Nghe Trần Thái Trung nói vậy, Ngô Ngôn sợ tới mức hồn bay phách lạc, tính bất cứ giá nào cũng há miệng la lớn.
Tôi có thể cho cậu. Tôi thật sự có thể trao tấm thân trinh nữ này cho cậu, nhưng... tuyệt đối không thể dưới tình huống như vậy. Đây là một sự xỉ nhục đối với tôi!
Đáng tiếc, phản ứng này của cô đã sớm bị Trần Thái Trung đoán được. Nói thật, trong trường hợp như thế này, bình thường hắn cũng không tính để lộ chút sơ hở nào, khoát tay.
Vài tiếng xé gió “vù vù” vang lên.
Miệng Ngô Ngôn đã mở thật lớn. Nhưng, thật đáng tiếc, cô lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
- Đúng rồi, tôi đã quên không nói cho cô biết.
Trần Thái Trung dùng một loại ánh mắt cuồng nhiệt nhìn cô, dù chỉ là diễn trò, đương nhiên đã làm phải làm cho thật.
- Từ nhỏ, tôi từng bị rơi xuống vách núi, nhặt được một quyển bí kíp võ công. À, còn có mấy chu quả vạn năm, cho nên... Tôi sẽ điểm huyệt, cô muốn thử la, tôi cũng không cản.
Nghe hắn nói những lời đó, Ngô Ngôn nhất thời mất hết hy vọng!
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Trần Thái Trung dịch người qua, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể trần trụi của cô. Nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt và bờ vai trần trụi của cô. Ánh mắt chân thành tha thiết nhìn cô, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói hươu nói vượn.
- Tôi sẽ thương cô, yêu cô cả đời ...
Với hắn mà nói, cả đời người thường, tuy trên dưới một trăm năm, cũng chẳng lâu mấy. Nếu Ngô Ngôn đồng ý phối hợp, trái lại hắn thực hiện lời hứa kia cũng chẳng sao.
Ngô Ngôn chậm rãi nhắm hai mắt lại, miệng cô không thể nói, thân không thể động, chỉ có thể khuất nhục chịu đựng mọi chuyện sắp xảy ra.
- Nhìn tôi, cô nhìn tôi đi!
Trần Thái Trung hạ giọng rít lên, giống như đang điên vậy.
- Tất cả những điều này, đều là cô ép tôi, tôi vốn không nghĩ sẽ làm như vậy, tôi thật sự không nghĩ, nhưng... Vì sao hôm qua cô lại muốn nói cho tôi biết, cô có bạn trai chứ?
Điều này thật sự là chó ngáp phải ruồi!
Ngô Ngôn vẫn nhắm mắt, không để ý tới những điều hắn nói. Sự áp bức và lăng nhục sắp diễn ra, đã khiến cô không còn muốn nghĩ đến việc này. Cho dù người này có si tình, cũng không có thể che dấu một sự thật... Hắn là kẻ hạ lưu bại hoại!
Chỉ có điều, mặc kệ nói thế nào, đối phương yêu mình đến tận xương tủy, cho nên, cảm giác bị lăng nhục của cô, ít nhiều cũng giảm bớt. Thân thể của cô cũng không còn cứng ngắc như trước nữa.
Trần Thái Trung vô cùng nhạy bén phát hiện ra điểm này. Chẳng lẽ, lời đồn đại là sự thật... Phụ nữ quả nhiên là người dễ lừa như vậy? À, vậy tôi cần hăng hái thêm một chút nữa nhỉ!
Sự thật chứng minh, phụ nữ quả nhiên là vô cùng dễ lừa. Hắn không ngừng dùng những lời yêu thương để công, thân thể Ngô Ngôn càng ngày càng thả lỏng. Vì thế, Trần Thái Trung dần dần bắt đầu thử một vài thủ pháp ở trên người Bí thư đại nhân. Đó là "Kỹ thuật giao lưu" mà hắn học được khi tới gặp Lưu Vọng Nam.
Đúng vậy, chính là một vài thủ pháp gợi tình.
Đối với hắn mà nói, Nhâm Kiều là một giáo sư rất không tồi, cũng là một vật thí nghiệm có tính tự chủ rất mạnh, lại trải qua vài hướng dẫn của Lưu Vọng Nam, hắn đã có chút thành tựu. Lúc này Trần Thái Trung tương đối hiểu biết về thủ pháp tán tỉnh. Hắn đã không còn mông muội và lạc hậu giống như một năm trước nữa.
Vì thế, Ngô Ngôn rất đau xót phát hiện, mặc dù mình sợ hãi, kinh hoàng, phẫn nộ, nguyền rủa, nhưng thân thể trưởng thành của cô sau nhiều năm chưa được người nào khai thác, vô cùng mẫn cảm với sự kích thích mãnh liệt đã có một vài phản ứng không tự chủ được.
Cô phẫn hận, cô tức giận, cô xấu hổ... Nhưng. Cô không thể khống chế được thân thể của chính mình. Đúng vậy, không thể khống chế. Tính dục vốn là một loại bản năng, cũng không thể chỉ dựa vào ý chí của bản thân là có thể thay đổi được.
