Quan Tiên


Thái Trung không quá quen thuộc với những điều cấm kỵ trong quan trường, nhưng hắn có thể khẳng định cô không phải là không giúp được mình, mà là không muốn hỗ trợ. Cho nên, cô nói như vậy thật sự quá tuyệt tình.
Hơn nữa, nghĩ rộng ra, hắn thậm chí có thể đưa ra kết luận, cho dù bản thân mình chạy đi tìm Chủ tịch quận Hạng Đại Thông xin nhà ở, cũng làm công tác tư tưởng với Chủ tịch quận, nhưng Ngô Ngôn đại khái cũng sẽ ngáng chân, gây khó dễ cho hắn.
Đây là một loại trực giác. Tuy trực giác của hắn cũng không mấy khi linh nghiệm, nhưng lần này khẳng định không sai!
Mình tuyệt đối chưa từng đắc tội với Bí thư Ngô! Đối với điểm này, Trần Thái Trung hoàn toàn chắc chắn. Vậy mà cô lại có ý gây khó dễ cho tôi. Không thể được, tôi phải bỏ chút công phu, trừng trị người phụ nữ này một phen mới được!
Trừng trị người khác là sở trường của hắn, nhưng trừng trị cán bộ, khiến đối phương nghe theo ý nguyện của mình, bất kể trước mặt hay sau lưng người khác cũng không dám ho he gì lại là việc mà hắn chưa từng làm. Hơn nữa, điều này không phải đơn giản chỉ cần dùng tiên lực là có thể làm được. Cho nên, hắn cần vạch kế hoạch một cách cẩn thận.
Hắn trái lo phải nghĩ, nhưng lại không để ý tới một điều. Trong giây lát, hắn mới nhớ tới một sự thật: Ngô Ngôn, cô là Bí thư Quận ủy!
Có linh cảm này, hắn nhanh chóng đưa ra phương án. Nếu tội nhận hối lộ có thể khiến cô bị mất hết thể diện mà rời khỏi chính đàn, vậy, chỉ cần mình nắm giữ chứng cứ phạm tội nhận hối lộ của Ngô Ngôn, tất nhiên có thể mượn cơ hội mà vơ vét tài sản, và... Cô khẳng định không dám lộ ra!
Ngô Ngôn từng nhận hối lộ sao? Trần Thái Trung lại không cân nhắc chuyện này. Hiện tại, trong quan trường này, có mấy người trong sạch? Bản thân tôi đường đường là La Thiên Thượng Tiên, cũng không phải đã từng nhận lợi ích từ người khác hay sao?
Cho nên, Ngô Ngôn nhất định có nhận hối lộ. Điều hắn phải làm chỉ là tìm ra chứng cớ mà thôi!
Muốn tìm chứng cớ, nhất định phải lấy được trong nhà của Ngô Ngôn.

Hai phút trước, Ngô Ngôn từ chối khi hắn đề nghị đưa cô về nhà, một mình lái xe rời đi. Hiện tại, hắn dùng tiên lực theo đuôi vẫn còn kịp!
Tuy nhiên, làm như vậy cũng thật sự xúc phạm Trần Thái Trung. Theo đuôi phụ nữ... Nghe ra thực sự rất đáng khinh. Hắn căn bản không cần như thế, chỉ cần thả một đám thần thức ra ngoài, tập trung ở Ngô Ngôn là được.
Không bao lâu, Ngô Ngôn liền về tới nhà mình. Cô ở trong ký túc xá trụ sở Cục Văn phòng Hành chính. Trần Thái Trung âm thầm nhớ kỹ căn hộ kia. Điều tiếp theo phải làm chính là tìm cao thủ trộm.
Đáng tiếc, tên gọi là Thủy Hi Sinh kia đã bị Đồn trưởng Cổ dọa cho chạy mất. Tên kia may mắn tránh được một kiếp như vậy liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả. Chỉ sợ cả đời này gã cũng không dám đến tỉnh Thiên Nam nữa.
Nếu phải nhờ Đồn trưởng Cổ tìm người, việc này sẽ không còn là bí mật nữa. Tương lai nếu chẳng may mất phong độ thì sẽ không tốt lắm. Trần Thái Trung thở dài. Thôi đi, không phải chỉ là trộm thôi sao? Lần trước tôi cũng nhìn cách Thủy Hi Sinh làm rồi, cũng không phải quá khó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thái Trung chủ động tìm tới Sầm Quảng Đồ, nói mình muốn tới hỗ trợ phòng Mâu Bài. Bí thư Sầm thấy hắn chủ động nhận trọng trách như vậy thì rất tán thưởng.
- Thật ra, dù đến Phòng Mâu Bài, cậu vẫn quản lý hình ảnh của khu kinh tế mới của các cậu. Dù sao, lúc này cũng thời điểm đặc biệt, điều kiện tiên quyết là không để xảy ra chuyện gì.
Nói trắng ra, tạm thời là nhân viên tăng cường cho Phòng Mâu Bài. Tuy nhiên chỉ là bề ngoài mà thôi. Không phải chỉ cần thể hiện sự cần mẫn, khẩn trương trong công tác của tất cả mọi người hay sao? Ngay cả biện pháp khẩn cấp cũng được đem ra, có thể thấy được... Thành phố Phượng Hoàng rất xem trọng việc này!
Tuy nhiên, mặc kệ nói thế nào, Trần Thái Trung làm Bí thư Đảng ủy Công an. Nhiệm vụ của hắn cũng tăng thêm không ít. Hắn đi điều tra cẩn thận từ nhà này đến nhà khác. Quan trọng là, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, hắn thật sự khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm.
Thật may, trời vẫn tí tách mưa, cho nên công tác này cũng không tính là vất vả cho lắm. Nếu không, nhiệt độ trong thành phố Phượng Hoàng có hơi ột chút, cho dù Trần Thái Trung có tiên lực hộ thân, cũng không thể lãng phí tiên linh chi tức như vậy được.
Hắn cứ đi lang thang như vậy đến ba giờ chiều. Khu kinh tế mới là quảng trường mới, không có xí nghiệp nào không ổn định, cũng không đủ phồn hoa. Trọng điểm đáng để Trần Thái Trung chú ý, cũng không phải quá nhiều.

