- À, thế à?
Lâm Tuyền giọng hòa hoãn hơn, song vẫn lạnh băng:
- Trí nhớ của tôi không tồi, Lệ Cảnh và Lệ Tinh mới tách ra cơ mà, sao chuyện vừa xảy ra, chủ tịch Trần đã vội gọi điện thoại tới chỗ tôi, chẳng lẽ ông nghĩ tất cả do tôi đứng sau bày ra.
- Không không, tôi tuyệt đối không có ý đó, chỉ là nghe nói Lâm tiên sinh và cục công an có quan hệ tốt, vì cục trưởng Vương đích thân bắt nười, tôi sợ mất cả chủ kiến nên mới gọi điện cho Lâm tiên sinh, nếu anh thấy khó xử, tôi tìm người khác.
Trần Minh Hành khéo léo nói:
- Vì sao chủ tịch Trần khẳng định tin tức này ngày mai sẽ lên báo? Phải biết rằng trong quá trình chấp pháp, cảnh sát có nghĩa vụ bảo vệ bí mật.
Trần Minh Hành đặt điện thoại xuống mới nhớ ra, đúng thế, vì sao truyền thông đưa tin ra để Thẩm Thị có cớ công kích? Đây là cái bẫy, nếu Thẩm Thị được tin giới truyền thông sắp tung tin Lục Thúc Cung chơi gái sẽ có phản ứng gì?
Lục Thúc Cung đưa đi không kinh động tới nhân viên khác của Thẩm Thị, hay, trò này hay đây.
Chuyện đúng như ý nguyện của Trần Minh Hành, hơn 1 giờ sáng, khách sạn Lệ Tinh náo loạn, nhân viên của An Thái phát hiện không thấy Lục Thúc Cung đâu, biết tin từ Lệ Tinh, trong số bọn họ có một luật sư, vội vàng tới cục công an, được chính thức thông báo Lục Thúc Cung mãi dâm bị câu lưu. Viên luật sư được gặp Lục Thúc Cung dưới sự giám sát của cảnh sát, chỉ đem về một câu của Lục Thúc Cung "đây là cạm bẫy".
8 giờ sáng trời đã có vài phần nóng nực rồi, Trần Minh Hành đang ăn sáng thì thư ký đưa một tờ báo cho ông ta, đó là báo sáng Kiến Nghiệp, ngay trang đầu là tuyên bố của Thẩm Thị :" Bày bố hãm hại, có kẻ cố tình hủy hoại danh dự Thẩm Thị.", toàn văn giải thích chuyện Lục Thúc Cung mãi dâm và kháng nghị với cảnh sát Tĩnh Hải.
Trần Minh Hành hỏi thư ký:
- Truyền thông Tĩnh Hải có cho đăng tin chuyện này không?
- Không có, một chút động tĩnh cũng không, lạ quá.
Thư ký lấy làm lạ nói:
- Nghe giám đốc Tiểu Trần nói, hôm qua hai phóng viên chụp rất nhiều anh, sao hôm nay lại không có tin gì?
- Ha ha ha, đây là bẫy trong bẫy, cao, quả thật chiêu này quá cao, Thẩm Thị chỉ rtích có kẻ ở Tĩnh Hải cố tình hủy hoại danh dự của họ, xem đi, làm gì có ai.
Trần Minh Hành cười sảng khoái:
- Thẩm Thị chưa đánh đã khai rồi, đợi xem đi, tiếp theo là hành động quyết liệt của truyền thông Tĩnh Hải, Thẩm Thị ngược lại mất lập trường giải thích. Chậc chậc, đây thành cuộc chiến sống mái rồi.
Trần Minh Hành phát hiện ra, ngồi ngoài xem Lâm Tuyền bố cục đúng là chuyện thú vị nhất trên đời. Có điều cười xong lại thở dài, tiếc rằng năm xưa đi lệch một nước cờ, nếu xử lý tốt hơn, đứa con rể này không phải là của người khác.
…………
- Vì sao lại như thế?
Thẩm Tại Tinh ném tờ fax lên bàn, nổi giận nhìn trợ lý:
- Không phải luật sư Lưu bảo sáng nay báo Tĩnh Hải sẽ cho đăng tin à? Vì sao bọn chúng không có động tĩnh gì?
Báo chí Tĩnh Hải bất ngờ không hề cho đăng sự kiện Lục Thúc Cung mua dâm, khiến những lời thanh minh và khiển trách của tập đoàn Thẩm Thị thành trò hề chưa đánh đã khai.
- Chúng ta hiểu lầm ý anh Ba rồi, đám người Tĩnh Hải gian xảo hơn chúng ta nghĩ.
Lục Băng Thiến nhíu mày:
- Thôi, nghĩ cách phải ứng phó ra sao đi.
Nếu Thẩm Thị đã tung ra lời khiển trách trước, cảnh sát Tĩnh Hải mở cuộc họp báo công bố sự kiện này là hoàn oàn phù hợp với trình tự, tiếp đó truyền thông Tĩnh Hải có thể mặc sức rêu rao chuyện này mà không ai nói họ rắp tâm bôi nhọ.
Lục Băng Thiến suốt một đêm chưa ngủ, mắt hơi thâm, phải dùng không ít phấn che giấu, song vẫn hiện lên vẻ mỏi mệt, chuyện tới mức này, bà ta có linh tính không lành, song rốt cuộc vấn đề ở đâu thì không sao nghĩ ra được.
