Lộ Hàn Thành nghe thế thì sửng sốt. Ngày thường y vẫn thường nghe thấy Mười Bảy kể chuyện chém người, rồi cho vay nặng lãi vân vân. Nhưng y thật sự không ngờ được loại chuyện này hôm nay lại rơi xuống đầu mình.
Kỳ tật thì ngày thường y chơi xì tố thắng thua cũng không lớn, nhất thời có thiếu chút tiền thì Mười Bảy đương nhiên có thể cho y vay. Nhưng hôm nay đánh tới mức này thì có ai ngu mà cho y vay không như thế chứ?
- Nếu không thì hôm nay nghỉ đi, cũng không còn sớm nữa rồi.
Thấy y trợn tròn mắt như vậy, Mười Bảy cũng không muốn ép y. Mẹ kiếp, đã nói là đừng có chơi, nhưng chú mày lại không thèm nghe lời!
Trường hợp này thì làm sao Lộ Hàn Thành có thể nghe lời dừng tay được hả? Nghe thấy Mười Bảy có ý khuyên giải, y cười lạnh một tiếng:
- Nếu anh Mười Bảy đã nói vậy thì anh cho em mượn sáu trăm ngàn đi. Tính cả bốn trăm vừa rồi thì thành một triệu.
- Mẹ kiếp, Tiểu Lộ chú nói tiếng người đấy à?
Da mặt Mười Bảy cũng phải biến sắc. Y chỉ tay về phía Tiểu Lộ, khóe miệng nở nụ cười lạnh:
- Bốn trăm trước tôi nói là vay chín trả mười hai à? Mẹ nó, đấy là anh cho chú mượn!
Y nói thế khiến gã thanh niên này sững ra. Nghe lời nói thô tục của y, Lộ Hàn Thành cười khổ, chắp tay nói:
- Anh Mười Bảy, Tiểu Lộ em sai rồi. Anh cho em mượn năm trăm ngàn có được không? Vay chín trả mười ba đi!
- Sáu trăm thì sáu trăm, không nói tới mười ba làm gì!
Mười Bảy làm việc rất nhanh nhẹn, buôn bán kiếm lời cực chóng vánh.
- Chỉ cần mười hai thôi. Nhưng mà nói thật, Tiểu Lộ, vận số hôm nay của cậu...
Nói tới đây y lắc đầu không nói thêm nữa. Trên chiếu bạc rất kỵ nói những lời đó. Nếu mà nói vận số ai không đỏ thì gặp phải người mê tín có thể đánh nhau ngay lập tức.
- Em biết, anh Mười Bảy là muốn tốt cho em.
Mồm mép Lộ Hàn Thành ngọt lịm nhưng trong lòng gã đã bị thù hận che khuất. Con mẹ mày Trần Thái Trung, hôm nay ông liều mạng với mày.
Chờ tới khi năm trăm bốn mươi ngàn tới tay rồi, Lộ Hàn Thành thấy Trần Thái Trung vừa tố năm ngàn, trong lòng không kìm nổi tức giận, vừa định theo thì lại dừng lại một chút, hơi suy nghĩ:
- Tôi xem bài...
Vận khí khó coi, xem bài cũng chẳng ra sao. Mười ván sau đó gã không thắng một ván nào. Tới khi vất vả lắm mới có đôi K thì lại bị Trần Thái Trung ra 5, 7, 9 đồng bộ giết chết.
Chẳng qua chơi cẩn thận hơn nên gã cũng không thua thêm là bao nhiêu. Mười ván tiếp theo gã cũng chỉ thua có tám mươi ngàn.
Mãi cho tới khi đôi K cũng bị bóp chết thì Lộ Hàn Thành rốt cục không nhịn được nữa. Ván tiếp theo gã suy tư một hồi, cuối cùng cũng không xem bài tẩy mà trực tiếp bỏ cuộc.
- Tôi cũng không theo
- Hừ.
Trần Thái Trung khing thường hừ nhẹ. Ván bài này của hắn rất đẹp, đáng tiếc là cả ba nhà kia đều đánh cẩn thận quá. Nhưng kể cả như thế thì hắn cũng đã thu được một trăm rồi.
- Nếu biết không theo sớm hơn thì có khi còn may....
- Anh!
