiệm Trần thật sự là người có cá tính, lão già cổ hủ này rất khâm phục.
Thiên Gia vừa chắp tay, trên mặt lại lộ vẻ nghiêm trọng.
- Lão già cổ hủ này cũng luôn luôn cho rằng, văn hóa Trung Hoa mới là văn hóa sâu sắc nhất trên đại lục. Mỗi người chúng ta dù ở đâu cũng không được phép lãng quên.
Nói tới những lời cuối cùng, trong ánh mắt ông ta như có như không thoáng hiện lên sự ngạo nghễ.
Trần Thái Trung nghe thấy vậy thì rất sửng sốt. Ông nói vậy... Ông nói vậy là định mỉa mai tôi đấy à?
Thiên Gia nói xong cũng không nhìn vẻ mặt hắn, ngược lại quay đầu nhìn con và cháu mình:
- Hỉ Lam, Viễn nhi, có thấy chưa? Tôi đã sớm nói với hai cha con rồi, học gì của người tây cũng được, nhưng lễ nghi thì chớ có quên nguồn gốc mới đúng!
Nói xong những lời này, trên mặt lão lại lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ. Cái vẻ mặt này không phải là vui vẻ giả tạo mà tâm tình thật sự của ông ta.
Hỉ Lam và Thụy Viễn ngượng ngùng gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ:
- Sao cái tên họ Trần này biết ông nhà mình thích thứ này nhỉ? Khổ rồi, tối nay tha hồ mà nghe chuyện!
!!!
Lần này, Tần Liên Thành và Trương Linh Linh được mở rộng tầm mắt. Chuyện này ... Chuyện như vậy cũng được sao?
Cái thằng nhãi này đúng là có phúc tướng mà. Trong lòng Chủ nhiệm Tần không khỏi có chút cảm thán. Tuy nhiên, rõ ràng đây là do Trần Thái Trung đánh bậy đánh bạ mà có được kết quả như vậy. Lần này may ra thì đúng thôi, lần sau sợ rằng sẽ tạo thành sai lầm lớn rồi. Không biết nói thế nào, ông ta vẫn tiến lên, muốn chuyển đề tài.
- Lão tiên sinh, hiện giờ cũng không còn sớm nữa. Chúng ta ngồi trên xe, dạo quanh thành phố Phượng Hoàng một vòng đi, ông thấy sao?
Đi dạo quanh thành phố Phượng Hoàng, thứ nhất là để ông lão thấy được sự thay đổi của thành phố Phượng Hoàng sau nhiều năm như vậy. Thứ hai là có thể mượn cơ hội này để khoe ra những cái hay của những cơ sở thượng tầng và các công trình đồng bộ trong thành phố. Mà hơn nữa, nếu nhà họ Gia thật tâm muốn đầu tư vào thành phố, cũng có những hiểu biết cơ bản về các quảng trường trong thành phố. Tạm thời xem như cưỡi ngựa xem hoa đi.
…
Phòng đầu tư đã đặc biệt chuẩn bị cho Thiên Gia hai chiếc Mercedes-Benz 500 do thành phố tạm thời mượn được. Một trong hai chiếc đó chính là xe của của Lộ Quảng Kiệt - Tập đoàn Hải Minh.
Ban đầu, Tần Liên Thành ngồi cùng một xe với Thiên Gia. Hai người ngồi ở phía sau xe. Trợ lý của lão tiên sinh ngồi ở ghế phụ. Nhưng lão tiên sinh cân nhắc một chút liền cho trợ lý của mình xuống xe, để Trần Thái Trung lên xe ngồi nói chuyện:
- Ha ha, có hai người dân địa phương giải thích vẫn hay hơn chỉ có một người.
Trợ lý của Thiên Gia thấy vậy cũng không thể trách gì, xuống xe sau ngồi. Nhưng tim Chủ nhiệm Tần thì lại đánh trống thùng thùng.
Nói thật, Tần Liên Thành mơ hồ đoán được vì sao Lý Kế Phong lại coi thường Trần Thái Trung. Hơn nữa, thật lòng mà, ngay cả bản thân ông ta ít nhiều cũng coi thường hắn. Nhưng lúc này, tất cả đều chứng minh, về điểm này Chương Nghiêu Đông làm vậy quả thật là chính xác, cũng thật sự rất tinh mắt. Lão tiên sinh họ Gia này đối với Tiểu Trần cũng không phải là sự tán thưởng bình thường.