Nhưng, hắn vẫn cảm thấy rất mất hứng, bởi vì hắn không có gặp được tên trộm tên cướp nào.
Ban đầu, hắn muốn bắt một tên ăn trộm tới giúp hắn vào nhà Ngô Ngôn. Đồn trưởng Cổ đã từng nói, mỗi ban ngành đều có những chuyên gia riêng, tốt nhất vẫn nên mời chuyên gia đến giải quyết.
Về phần sau khi mọi chuyện xong xuôi, tên trộm kia có thể nói ra chuyện này hay không à? Thật có lỗi, Trần Thái Trung căn bản sẽ không nghĩ sẽ để người này còn sống. Nghề ăn trộm vốn có tính nguy hiểm rất lớn, giết thì giết thôi.
Nếu tìm không thấy, hay là tự mình đến vậy! Hắn cũng đã có sự chuẩn bị về mặt tư tưởng. Ừ, lúc này khẳng định Ngô Ngôn không có ở nhà. Hắn lại đang tuần tra xung quanh, nếu chẳng may có chuyện phát sinh, mọi bằng chứng cho thấy hắn không có mặt ở hiện trường. Dù sao cũng không phải hắn đang trong thời gian công tác hay sao?
Nghĩ thì làm luôn. Nửa giờ sau, hắn liền xuất hiện tại nhà Ngô Ngôn.
Nhà không lớn lắm. Hai phòng ở, một phòng khách, vẫn là loại căn hộ nhỏ. Mười mấy năm trước, nơi đây là "Lâm trí lâu" của Cục văn phòng Hành chính là phần đất được đặc biệt dành cho cán bộ và người nhà được điều từ nơi khác tới.
Đợi khi người cán bộ đó tiếp tục thăng chức hoặc mua được nhà ở địa phương sẽ phải trả lại cho cục quản lý.
Nói là nói như vậy, nhưng nhiều năm này, bởi vì hàng năm luôn có một hai chủ hộ cá biệt không vào ở, Cục quản lý cũng chiếm dụng không ít nhà ở bên trong để tạm thời giải quyết vấn đề nhà ở cho chính công nhân viên chức của mình. Vấn đề nhà ở cũng tương đối eo hẹp. Cũng may là Ngô Ngôn, đổi lại là cấp Cục trưởng khác, chưa chắc có thể được ở trong một căn hộ như vậy.
Tuy căn hộ không lớn, nhưng Ngô Ngôn thu dọn khá gọn gàng. Đồ đạc trong nhà cũng không quá nhiều. Nhìn cả căn hộ có vẻ khá trống trải, không có cảm giác ngột ngạt.
Xem ra Ngô Ngôn cũng không tính lại đây lâu. Ngoài một cái giường lớn rộng một mét tám ra, trong nhà không có vật dụng xa xỉ nào, cũng phù hợp với tác phong trước sau như một của một quan chức nhà nước.

