Trần Lập gập điện thoại lại, khởi động xe rời bãi đỗ xe của Quốc Tế Tĩnh Hải, lòng không biết phải nói sự thực cho Lục Nhất Mạn thế nào, thời gian này tất nhiên không thể nói, tránh làm cô kích động ảnh hưởng thai nhi, nhưng lòng hắn chìm vào sự phẫn nộ cần phát tiết, để trong lòng bức bối không chịu được. Đột nhiên phía trước có một người định leo qua rèo chắn sang đường, Trần Lập giật mình đạp phanh, nhưng phanh không có chút phản ứng nào, y vội vàng đánh tay lái sang một bên, xe húc thẳng vào rào chắn ...
Khách sạn Lệ Tinh vốn là một trong số sản nghiệp của tập đoàn Lệ Cảnh, hiện là tài sản chủ yếu của Lệ Tinh, vào năm 98 nó là kiến trúc mang tính tiêu chí của khu Tĩnh Nam, lúc này vẫn đèn màu rực rỡ, mang theo sự huy hoàng chưa từng suy bại. Bốn chiếc Santana lặng lẽ đỗ lại ngoài cửa, tiếp tân có phần ngạc nhiên, song không hề chậm chễ, đi ới chuẩn bị mở cửa, không ngờ hơn mười cảnh sát mặc đồng phục hùng hổ xuống xe, người cầm đầu gạt tiếp tân ra, giọng lạnh như tiền:
- Cảnh sát kiểm tra đột xuất, mong các vị phối hợp một chút.
Tiếp tân trố mắt, hắn làm việc ở đây mấy năm, chưa bao giờ nghe tới chuyện cảnh sát kiểm tra, bị đẩy sang một bên, lúc sau mới vội vàng đuổi theo.
- Chúng tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào, các anh không thể vào như thế được.
Giám đốc trực ban nghe tin chạy vội tới đại sảnh, khi hắn nhìn thấy cảnh sát cầm đầu thì líu lưỡi lại:
- Cục ... Cục trưởng Vương ...
- Hôm nay tôi lần đầu dẫn đội kiểm tra, ông cứ thoải mái bắn tin, để tôi đi một chuyến uổng công mà về.
Vương Hiểu Dương lạnh nhạt nói, hiện hắn là cục trưởng cục công an kiếm phó bí thư chính pháp ủy. Ở các thành phố khác, cục trưởng cục công an do thường ủy, bí thư chính pháp ủy kiêm nhiệm, trong trường hợp này không phải địa vị cục công an giảm sút, mà do địa vị cá nhân của Vương Hiểu Dương không tầm thường.
Giám đốc trực ban cứng người, không hiểu khâu nào có vấn đề, cười gượng gạo:
- Có thể cho tôi gọi điện thông báo được không, cục trưởng Vương không thể để Lệ Tinh hỏng trong tay nhân vật nhỏ như tôi chứ ạ?
- Trần Minh Kiến?
Vương Hiểu Dương nhướng mắt lại:
- Hôm nay ông ta chưa rời tòa nhà này.
- Vâng ạ.
Giám đốc trực ban lau trán, không có mồ hôi chỉ thấy lạnh toát:
- Tổng giám đốc Trần có căn phòng riêng ở đây, đợi tôi đi thông báo.
Bị Vương Hiểu Dương nhìn chằm chằm, giám đốc trực ban không dám nhiều lời, lát sau Trần Minh Kiến xuống lầu, mặt tái nhợt, An Thái vừa mới công khai mua cổ phiếu từ tay mình, phiền phức đã tìm tới cửa, lại do chính Vương Hiểu Dương dẫn đội, đây chẳng phải là thị uy sao? Nhưng Liên hợp Tĩnh Hải ngang ngược đấy, ông ta làm gì được nào? Vẫn phải cười tươi roi rói:
- Cục trưởng Vương sao có hứng trí tới đây thế này?
Vương Hiểu Dương mặt không có chút biểu cảm nào:
- Giám đốc Trần hi vọng chúng tôi kiểm tra toàn diện không sót một căn phòng nào hay là chỉ kiểm tra một hai phòng?
Nếu kiểm tra toàn diện thì danh tiếng nơi này hủy hết rồi, Vương Hiểu Dương đã đích thân dẫn đội thì lúc này cầu viện ai cũng vô ích. Nghe giọng điệu của hắn không giống nhắm vào Lệ Tinh mà tới, Trần Minh Kiến nheo mắt hỏi:
- Không hiểu cục trưởng Vương muốn kiểm tra phòng nào?
- Vậy phải xem đăng ký của Lệ Tinh.
Vương Hiểu Dương đi vòng quay quầy tiếp tân, bảo giám đốc trực ban:
- Ông kiểm tra cho tôi, người của đầu tư An Thái ở phòng nào?
- Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
Trần Minh Kiến thất kinh, nếu không phải chuyện nghiêm trọng, hai bên tuyệt đối không thể làm chuyện trở mặt công khai thế này.
Vương Hiểu Dương nhìn chỗ treo đồng hồ thế giới, nói:
- Tin tức cập nhật buổi tối đã qua rồi, còn phát sinh chuyện gì à? Ông đợi sáng mai xem tin tức là rõ, nếu ông không muốn tôi tiến hành kiểm tra triệt để Lệ Tinh thì dẫn mấy cảnh sát tới phòng của đám người An Thái xem một chút, nếu bọn họ có hành vi bất lương gì, cũng mong ông phối hợp với cảnh sát.