Lộ Hàn Thành rốt cục chịu không nổi rồi. Gã muốn mược cơ hội này để có một cái cớ.
- Họ Trần kia, tôi với anh đánh cuộc, anh có dám không?
- Đánh cuộc cũng được.
Trần Thái Trung biết thằng nhãi này tám phần là muốn Hoàng Lão Lục ra tay rồi. Nhưng mà hắn cũng chẳng ngại, vui vẻ gật đầu:
- Chơi với cậu một triệu rưỡi, cậu... có dám không?
- Anh Mười Bảy, cho em mượn thêm một triệu với, vẫn vay chín trả mười hai nhé.
Lộ Hàn Thành quả nhiên là không chịu nhịn, nhìn Mười Bảy, sau đó quay sang nhìn Hoàng Lão Lục bên cạnh nháy mắt một cái. Ý tứ rất rõ ràng: Anh Mười Bảy, đây là buôn bán mà không lo thua lỗ đấy!
Thằng nhóc này muốn chết thật hả? Mười Bảy cười khổ một tiếng, lắc đầu.
Vừa nghe thấy hai người muốn chơi tay đôi, mọi người đều tránh ra. Ba vị kia thì một vị gỡ được vốn, hai người khác ít nhiều gì cũng được ăn. Nếu mà người ta đã chơi bài ngửa rồi thì mình cũng cứ để người ta chơi thôi.
Chẳng qua mấy vị này cũng thất đức, không ai nhắc tới kỹ thuật của Hoàng Lão Lục. Đương nhiên, vốn là không ai quen biết Trần Thái Trung. Mọi người lại đều quen với Tiểu Lộ, có ai lại đi ăn no rồi nhiều chuyện đâu?
Cứ đứng nghiêm chỉnh mà xem trò vui đi!
- Chơi poker chứ?
Lộ Hàn Thành nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung. Chơi xì tố kiếm tiền không nhiều lắm, hai người giờ đã chơi đấu tay đôi thì sẽ rất đơn điệu. Trọng yếu hơn là chơi poker tiền đặt không có giới hạn.
- Thế nào? Tôi tưởng là anh muốn chơi poker mà.
- Poker thì poker
Trần Thái Trung cũng chẳng thèm nhìn gã, quay đầu nhìn Lưu Vọng Nam cười cười. Vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì này đừng nói là Lộ Hàn Thành, cho dù người nào ở nơi này cũng đều nhíu mày.
Thẳng nhãi này, cứ ày ra vẻ trước đã! Lộ Hàn Thành tức giận đến xanh cả mặt nhưng lại vẫn phải ra vẻ tươi cười. Chẳng qua gã dù sao vẫn còn trẻ, không thể khống chế cơn giận của mình tốt lắm, nụ cười kia trông cực kỳ khó coi.
Vốn ở thành phố Phượng Hoàng không có luật chơi poker. Nhưng trước năm chín bảy ở trong phim của Hongkong dường như có lưu hành, cho dù không chơi thì xem mấy bộ phim ấy cũng biết. Lộ Hàn Thành này chơi có vẻ vội vã, có bài thì theo, không có bài liền bỏ.
Nhưng Trần Thái Trung thì vẫn như cũ, mặc kệ là có bài hay không có cũng theo, hơn nữa mỗi lần đều lớn hơn Lộ Hàn Thành một chút mới đồng ý bỏ qua.
Sau vài ván đều không có ngoại lệ, Trần Thái Trung thắng cả. Lộ Hàn Thành thở dài, đứng dậy nói:
- Đổi tay, nào, Hoàng Lão Lục chơi giúp tôi hai ván, tôi ra ngoài hít thở một chút...
Mười Bảy không lên tiếng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung. Y đã quyết định rồi. Nếu Trần ca có phản ứng gì thì y dù có phải đắc tội với Lộ Nghiễm Kiệt và Hoàng Lão Lục cũng phải mạnh mẽ phá vụ này.
Lăn lộn trong quan trường thì phải vào hàng ngũ, còn lăn lộn trong giang hồ thì làm sao có thể tỏ vẻ yếu thế được?
Trần Thái Trung cũng chẳng thèm nhướng mày. Hắn chỉ là lười biếng gật đầu:
- Ừ, cứ chia bài đi....