- Tổng giám đốc Lục đang họp, ông không vào được.
Trợ lý hành chính hình như đang ngăn cản ai đó ở ngoài, Lục Băng Thiến chư kịp phản ứng thì cửa phòng họp vị người ta xô văng, Lục Bá Uyển mặt đỏ gay như uống rượu, đẩy cô trợ lý nhỏ nhắn ngã nhào:
- Tập đoàn Thẩm Thị không có chỗ nào tôi không thể vào.
- Anh ...
Lục Băng Thiến thấy không kịp giấu tài liệu trên bàn, vội đứng dậy che tầm mắt Lục Bá Uyên:
- Sao anh lại tới công ty?
Anh Cả là người nhã nhặn, nổi giận tới mức này nói không chừng chuyện kia lộ rồi?
- Sao tôi không tới được, cô còn mặt mũi mà hỏi à?
Lục Bá Uyên dựng ngược mày:
- Trần Lập và Tiểu Tam cùng tới Tĩnh Hải, Tiểu Tam bị cảnh sát bắt, hành tung của Trần Lập không đáng để các người hỏi tới à?
- Trần Lập ...
Lục Băng Thiến có chút hốt hoảng, không dám nhìn thẳng vào anh trai:
- Không phải tối qua nó về rồi à?
- Đừng giấu diếm nữa, tôi đã cho cảnh sát lục soát nhà các người rồi, các ngươi thật sự không nên lưu trữ tin tai nạn vào băng.
- Không thể nào, bọn em đâu có lưu lại tin đó...
Thẩm Tại Tinh kinh hoàng:
- Anh, anh có quyền gì cho cảnh sát lục soát nhà bọn em.
Lục Tại Tinh thống khổ nhắm mắt lại, tuy không có chứng cứ, nhưng sự thực rành rành bày ra trước mặt rồi, nước mắt trào ra, không muốn nhìn những kẻ không tính người này thêm lần nào nữa, không thèm nói thêm một lời, quay người bỏ đi.
Lục Băng Thiến chết lặng, ngồi ngây ra một lúc mới vơ lấy điện thoại gọi về biệt thự.
- Sao thế?
Thẩm Tại Tinh nhìn vợ sừng sờ ôm điện thoại, hỏi:
- Cảnh sát không tới nhà chúng ta, không ngờ anh cả cũng biết lừa người.
Lục Băng Thiến chua chát nói, song mắt ánh lên sự bình tĩnh khác thường.
- Giờ phải làm sao?
- Anh Ba chẳng nói rồi sao? Đây là cạm bẫy, Trần Lập không sao hết, nếu không Tĩnh Hải không có phản ứng nhanh như thế.
Lục Băng Thiến cười tự trào:
- Nó là con rắn độc, nó muốn người thân rời bỏ chúng ta.
Bà ta đau đớn nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng hiện trường vụ tai nạn, lúc này mới nhận ra có quá nhiều điểm đáng nghi, đáng hận lúc đó không phát hiện ra.
- Mẹ, chuyện tới nước này rồi, kệ những kẻ khác đi, giải quyết y không phải là xong hết mọi chuyện à?
Thẩm Nhạc thời gian qua đi theo mẹ hắn, một phần là để học chuyện kinh doanh, một phần là để kiểm soát không cho hắn làm xằng làm bậy, hắn không rõ lắm chuyện là sao, nhưng thấy cả mẹ mình vốn bình tĩnh quyết đoán cũng suy sụp như thế, xem chừng chuyện ở Tĩnh Hải hỏng rồi, hoảng sợ thúc giục:
- Mẹ, con không muốn vào tù, trong đó rất khủng khiếp, mẹ xử lý y là xong mà.
- Câm mồm.
Lục Băng Thiến quát lớn, nhưng bà tà không phủ nhận, trong tích tắc có một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, khiến chính bản thân bà ta cũng phải run sợ.
….
Trong phòng máy điều hòa bật hết cỡ, bên ngoài mặt trời rực rõ chiếu qua cửa kính, khiến người ta cảm giác kỳ quái về mùa.
Quách Bảo Lâm hai tay ôm đầu đầy thống khổ, mày nhíu chặt.
- Cục công an sắp tường thuật trực tiếp cuộc họp báo phản ứng lại chỉ trích của tập đoàn Thẩm Thị, tổng giám đốc có muốn xem không?
Trương Tiểu Bân đi tới bên cạnh Lâm Tuyền hỏi:
- À, bật lên xem.
- Có gì hay mà xem, bản sơ thảo không phải là mày chưa xem.
Quách Bảo Lâm nói thế, nhưng lại đứng dậy đi bật TV, điều chỉnh kênh 2, đang có quảng cáo:
- Sắc mặt bọn họ nhất định rất khó coi, không biết phóng viên Báo sáng Tĩnh Hải có chạy tới Kiến Nghiệp không, thật muốn xem cái mặt của bọn chúng.
- Mày cau có nửa ngày, đột nhiên lại hớn hở thế.
- Tao tiếc cái xe, còn mua chưa bao lâu đã tan nát thành như vậy rồi.
- Đáng đời.
Lâm Tuyền vô lương tâm nói:
- Bảo mày đi Toyota mà đâm không nghe.
- Con Audi ngon lành của tao còn tan nát như thế, đi chiếc Toyota đồng nát thì còn sống nổi à? Tên nhóc Trần Lập đó đúng là mạng lớn, đợi hắn lên đường cao tốc thì khỏi sống rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...