Đến Ảo Mộng Thành ca hát cũng là Trần Thái Trung có chút tâm tư riêng. Hắn vẫn nhớ rằng nơi này là nơi hắn kết giao bằng hữu, mà những bạn học này chẳng lẽ không đáng kết giao sao?
Dù sao thì Ảo Mộng Thành cũng là quán karaoke mới, trang thiết bị còn khá mới, cấp bậc cũng được. Trần Thái Trung cảm giác rằng nơi này không tồi, nếu so với " Đế Vương Cung" quá nổi tiếng thì lại khiến người khác chú ý, truyền ra ngoài cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thập Thất vừa lúc đang có mặt, thấy Bí thư Trần tới dẫn theo mười sáu, mười bảy người tới hát vội vàng chạy ra đón:
- Bí thư Trần, ha ha, đến rồi à?
- Làm gì mà Bí thư với không Bí thư?
Trần Thái Trung cười lắc đầu, trong lòng lại đại hận. Cái tên khỉ gió này, ai bảo anh nhớ chức vụ của tôi, thế không phải là hạ thấp tôi sao? Nói về quan chức thì chức vụ của tôi là thấp nhất.
- Đây đều là bạn học của tôi, Thập Thất, có phòng lớn không?
- Bạn học à?
Thập Thất kinh ngạc nhìn đoàn người này, lại thấy ngay mấy người bụng bia vượt mặt, tuổi cũng xấp xỉ mình. Đây mà là bạn học sao?
Chẳng qua anh ta là một ông chủ thông minh đến mức không thể thông minh hơn, trong nháy mắt liền có phản ứng. Bí thư Trần gần đây không phải là được vào lớp Đảng học tập sao? Như vậy thì đây đúng là bạn học rồi!
Món hời đây. Thập Thất vui mừng khôn xiết. Anh ta hiểu rất rõ khả năng tiêu tiền của những cán bộ trung tầng này. Lần này tiếp đón cho tốt, sau này nhất định còn tới nhiều. Anh Trần quả là chiếu cố ình:
- Ha ha, mời mọi người vào bên trong, xin mời vào!
Trên thực tế thì phòng lớn nhất cũng không đủ mười mấy người cùng hát, mọi người chỉ vào đồng ca vài bài rồi tốp năm tốp ba tự đi sang các phòng nhỏ, đơn giản là đi chơi thôi mà, mười mấy người giành nhau hai cái micro thì đến ngày nào năm nào mới tới lượt?
Cũng có người nghe nói nơi này mới khai trương, không ngờ lại gọi mấy nữ nhân viên đến phục vụ, coi như đi đổi gió mà.
Đây cũng là chuyện bình thường. Ở trong quan trường ngoài những kẻ mới ra đời ra thì ai chẳng biết tới chuyện này chứ? Cho dù sau này mấy học sinh trường đảng của chúng ta chia tay thì cũng chẳng có ai cố tình làm lớn chút chuyện này cả.
Cuối cùng thì trong phòng lớn chỉ còn Trần Thái Trung và Dương Thiến Thiến, cùng với bốn vị bạn học quận Khúc Dương. Chẳng qua ít người không khí lại vui hơn nhiều. Mọi người hi hi ha ha nói nói cười cười, so với khi cả đám người ngồi đây còn thân thiết hơn.
Quận Khúc Dương ở bên cạnh thành phố Phượng Hoàng, kinh tế có thể nói là phát đạt. Chẳng qua các thiết bị âm thanh hiện đại của Huyễn Mộng Thành ở thành phố Phượng Hoàng cũng có thể coi là bậc nhất. Trương Tuệ Linh sau khi hát một bài xong liền ôm micro sống chết không chịu buông ra.
Tuy nhiên phải công nhận là cô hát rất hay. Trần Thái Trung đối với âm nhạc cũng có chút năng lực giám định và thưởng thức, tối thiểu là hắn có thể nghe thấy cô hát cũng chẳng khác gì ca sĩ, phỏng chừng có thể so tài với Dương Thiến Thiến.
Tạ Hướng Nam đối với Trương Tuệ Linh không tệ, vỗ tay đến đỏ ửng cả hai bàn tay, vì thế nên hai vị bạn học Khúc Dương còn lại liền cổ vũ bọn họ hát song ca.
Dù sao cũng chỉ như vậy, sáu người trêu đùa, hát hò rồi lại uống bia. Trần Thái Trung lại nhớ vừa rồi Tạ Hướng Nam giả vờ say trên bàn cơm, thế là lại mời anh ta mấy chén.
Lần này thì Tạ Hướng Nam không cự tuyệt nữa. Chẳng qua anh ta uống bia nhiệt tình nhưng tửu lượng đúng là không tốt lắm, mới được hai chai thì đã bá vai bá cổ Trần Thái Trung nói lảm nhảm. Mà người này nói chuyện chẳng có thứ tự gì, từ chuyện cái cà vạt của giáo sư Diêm Khiêu tới cách chế biến thịt bò, căn bản là nghĩ được cái gì thì nói cái đó.
Trần Thái Trung cuối cùng cũng biết vì sao người này lại nói là dị ứng với chất cồn. Có thể anh ta cũng biết khi uống bia rượu mình nói chuyện có chút đặc biệt chăng?
Đương nhiên tính tình Trần Thái Trung cũng không tệ lắm. Nếu anh ta đã muốn nói chuyện thì mình phải khơi ra chủ đề, thế là hắn nói tới chuyện trả thù Lý Dũng Sinh trên bàn tiệc, nói rất hưng phấn, sau đó thống khoái cất tiếng cười to.
Kỳ quái chính là sau khi Tạ Hướng Nam cười hai tiếng lại rất thành khẩn nhìn về phía Trần Thái Trung, chỉ ra điểm không ổn trong đó:
- Thái Trung à, việc hôm này cậu làm cũng làm rồi. Nhưng sau này cậu phải cẩn thận hơn. Trên quan trường không thể nói tới chuyện có cừu phải báo đâu.
Xem ra hắn cũng không phải là say mà chẳng qua là có tý men nên phấn khởi hơn mà thôi, suy nghĩ hơi hỗn loạn.
- ... Trên quan trường vậy phải nói tới cái gì? Đó là chỗ dựa! Có chỗ dựa thì giết người không thấy máu, tính tình này của cậu...
Anh ta lắc đầu
- Không tốt!
Trong đầu anh ta đã hơi quay cuồng nhưng năng lực biểu đạt của anh ta thật sự cũng không tồi. Sau đó anh ta lại bắt đầu lảm nhảm sang chuyện khác...
Cứ vừa hát vừa uống như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã hơn sáu giờ. Có người đưa ra đề nghị, đi ra ngoài ăn cơm chiều, kết quả là bị người khác nhất trí phản đối. Trong đó người phải đối lợi hại nhất chính là Trương Tuệ Linh:
- Mới ăn xong mà, không ăn nữa, đợi tới hơn chín giờ chúng ta đi ăn khuya!
Dương Thiến Thiến cũng đồng ý. Không phải bởi vì cô muốn hát mà là hôm nay Trần Thái Trung còn chưa mời cô song ca. Lần trước đã không song ca với hắn được, lần này không thể lại như vậy chứ?
Lúc này một người nhiều chuyện đứng ra. Tạ Hướng Nam lảo đảo túm chai bia trong tay Trần Thái Trung:
- Thái Trung, trưa nay cậu uống không ít rồi, giờ... Không thể uống nữa, cùng hát song ca với tiểu Dương đi chứ!
- Đưa đây nào, mình còn chưa uống đủ đâu.
Trần Thái Trung có chút hơi men liền nói. Lẽ ra hắn cũng chưa say. Một chút rượu ấy căn bản không thành vấn đề với hắn. Nhưng hôm nay mọi người vui vẻ, hắn cũng buông lỏng hơn, thế nên mới hơi say.
Trương Tuệ Linh chạy tới nhét micro vào trong tay Trần Thái Trung:
- Tiểu Trần, cậu cũng thật là, Thiến Thiến chờ cậu hát tới nửa ngày rồi mà cậu chẳng thèm để ý. Có bạn trai nào lại như cậu hả?
Mình không thích hợp làm bạn trai sao? Trần Thái Trung hơi kinh ngạc. Nếu đã có hai người nói mình không ổn thì có lẽ đúng là mình không ổn rồi chăng? Nghĩ vậy hắn tự hỏi một chút, không uống thêm nữa mà đứng lên.
- Nào Thiến Thiến, bọn mình song ca một bài được không?
Trong lúc vội vàng hắn cũng không để ý tới việc bạn học nói mình với Dương Thiến Thiến có quan hệ gì. Chuyện này cũng không quan trọng lắm.
Nhưng ngay sau đó Thập Thất lại mở cửa đi vào:
- Trần... Bí thư Trần, phiền anh đi ra một chút, à, có chút việc nhỏ!