Không thể tránh né, cảm giảm nổi da gà từ trên cổ cô lan tới toàn thân. Nhưng, ngay cả thân thể cô cũng căng cứng, một loại cảm giác khác thường, vẫn chậm rãi bí ẩn lan ra toàn thân thể...
Không biết qua bao lâu, cô chợt cảm thấy có một bàn tay to nóng như lửa luồn vào giữa hai chân. Ngay lập tức, một luồng nhiệt nóng dâng tràn. Xong rồi, ướt rồi...
Tuy rằng mắt cô vẫn nhắm chặt, nhưng trên mặt đã ửng đỏ từng mảng lớn. Trong thâm tâm, cô vẫn cố gắng kháng cự, nhưng thân thể của cô dường như đã bắt đầu phản bội cô.
Trần Thái Trung luôn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của cô. Đợi cho đến khi hắn phát hiện ra, bộ ngực của cô đã thoáng hiện lên màu phấn hồng nhàn nhạt. Bàn tay trái đang duỗi giữa hai chân cô cảm thấy dinh dính khác thường. Cuối cùng hắn khẽ cười một tiếng. Hắn ngừng nói những lời yêu thương liên miên, đứng thẳng người lên, bắt đầu cởi quần áo.
Mùa hè, mọi người mặc quần áo cũng không nhiều. Chỉ sau một phút đồng hồ, thân thể nóng bỏng của hắn đã đặt trên cơ thể lạnh lẽo của cô. Hắn thâm tình và chân thành hôn lên một bên tai của cô. Đó là một trong những vị trí rất mẫn cảm của cô:
- Ngô Ngôn, cô nhất định phải tha thứ cho tôi. Điều này thật sự không thể trách tôi được...
Thằng nhãi này lại còn diễn trò nữa!
Bất giác, một giọt nước mắt không chịu được sự khống chế của cô được mà rơi xuống qua khóe mắt Ngô Ngôn.
Trong giây lát, cô cảm thấy một cơn đau như đứt tim từ hạ thể lan truyền ra khắp toàn thân. Ngay cả khi thân thể không thể cử động được, cơ thể cô vẫn không chịu được khống chế mà run rẩy giật mình.
Cái này, thật sự là xong rồi! Cảm nhận được sự đầy đủ và nóng bỏng trong cơ thể mà cô chưa từng bao giờ cảm thấy, cô thật sự không có cách nào hình dung ra được tâm trạng của mình lúc bấy giờ. Chỉ là sự hỗn loạn.
- Vì nhà ở và cũng vì thể diện, mình phải chú ý chăm sóc tới tâm trạng của nàng một chút!
Trần Thái Trung hiểu rất rõ mình đã có cái gì. Cho nên, tuy hắn làm việc xấu nhất trên thế giới vẫn cực kỳ chú ý đến phản ứng cơ thể của người bị hại.
Hắn có thể được lựa chọn là một trong "mười thanh niên kiệt xuất nhất Thành phố Phượng Hoàng" hay không thì khó mà nói trước được. Nhưng không thể nghi ngờ gì, hắn tuyệt đối có thể được chọn làm "mười kẻ phạm tội cưỡng gian dịu dàng nhất toàn cầu".
( viết cưỡng gian không có ý nghĩa, chỗ này được bỏ qua chín mươi tám ngàn bảy trăm sáu mươi lăm chữ... )
Bạch Hổ thật đúng là giỏi! Trần Thái Trung lau chùi dịch thể vẫn còn lưu lại trên người, nhìn ngọc thể của Bí thư Ngô còn ở trên giường, có chút cảm thán. Ngô Ngôn là một người phụ nữ mạnh mẽ như thế, không ngờ trời sinh vẻ đẹp tiềm ẩn. Hắn cảm thấy thật sự bất ngờ.
Tóm lại, vẻ đẹp tiềm ẩn của cô là thuộc loại "Tinh Vệ lấp biển" hay là "Mái chèo trong Bình Hồ". Hắn cũng không phân biệt được rõ nữa. Thật ra, cả hai loại vẻ đẹp tiềm ẩn này cũng hơi giống nhau, đều là sự mạnh mẽ trong cơ thể từ đầu đến cuối, co rút một cách cực kỳ toàn diện. Hơn nữa, sóng sau xô sóng trước, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Nghiêm khắc mà nói, mái chèo nhập bình hồ thì còn đỡ hơn một chút. Người phụ nữ khi đạt tới cao trào, sẽ không tự chủ được mà khóa bộ phận sinh dục lại, sau khi cô nhanh chóng cảm giác được cao trào này, sẽ khiến đàn ông phải mất hồn!
Tuy nhiên, lúc này Bí thư Ngô ở trong trạng thái bị cưỡng gian, hoặc là thân thể không thể cử động được, chỉ trông cậy vào người khác mà dễ dàng bắc thang mây trèo lên đỉnh cực lạc, dường như không thật cho lắm. Huống hồ, cô còn phải chịu cái đau phá thân nữa.