Đối với Hoàng Lão Lục, hắn cứ mặc kệ, dường như là sợ người khác không biết hắn có tiền vậy. Chẳng có việc gì thì mặc xác đối phương, thể hiện vẻ kiêu ngạo của mình.
Làm ra vẻ này đối với Trần Thái Trung thật chẳng tốn chút sức lực. Ở tiên giới vốn dĩ hắn chính là có bộ dáng này, đơn giản là cứ diễn theo bản sắc mà thôi.
Hoàng Lão Lục cũng không nhanh không chậm ngồi xuống. Lão đã quá quen với những cảnh tượng thế này. Lúc này mặc dù là chơi tay đôi nhưng cũng không phải là cược bằng sinh mạng, tiền thì đều là tiền của người khác, lão căn bản chả có chút áp lực nào.
Cười hì hì nhận hai lá bài chia xong, bài của Hoàng Lão Lục có một đôi mười. Lần này lão cũng không nhượng bộ Trần Thái Trung, nhìn như muốn đánh bay hắn. Lão không chút hàm hồ theo sát, tăng thêm hai mươi ngàn.
Trần Thái Trung cũng tăng thêm hai mươi ngàn. Hoàng Lão Lục thành thật hạ bài.
Ván này Trần Thái Trung thua hơn hai mươi ngàn. Đương nhiên hắn có thể lựa chọn không theo, nhưng hắn thà rằng thua chút “ nhân dân tệ “ chứ cũng tuyệt đối không chịu làm yếu đi uy phong của mình.
Mà điểm mấu chốt nhất chính là bởi vì hắn thua ván này nên Hoàng Lão Lục được quyền chia bài. Trong mắt những người ở đây, đây mới là điểm chết người nhất!
Không biết từ lúc nào, Lộ Hàn Thành vừa chuồn mất giờ đã trở lại. Gã đứng phía sau Hoàng Lão Lục nhìn, chẳng hề có ý tứ ngồi chơi lại.
Cách chia bài của Hoàng Lão Lục cũng không có nhanh như mọi người tưởng. Động tác của lão như một người mới chơi, quả thực có thể dùng từ vụng về để hình dung. Nhưng ở đây có ai lại bị chút hỏa mù này che mắt chứ?
Trần Thái Trung vẫn lười biếng không thèm suy nghĩ, ánh mắt hờ hững, ra vẻ không quan tâm tới cách chia của đối phương. Nhưng có câu nói, chó cắn người là chó không sủa!
Công phu của tiên gia thì làm sao người bình thường có thể nhìn ra được? Thiên nhãn của hắn sớm đã tập trung vào bàn tay đối phương. Động tác của Hoàng Lão Lục vốn rất chậm, nhưng trong mắt hắn, ngón út và ngón vô danh của đối phương lại rung động rất nhanh, có thể nói động tác chia bài so với động tác này chả khác gì con ốc sên.
Trần Thái Trung cũng không biết tất cả mọi thuật, đối với việc phân biệt thủ pháp này không phải là sở trường. Nhưng ông cha ta lại có một câu nói: Đối mặt với thực lực tuyệt đối, tất cả tiểu xảo đều vô dụng!
Hắn thấy rất rõ ràng đối phương nương theo ngón tay rung động mà giữ lại lá bài. Lá bài đó lớn nhỏ thế nào thì Trần Thái Trung cũng không thấy rõ lắm. Dù sao thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng có thể khẳng định là tất cả mờ ám đều nằm ở đó.
Bài chia xong, Trần Thái Trung mở bài ra là một quân K, cũng không phải là bé. Trái lại Hoàng Lão Lục lại chỉ có con bảy rô. Trần Thái Trung khẽ cười:
- Bài lớn ghê. Năm mươi ngàn.
Hắn thấy được mình sắp sửa có thêm một con K. Đôi K thì hắn sẽ lại đặt thêm, chuẩn bị đánh bay Hoàng Lão Lục.
Hoàng Lão Lục sắc mặt bĩnh tĩnh, vẫn theo, lại chia một lá bài. Quả nhiên Trần Thái Trung được đôi K. Những người đứng xem thở nhẹ một hơi. Hiển nhiên là họ đều tưởng Hoàng Lão Lục sẽ bị đánh bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...