Nhưng càng như thế, trong lòng ông ta lại càng cảm thấy khẩn trương. Dù tiếp xúc với Trần Thái Trung không nhiều lắm, chỉ mới được vài lần, nhưng ông ta có thể kết luận, người thanh niên này tuyệt đối là ngoài mềm trong cứng. Hoặc nói là cả trong lẫn ngoài đều cứng.
Những người này có tính cách rất dễ kích động của tuổi trẻ, đặt bên cạnh Thiên Gia, nếu chẳng may lúc nào đó hắn nói vài câu lỗi thời kia, có thể sẽ gặp điều bất lợi.
Nhưng lúc này mới ngăn cản, dường như cũng không còn kịp rồi...
Thật may, sau khi Trần Thái Trung ngồi lên xe, trái lại, môi hắn mím chặt, nhìn bộ dạng có vẻ giống như bồ tát bằng đất, cũng không chủ động mở miệng nói chuyện. Chỉ khi Thiên Gia hỏi hắn thì hắn mới lạnh nhạt trả lời một hai câu. Lúc này bộ dáng hắn so với vừa rồi thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Thoạt nhìn, lúc này hắn lại có vài phần trầm ổn cẩn trọng của những thanh niên tuấn kiệt tài năng trong quan trường.
Kỳ thật, Trần Thái Trung làm như vậy chỉ vì hắn cảm thấy Tần Liên Thành đang chú ý tới hắn. Nếu hắn muốn làm bẽ mặt thành phố Phượng Hoàng, chỉ sợ lúc này sẽ gặp phải khó khăn. Nếu trắng trợn mà bôi xấu... Dường như có chút giấu đầu hở đuôi.
Hơn nữa không thể không thừa nhận, Thiên Gia tôn trọng lễ nghi của Trung Hoa khiến hắn cũng nảy sinh thiện cảm với ông ta. Nếu như vậy, tất nhiên hắn phải làm hết nghĩa vụ của một người đón tiếp, cố gắng hết sức dùng lỗ tai, khép cái miệng.
Đoàn người cứ đi một chút, lại dừng ở một bãi trống nào đó, còn muốn xuống xe bàn luận một hồi. Cứ đi như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới chiều tối.
Giữa trưa mọi người ăn cơm ở Hải Thượng Minh Nguyệt. Đến buổi tối, Tần Liên Thành lại định mời, Hỉ Lam liền mỉm cười cự tuyệt:
- Ha ha, chúng tôi cũng xem như một nửa người thành phố Phượng Hoàng rồi. Buổi tối, chúng tôi sẽ tự sắp xếp. Hôm nay quấy rầy các vị một ngày rồi còn gì...
Điều này xem ra cũng là lời nói thật. Nhưng Chủ nhiệm Tần sao có thể để họ đi như vậy chứ? Ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút:
- Ừ, như vậy đi. Buổi tối để Tiểu Trần đi cùng với mọi người một chút. Cậu ấy là Bí thư Đảng ủy, có thể bảo vệ an toàn ọi người.
Nói tới đây ông ta mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại Trưởng phòng nghiệp vụ:
- Ừ, Trương Linh Linh, buổi tối cô không có việc gì chứ? Không có việc gì thì đi cùng đi?
Trương Linh Linh khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo xinh xắn, vóc người cao, tuy có thoáng nhìn thấy bụng nhưng vẫn có thể xem là một người phụ nữ xinh đẹp.
Khoa nghiệp vụ Văn phòng thu hút đầu tư tương đương với phòng trung tâm. Trong phòng toàn là các vị tai to mặt lớn, phần lớn không cần đi làm, dựa vào quan hệ là có thể lĩnh lương. Cô có thể làm tới chức Trưởng phòng thì bối cảnh lớn tới mức nào không cần hỏi cũng biết.
Hiếm thấy chính là người người phụ nữ được xem là xinh đẹp này, ngày thường làm việc rất tích cực, thời điểm mấu chốt cũng dám ra mặt. Đương nhiên thành tích không tồi.
Chủ nhiệm Tần đã nói như vậy, đương nhiên là có lý do của ông ấy. Lẽ ra, phụ nữ tới tuổi này đều bận việc gia đình. Tuy nhiên, năm ngoái Trương Linh Linh vì uất ức với chồng mà ly hôn. Bây giờ lại đang rầu rĩ vì đêm dài tịch mịch, ước gì có chút việc để làm.
- Không có chuyện gì, Chủ nhiệm cứ về trước đi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trưởng phòng Trương liền nhận lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...