Đã thực hiện được rồi, Trần Thái Trung vốn định cứ như thế mà rời đi. Nhưng khi hắn nhìn hai chân Ngô Ngôn mở rộng ra, giữa hai chân còn một đống hỗn độn, không ngờ lại cảm thấy không đành lòng. Hắn đi vào buồng vệ sinh lôi ra một đống khăn mặt, sau khi ngâm qua nước nóng, rất dịu dàng lau chùi sạch sẽ cho cô.
Sau khi làm xong xuôi rồi, hắn thấy bản thân thật sự có thể rời đi được rồi. Có điều suy nghĩ lại, hắn tìm một cây kéo, cắt một mảnh ga giường, trên đó có dấu vết lạc hồng trinh nữ của Ngô Ngôn, cũng có một chút cặn bã.. sai rồi, là tiên linh khí của Trần Thái Trung.
Lúc này, Ngô Ngôn đã mở mắt ra. Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa. Cô muốn nhìn xem hắn còn muốn làm gì nữa.
Trên thực tế, cô cũng cảm nhận được khi Trần Thái Trung giúp cô cẩn thận lau chùi. Có điều, rửa ráy cho người ta là có thể được tha thứ hay sao? Nếu vậy thì trên đời này đâu còn kẻ phạm tội cưỡng gian nữa?
Cái kiểu làm bộ làm tịch thế này, cô cũng chả lạ. Trần Thái Trung, cậu cứ chờ đó!
Nhìn hắn cắt mảnh ga giường. Hơn nữa, trên ga giường lại còn có một đám máu lớn màu đỏ, cô cảm thấy hơi khó hiểu. Mãi đến khi Trần Thái Trung cẩn thận gấp miếng ga giường lại, đút vào túi thì cô cảm thấy có chút cảm động.
Hắn định giữ lại làm kỷ niệm ư? Lúc này đây, cô không thật sự muốn vô cùng oán hận Trần Thái Trung nữa!
Ai ngờ, cô thật sự đã quá đề cao phẩm chất của Trần Thái Trung rồi. Thằng ranh này muốn, chính là: Ừ, trong tay mình có một chứng cứ thế này. Khi nào Bí thư Ngô không nghe lời, mình sẽ lấy ra uy hiếp cô ta!
Dù sao ăn xong chùi sạch mép rồi đương nhiên có thể chạy được. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Trần Thái Trung làm cái chuyện cưỡng gian này, suy cho cùng vẫn có chút áy náy. Cho nên hắn nghĩ bản thân mình nên an ủi cô một chút.
- Bí thư Ngô, sai lầm này tôi đã làm rồi. Nhưng mà, tôi tuyệt đối không hề hối hận. Đúng vậy, tôi hi vọng có một ngày nào đó có thể cùng cô dắt tay nhau đi trên thảm đỏ.
Kết hôn có phải sẽ có nhà ở không?
- Cậu cứ nằm mơ đi!
Ngô Ngôn hung hăng dõi theo hắn.
- Cô muốn gọi cảnh sát tôi cũng không oán than, không hối hận.
Hắn than nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào cô.
Thật ra, với năng lực của hắn, tạm thời thay đổi DNA hoặc là vân tay linh tinh gì đó một chút, cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
- Tôi đi đây.
Thằng nhãi này vừa nói vừa đi ra cửa, phất tay lên. Mấy đạo chỉ phong vang lên. Đồng thời, cũng không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
- Trần Thái Trung.
Thân thể Ngô Ngôn vừa mới khôi phục tự do, liền từ trên giường nhảy xuống, lớn tiếng gọi.
Có điều kỳ lạ là, cô cũng không nói thêm một lời uy hiếp nào, mà lại kêu gào khản giọng:
- Cậu cút về đây cho tôi!
Đáng tiếc, Trần Thái Trung đã sớm chẳng thấy tăm hơi đâu nữa rồi.
Ngô Ngôn ba bước chỉ nhảy ba bước đã ra đến cửa. Nhưng đáng tiếc, luồng gió mát phả vào người cô đã nhắc nhở cô: Trên người cô hiện tại đang trần như nhộng!
Hơn nữa, chỉ có hai bước như vậy nhưng giữa chân cô truyền đến một cảm giác đau đớn, dường như muốn xé toạc thân thể cô vậy.
- Trần Thái Trung, đồ khốn kiếp này!
Cả người Ngô Ngôn mềm nhũn, từ từ ngã xuống đất. Ngay sau đó, cô không kìm nổi mà khóc rống lên
Lúc này, Trần Thái Trung đã đứng bên cạnh đường cái, đang chờ đón taxi để về nhà. Mưa có chút nặng hạt, phần lớn taxi đều đang có khách rồi.
Chán chẳng buồn chết, hắn oán hận móc điện thoại di động ra. Mẹ nó chứ, ai đã gọi điện thoại ình vậy? Nếu không phải mình thông minh thì thật sự khó thoát khỏi kiếp nạn này! Oái. Là Lã Cường? Tìm mình có chuyện gì nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...