- Hành vi bất lương.
Trần Minh Kiến run lên:
- Hành vi bất lương gì chứ?
Vương Hiểu Dương cười khẩy quay đầu đi, một cảnh sát bên cạnh nghiêm trạng nói:
- Mãi dâm, ông đừng nói Lệ Tinh không cung cấp phục vụ này.
Trần Minh Kiến nhìn hai người mặc thường phục phía sau đoàn cảnh sát, nếu không nhầm thì hẳn bọn họ là phóng viên, trán lấm tấm mồ hôi, Vương Hiểu Dương ép ông ta đắc tội với người Thẩm gia, song ông ta không cả dám yêu cẩu Vương Hiểu Dương kiểm tra toàn diện.
Vương Hiểu Dương thấy Trần Minh Kiến đờ đẫn đứng đó thì nói:
- Không phiền đại giá của giám đốc Trần nữa, tôi tự mình đi một chuyến vậy, thuận tiện biết đâu moi ra được đường dây mại dâm lâu năm nào đó ...
- Không, cục trưởng Vương ở đây đợi tin là được rồi.
Trần Minh Kiến vội quyết định, so với việc đắc tội với Thẩm gia, lúc này giữ lấy khách sạn Lệ Tinh quan trọng hơn:
- Giám đốc Vương, đi mời Tiểu Phượng lại đây, bảo cô ấy thành thự khai báo chuyện xảy ra mấy ngày qua, làm một tờ khai cho cục trưởng Vương ...
Nếu đã làm thì phải làm triệt để:
- Không biết hôm nay vì sao Lục Thúc Cung không gọi Tiểu Phượng vào phòng.
Giám đốc trực ban năng lực lĩnh hội không kém, nói vội:
- Hôm nay có một cô gái tự xưng là thư ký của Lục Thúc Cung, được an bài ở phòng sát bên cạnh phòng của ông ta, nghe phục vụ nói, cô thư ký này từ tối tới phòng ông ta tới giờ chưa ra ...
Vương Hiểu Dương thấy Trần Minh Kiến biến theo gió trở cờ như thế thì không phiền tới ông ta nữa, bảo bốn cảnh sát đi cùng giám đốc trực ban lên lầu, những người khác ở lại đại sảnh chờ đợi.
Trần Minh Kiến ngồi đó như có lửa đốt đít, cuối cùng không sao kìm được hỏi nhỏ:
- Cục trưởng Vương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh cho tôi biết một chút.
Vương Hiểu Dương gật đầu:
- Chừng tám giờ 30 có một chiếc Audi từ Lệ Tinh đi ra, tới đường cao tốc Bắc Quan xảy ra tai nạn, theo điều tra sơ bộ, hệ thống phanh bị người ta giờ trò, đi bình thường không vấn đề, chỉ khi phanh gấp mới tạo ra lực đủ lớn khiến hệ thống phanh mất tác dụng, tôi hoài nghi đây là vụ mưu sát có chủ mưu.
Trần Minh Kiến không hiểu lúc đó ai rời khách sạn, song từ lúc tai nạn tới giờ mới hai ba tiếng đã điều tra tới mức này, ít nhất nói lên người bị tai nạn rất trọng yếu, hơn nữa trọng yếu với Cảnh hệ. Nhưng nếu có nhân vật như thế tới khách sạn này thì ông ta phải biết, giám đốc trực ban sẽ thông báo ngay, còn nữa, sao người đó dính líu tới Lục Thúc Cung?
Loại chuyện này cho dù biết rõ ràng là ai làm cũng chẳng thể tìm ra chứng có có lợi, chẳng trách Vương Hiểu Dương đích thân dẫn đội tới đây thu thập lời khai bất lợi.
Đth Tĩnh Hải kịp thời cho đăng hiện trường vụ tai nạn thảm khốc vào tin tức đêm khuya, chiếc Audi đâm lõm hàng rào chắn, thân xe hoàn toàn bẹp dúm, có thể thấy tốc độ va chạm lớn thế nào mới khiến nó tan tành như thế, khiến người nhìn thấy phải than, không nên mua xe, xe đắt tiền mà không chịu nổi va chạm tí nào.
Nhìn mức độ hủy hoại của chiếc xe, người lái xe còn sống được họa chăng có là quỷ, ống kính lướt qua biển số xe, còn chưa đợi Lục Thúc Cung nhìn thấy biển số, ống kính chiếu vào vết máu ở buồng lái, kết thúc tin tức, phóng viên hiện trường nói lúc này vẫn chưa biết thân phận chủ xe bị tai nạn.
Lục Thúc Cung xem tin xong khẽ mỉm cười lạnh lùng, tắt TV lên giường ngủ, khi một mình ở ngoài, ông tha thích ôm cơ thể trần truồng của các cô gái trẻ để ngủ, đêm nay cũng không phải ngoại lệ. Đang mơ màng thì bị ánh đèn bất ngờ làm tỉnh dậy, chưa kịp thích ứng với ánh sáng trong phòng, chỉ thấy bóng người lay động, thư ký bên cạnh hét lên rúc vào lòng ông ta, đúng lúc đó có hai ánh sáng mạnh lóe lên, Lục Thúc Cung choàng tỉnh, có kẻ đang chụp ảnh, vơ vội chăn đắp lên người cô thư ký, quát:
- Các người là ai, làm cái gì thế hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...