Nên bắt đầu lục soát từ đâu đây? Trần Thái Trung bắt đầu cẩn thận nhớ lại hành động hôm đó của Thủy Hi Sinh. Ừ, hình như là sau khung ảnh, đáy chậu hoa, phích nước nóng, tường kép, giá sách, bức màn...
Nhưng, bố cục trong nhà Ngô Ngôn không giống với nhà của Thư Thành! Trần Thái Trung sửng sốt nhìn căn phòng trống không, nhất thời bất ngờ không biết nên tìm từ chỗ nào. Trong lòng không khỏi tức giận. Đều là Bí thư Quận ủy, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?
Nếu đã đến đây, không thể không động thủ! Từ trước tới giờ, Trần Thái Trung vẫn nhìn thẳng vào khó khăn. Khó, tôi gọi là khó! Khó nữa có khó bằng xông vào Tử Phủ kim tiên không?
Vừa tự động viên ình, hắn vừa nhấc đệm trên ghế sô pha lên. Không phải đi điều tra sao? Ừ... Đúng rồi, còn phải chú ý khôi phục nguyên dạng. Động tác cũng không thể quá lớn!
Xem người khác làm việc thì rất dễ dàng! Sau khi lục soát hơn nửa giờ, cuối cùng Trần Thái Trung cũng cho ra kết luận này. Hắn đã lục soát cả căn hộ đến hai lần, vẫn không tìm ra được chứng cứ xác thực nào về tội nhận hối lộ cả!
Hơn nữa, hắn nhìn những nơi mà mình chạm vào. Hắn cảm thấy mình chưa phục hồi nguyên dạng cho chúng. Hình như không phải là sai lệch một chút thì là vị trí bị thay đổi. Sau khi hắn điều chỉnh mãi, cảm thấy không sai biệt lắm, mới cẩn thận ngẫm lại. Cô ta có thể để nó ở đâu được chứ. Căn bản, hắn nghĩ mãi cũng nghĩ không ra được !
Sao tên Thủy Hi Sinh hại dân hại nước kia có thể làm trôi chảy như vậy chứ?
Không biết khi nào, mưa đã lớn hơn. Tiếng mưa "Ào ào" khiến tâm trí hắn càng thêm rối loạn. Mẹ nó, không phải chứ? Chẳng lẽ nói... Ngô Ngôn chưa từng nhận hối lộ?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này! Hắn lại lắc đầu. Người khác thì hắn không dám khẳng định, nhưng hắn có thể xác định một điều chính là, ham muốn của phụ nữ đối với tiền tài tuyệt đối lớn hơn đàn ông rất nhiều. Cho dù là nữ tiên cũng như vậy thôi. Mỗi khi hắn xuốn xin xỏ Tử Hư Đại Đế điều gì, hắn cũng phải cho nữ tiên Tiểu Mật không ít lợi lộc!
Suy cho cùng thì mình quên chỗ gì? Hắn nhìn khắp căn hộ, đau khổ suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, tiếng “lách cách” vang lên. Có người dùng chìa khóa mở cửa!
Thuật xuyên tường! Trần Thái Trung không cần suy nghĩ liền bốc pháp quyết... Hả? Chậm đã, không thể đi tay không, hay là dùng thuật ẩn thân đi!
Người vào cửa khẳng định là Ngô Ngôn. Toàn thân cô đều ướt sũng. Cô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Chỉ có điều, áo và váy đều dính sát trên cơ thể cô. Những đường cong lả lướt đều hiện ra, nhìn không sót một chỗ nào!

Chân cô đi giày xăng-̣đan, mặt trên cũng dính đầy nước bùn, thậm chí trên tất chân cũng có những vết bùn bắn tung tóe. Cô vừa xuống nông thôn sao?
Theo bản năng, Trần Thái Trung nâng tay lên, muốn nhìn xem bây giờ là mấy giờ, lại chợt nhớ, mình còn đang ẩn thân. Tuy nhiên, hắn có thể xác định, lúc này ước chừng năm giờ.
Mẹ kiếp, giờ đi làm lại chạy về nhà, có Bí thư Quận ủy nào làm như cô sao? Hắn thầm oán trách, đặt mông ngồi xuống xuống sô pha.
Ngô Ngôn buông túi ra. Đầu tiên cô thay dép lê, đem giày xăng-̣đan đến cửa phòng, lau vết bùn trên mặt, ngay sau đó quay lại, khóa trái cửa phòng, cả rèm cửa cũng kéo lên.
Bước tiếp theo, tất nhiên là thay quần áo rồi. Trần Thái Trung không muốn xem, không thích, có gì đẹp chứ? Cũng chỉ là một đống thịt mà thôi.
Ừ? Cái gì bay đến đầu tôi vậy? Trần Thái Trung vừa bắt lấy liền hôn mê, là áo lót? Mẹ kiếp, cô muốn tôi đóng giả phi công lái máy bay chiến đấu sao?
Sao cô lại mang vật này ném loạn như vậy chứ? Trần Thái Trung oán hận xoay người nhìn về phía Ngô Ngôn, mới phát hiện Bí thư Ngô đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn.
Ngô Ngôn vừa mới cởi quần lót xuống đến bắp chân, mơ hồ cảm thấy có gì đó động đậy, vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện áo lót của mình đang lơ lửng trong không trung phía trên sô pha, nhất thời liền sững sờ đứng ở đó nhìn.
Mình hoa mắt sao? Cô dụi mắt, sau đó nhìn kỹ lại. Lúc này cô phát hiện áo ngực đang nằm yên ở chỗ dựa lưng của sô pha. Quả nhiên là thế.
Trần Thái Trung cũng không cẩn thận thấy được vị trí quan trọng hơn của Bí thư Ngô. Trong nháy mắt, mắt hắn mở lớn. Bí thư Ngô... Ách, là Bạch Hổ?
Chẳng trách người phụ nữ này lại lợi hại như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui