Nhìn đuôi của năm cổ phiếu đồng loạt kéo vọt lên, sắc mặt Lục Trọng Đạt rất khó coi, có cơ cấu đang theo dõi sát động tĩnh bên này, cơ cấu đó khả năng chính là Liên hợp Tĩnh Hải, như thế làm sao ông ta có sắc mặt dễ coi cho được?
- Mai bọn chúng sẽ có thao tác gì?
Lục Băng Thiến mặt âm trầm, tri thức của bà ta với TTCK không phải tinh thông lắm, song Liên hợp Tĩnh Hải rõ ràng không có ý che giấu hành tung.
- Cả năm loại cổ phiếu cùng tăng giá, bên ngoài sẽ nghĩ thế nào?
Lục Trọng Đạt mày nhíu thành một cục, khiến nếp nhăn trên mặt càng dày:
- Bọn họ cho rằng chúng ta đồng thời mua vào cả năm loại cổ phiếu, đến khi ngày mai mở cửa giao dịch, Liên hợp Tĩnh Hải lại đồng loạt bán ra cả năm loại, họ lại cho rằng đây mới là phản ứng chân thực của thị trường, niềm tin tiếp tục sẽ sói mòn, chúng ta phải đối phó thế nào đây?
Nó sao có thể nắm rõ tâm lý con người như thế, cảm giác tất cả bị vờn trong lòng bàn tay của nó vậy, Lục Băng Thiến nhắm mắt hỏi:
- Nếu làm theo sách lược định sẵn sẽ có hậu quả gì?
- Sẽ khiến người ngoài hiểu lầm, Thẩm Thị chúng ta vừa mới tham gia cuộc chiến bảo vệ một ngày đã phải thay đổi sách lược, sẽ khiến nghi ngờ về chuỗi tài chính của Thẩm Thị sâu thêm, khiến cổ phiếu càng trượt mạnh.
Lục Trọng Đạt phân tích:
- Hiện chúng ta đúng là thiếu tiền, đang ở vào thế kém, lại cần nhiều tài chính hơn bọn chúng để tiến hành phòng ngự.
- Tài chính, tài chính, tài chính ...
Lục Băng Thiến có chút nóng nảy nỏi:
- Hai ngày qua em bị từ này làm phát điên rồi, chẳng lẽ không có cách nào khác hay sao?
Do Thẩm Thị đợi tới cuối ngày mới hành động kéo giá cổ phiếu lên, cho nên Liên hợp Tĩnh Hải có thời gian để hấp thụ năm loại cổ phiếu của Thẩm Thị, Lâm Tuyền không yêu cầu CK Liên Hợp có sách lược gì, tất cả thao tác cứ xem Thẩm Thị có phản ứng gì mới làm.
Lâm Tuyền rời phòng quan sát ở CK Liên Hợp, khẽ xoa hai mắt nhìn chằm chằm màn hình suốt cả ngày không dễ chịu chút nào, nhìn ánh tịch dương ngoài cửa kính cho Trương Tiểu Bân và Trần Thần về trước, rồi gọi điện cho Phương Nam:
- Chị, chúng ta lâu lắm rồi không ăn cơm riêng với nhau.
- Để tôi đi đón Tư Vũ.
- À, em vừa gọi điện cho cô giáo Ngô rồi, bảo cô ấy buổi tối dạy thêm cho Tư Vũ hai tiết.
Phương Nam ở đầu kia điện thoại phì cười:
- Thế mà Tư Vũ còn suốt ngày nói cậu tốt hơn tôi.
Lâm Tuyền cười hì hì, cúp điện thoại xong bảo Quỹ Vĩnh chuẩn bị xe, đẩy cửa ra thấy Trần Thần vẫn còn ở trong phòng thư ký bên ngoài:
- Sao còn chưa về? Ai mà cũng tăng ca thì công ty trả tiền tăng ca tới phá sản mất.
- Tiểu Sơ vừa mới về ạ, bọn em hẹn nhau tới Quốc Tế Tĩnh Hải mua sắm.
Tiểu Sơ rời tổng bộ Liên hợp Tĩnh Hải tới Sáng nghiệp Liên Hợp rồi, văn phòng làm việc ở khu khoa kỹ ngoại ô Tĩnh Hải.
Lâm Tuyền nghe câu này thì có linh cảm không lành, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Sơ kéo Phương Nam từ văn phòng đối diện đi ra, Phương Nam nháy mắt ra hiệu với y, xem ra Tiểu Sơ cố ép Phương Nam đi mua sắm rồi, Lâm Tuyền gõ trán Tiểu Sơ, cảnh cáo:
- Trước khi mua cái gì thì hãy nghĩ tới xem ba nói gì, đừng có để mọi người bị liên lụy.
Trước kia chưa đính hôn với Thư Nhã, quan hệ của y với Phương Nam ở trạng thái bán công khai, trước mặt người gần gũi càng ít che giấu, song mọi chuyện đã khác, y gần như có thể xem như là người có gia đình, tuy tình cảm với Phương Nam không thay đổi, nhưng chuyện bề ngoài cần chú ý hơn, nếu công khai thể hiện có quan hệ với Phương Nam là không tôn trọng Thư Nhã, nên y mắng Tiểu Sơ mấy câu phát tiết rồi hậm hực bỏ đi, vào thang máy gọi điện cho Thư Nhã thì cô đang họp, chỉ nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Lâm Tuyền cầm điện thoại đứng ngây ra đó, đột nhiên nhận ra tối này chẳng có việc gì làm, đưa điếu thuốc là lên, nhớ tới Phương Nam, hôm nay Phương Nam nhắc tới chuyện gặp Trần Vũ ở Thế Kỷ Thành, đặt điếu thuốc lên mũi ngủi, cảm thấy nó có mùi vị xưa cũ thoang thoảng.
Cửa thang máy mở ra, Quý Vinh và hai vệ sĩ đã đợi sẵn.
Lâm Tuyền rất ghét vệ sĩ đi theo, nhưng không phải mọi mệnh lệnh của y đều được công ty chấp hành, ngồi vào xe rồi mới nhớ tới châm thuốc, lòng cũng muốn Thế Kỷ Thành xem sao, liền bảo với Quý Vĩnh. Xe dừng ở phía đông hồ Tiên Nữ, Lâm Tuyền một mình xuống xe, đi dọc theo mép hồ, trời còn chưa tối hẳn, thấp thoáng nhìn rừng cây bờ đối diện.
Hiện đã là cuối tháng 10, gió đã hơi lạnh, Lâm Tuyền định quay về xe thì thấy bên bờ hồ có bóng người đứng dựa vào lan can nhìn xa xăm, một cơn gió thổi qua, mái tóc dài này chỉ còn chấm ngang vai, phất phơ theo làn gió vi vu, mỹ lệ vô ngần, song sao cô đơn đến vậy …trái tim nảy lên một cái, lòng do dự nhưng chân vẫn bước tới, vừa tới gần, nhìn thấy nụ cười rạng ngời bùng nở từ trong tim, nụ cười bao phen làm y chao đảo, lâu lắm rồi mới được thấy:
- Muộn thế này em vẫn còn ở đây à?
- Em có việc đi qua đây.
Trần Vũ chỉ xe của cô đỗ đằng xa:
- Dừng lại lại xem, phía tây sắp quây lại rồi, không vào được nữa.
- Ồ, cuối đường Ngũ Nhất sẽ xây một cánh cổng, tới lúc thích hợp sẽ công bố mở cửa với công chúng.
Trần Vũ vui mừng nói:
- Thực sự sẽ mở cửa à?
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Tuyền vọt miệng nói:
- Ít nhất sẽ không bao giờ đóng cửa với em.
Trần Vũ muốn cười, nhưng nước mắt cứ chảy ra, mím môi quay đầu đi, không muốn để Lâm Tuyền nhìn thấy. Nương theo ánh hoàng hôn dần mờ tối, Lâm Tuyền nhìn chăm chú bên mặt Trần Vũ, hàng mi dài run run, vẫn khiến lòng y xao động như ngày nào.
- Đi cùng em một lúc được không?
Một lúc sau Trần Vũ xoay người lại nhìn Lâm Tuyền bằng đôi mắt sang long lanh của cô:
- Ừ.
Lần đầu tiên từ khi chia tay, Lâm Tuyền thấy ở bên Trần Vũ nhẹ nhàng như thế, tự nhiên cời áo khác ra, đưa cho cô:
- Tối gió hồ lạnh lắm đấy, em mặc vào đi.
Trần Vũ nhận lấy, cười khúc khích:
- Bây giờ anh cũng giả dối rồi, biết cắn răng chịu lạnh làm quý ông nữa, trước kia anh ở bên em, chưa bao giờ thấy anh chủ động cởi áo cho một cô gái.
- Thế à, sao anh không nhớ nhỉ?
Lâm Tuyền vỗ trán:
- Ngày đầu tiên gặp em ấy, anh bị lạnh tới mức phải vào viện nằm, mà anh lại rất ít đau ốm, thế nên sợ lạnh, không có phong độ quý tộc cũng có thể thông cảm được. Hiện giờ da mặt mỏng rồi, trong lòng muốn em từ chối lắm đấy.
Lâm Tuyền run run ôm chặt hai cánh tay, Trần Vũ lại cười khúc khích, khoác chiếc áo vest lên cơ thể nhỏ nhắn của mình.
Có lẽ đã trải qua quá nhiều kiếp nạn, đôi tình nhân ngày xưa gặp lại nhau, không còn sự nặng nề như lúc chia tay nữa, mọi bi thương áp trong lòng bị ngọn gió bên hồ quét sạch.
Hai người lặng lẽ sóng vai nhau đi bên hồ, nói chuyện không nhiều song cảm giác êm đềm, Trần Vũ chợt hỏi:
- Sao anh lại nghĩ tới việc trồng cả khu rừng ở đây?
Lâm Tuyền gãi đầu:
- Thành phố này thiếu một lá phổi xanh, hơn nữa năm ngoái chính phủ lên kế hoạch tăng diện tích phủ xanh thành phố, giảm ảnh hưởng môi trường của quá trình đô thị hóa, công nghiệp hóa, anh làm sao có thể đi ngược lại được, nên mới muốn kiến thiết một rừng tùng đất trũng ở đây, hệ sinh thái này yêu cầu môi trường rất cao, như vậy anh có cái cơ yêu cầu thành phố triệt bỏ hạng mục ô nhiễm nặng rồi.
- Ồ, em biết, khu hóa chất công nghiệp giờ đây đã thành khu khoa kỹ.
- Đúng thế, Liễu Diệp Thiên gian như ma, vì chuyện này Liên hợp Tĩnh Hải bị ông ấy bóp cổ đòi phải sang đó thành lập công ty sáng nghiệp ..
- Hi hi hi ...
Trần Vũ khẽ cười, trong mắt người ngoài, Lâm Tuyền và Liễu Diệp Thiên cùng là "một bọn", không tưởng tượng ra được bọn họ uy hiếp đối phương nhượng bộ mình thế nào:
- Dù giới truyền thông đánh giá gì về anh, em biết anh hết lòng vì thành phố này.
- Sao không hết lòng cho được, người anh yêu thương đều ở thành phố này.
Trần Vũ cố nén lòng, nhưng hơi thở vẫn trở nên gấp gáp, nhìn ra hồ nước u ám, nhất thời không biết phải nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...