Cái câu Bí thư này anh gọi hăng say nhỉ. Trần Thái Trung thật sự đã hơi giận. Hắn vốn tưởng là với sự hiểu biết của Thập Thất thì sẽ biết ở đây toàn bạn học lớp Đảng với hắn, sẽ không phạm sai lầm nữa, tại sao lại còn như vậy chứ?
Đương nhiên trước mặt người ngoài thì hắn cũng không tiện trách phạt tiểu đệ của mình. Ai lại vạch áo cho người xem lưng? Hắn không thể nói gì, đành buông micro đi ra ngoài.
Kỳ thật cũng không thể trách Thập Thất gọi hắn như vậy. Bởi vì có người tới Huyễn Mộng Thành gây sự. Hơn nữa là đúng là trường hợp cần Bí thư Đảng ủy như hắn ra mặt! Thế nên tất nhiên hắn phải chạy tới gọi Trần Thái Trung rồi.
Có người tới gây sự, đây không phải là việc cần Đồn trưởng Cổ phụ trách sao? Chẳng qua mọi việc đều có ngoại lệ. Lần này người tới gây chuyện lại có chút đặc thù. Bọn họ là công nhân nhà máy dệt thành phố Phượng Hoàng.
Nhà máy dệt nằm ở quận Hồ Tây, nói đúng ra thì không thể tới quận Hoành Sơn gây sự. Vẫn câu nói đó: mọi sự đều có ngoại lệ, người ta tới rồi.
Nhà máy dệt của thành phố Phượng Hoàng đã từng là nhà máy nộp thuế nhiều nhất cho thành phố, công nhân cũng rất nhiều. Nhưng những năm gần đây bởi vì thiết bị cũ kỹ, bộ máy nhân sự quá cồng kềnh, công nghệ không tiên tiến nên hơn một năm trước đành tuyên bố phá sản.
Sau khi phá sản thì lại tổ chức lại tài sản…, cuối cùng hơn hai ngàn công nhân trong nhà máy vẫn không có việc làm, đây là một cái gai trong quá trình cải cách.
Lẽ ra thì những người này chưa lớn tuổi, dù khổ cực thì cũng chẳng chết đói được. Nhưng mà công nhân trong nhà máy dệt cả ngày chỉ tiếp xúc với máy móc, ra xã hội nhất thời không biết làm gì.
Cho dù là mở cửa hàng kinh doanh nhỏ thì tài chính ở đâu ra? Vì vậy một số người không có chí tiến thủ mới nghĩ một vài biện pháp.
Trong nhà máy dệt, số lượng nữ công nhân cao hơn nam công nhân rất nhiều, không biết là ai cầm đầu liền mở đường dây cung cấp gái. Người ngoài nhìn vào thì thấy biện pháp này đúng là kiếm tiền quá nhanh, hai chân dạng ra là có tiền, mà dùng mãi không mòn, mang về nhà lại có thể dùng tiếp, thế là mọi người đều “noi theo”.
Chuyện này tại thành phố Phượng Hoàng chính là một bí mật công khai. Đồng thời nữ công nhân nhà máy dệt cũng là nỗi đau đầu của cảnh sát. Mỗi lần hành động "quét sạch đường phố", bắt được các nữ công nhân dệt, cảnh sát cũng không đành lòng mà làm khó dễ họ, bình thường đều trực tiếp thả người.
Không có biện pháp, công nhân rất nghèo, ví dụ như trong thành phố Phượng Hoàng bán mười đồng một bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn, thì ở phụ cận nhà máy dệt chỉ bán chín đồng, có thể thấy là họ thê thảm tới thế nào.
Về sau này, gái bên ngoài đến nếu có thể nói lưu loát khẩu âm của thành phố Phượng Hoàng thì khi gặp cảnh sát chỉ cần nói một câu " tôi là công nhân nhà máy dệt", cơ bản là có thể tránh được một kiếp. Nói thật là cảnh sát cũng chẳng có biện pháp gì tốt để xử lý họ.
Lần này chính là mấy tiểu thư nhà máy dệt tới gây sự ở Ảo Mộng Thành. Trong lòng Thập Thất hết sức rõ ràng, cho dù là có gọi Đồn trưởng Cổ tới cũng vô ích, bất đắc dĩ chỉ có thể làm phiền Bí thư Trần vậy.
Loại sự tình này Bí thư Đảng ủy Công an không ra mặt xử lý thì ai xử lý chứ?
- Đến thì nhận đi.
Trần Thái Trung nghe xong chuyện này lại nhìn Thập Thất. Hắn cảm thấy chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng.
- Không phải chỗ anh đang thiếu người sao? Thêm vài người tới không tốt à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...