Ngày 28 tháng 7, Lâm Tuyền đi máy bay từ Tân Bác về Tĩnh Hải, tới thẳng Thư gia, ăn trưa xong mới cùng Thư Nhã về tiểu khu Tây Trạch, cháu ngoại của y đã gần ba tuổi, đang bi bô học nói. Chị Tĩnh Di của y không biết chăm con, cha mẹ Dương Minh đã nghỉ hưu tới Tĩnh Hải sống, vừa khéo chăm sóc cháu đích tôn. Cha Dương Minh sức khỏe tốt hơn Lâm Minh Đạt, tính cách thoáng đạt, không hút thuốc, không uống rượu, không bài bạc, ở nhà cũng buồn, nên mỗi ngày làm công ích trong tiểu khu.
Quy mô của Liên hợp Tĩnh Hải ngày càng lớn mạnh, gia tộc vốn tản mác khắp nơi bị tiền tài thu hút tụ tập vào một chỗ, bốn anh em Trần Tú, năm anh em Lâm Minh Đạt, cùng đám anh chị em họ của Lâm Tuyền có 11 người, những người này không có chuyện gì cũng thường xuyên qua lại Lâm gia, Lâm Minh Đạt một năm tới 10 tháng không có ở nhà, ít về nhà hơn cả Lâm Tuyền, chuyện gia tộc toàn do vợ quản lý thay.
Trần Tú bận rộn việc gia tộc, không rảnh vào bếp nữa, Lâm Tĩnh Di chẳng giúp được gì, thêm vào quét dọn về sinh nhà cửa, không mời giúp việc là không xong. Có điều rất nhiều việc Trần Tú vẫn tự mình làm, cũng yêu cầu Tĩnh Di không được quá nhàn nhã, hai nhà chỉ có 3 giúp việc.
Khi Lâm Tuyền và Thư Nhã vào nhà thì mọi người đang ở trong phòng khách trêu Tiểu Tiếu, hình như không một ai nhớ hôm nay là ngày đặc biệt, Lâm Tuyền không biết họ mưu tính gì, dù sao chỉ mới gia trưởng hai nhà, thêm vào đám Vưu Giai, Vương Lệ, chẳng làm gì phức tạp lắm.
Lâm Tuyền buổi chiều không có an bài gì, thấy người trong nhà không để ý đến mình, liền đưa Thư Nhã về công ty. Cty du lịch đặt quầy tiếp đãi nghiệp vụ ở trong tòa nhà Tĩnh Hải. Thư Nhã tới quầy tiếp đãi bàn việc với Vương Lệ, Lâm Tuyền bò xoài lên bàn xem giới thiệu tuyến đường du lịch. Vưu Giai vừa ăn chocolate vừa hỏi Lâm Tuyền:
- Bọn anh khi nào định kết hôn?
- Chuyện này phải xem tâm tình của cô ấy.
Lâm Tuyền chỉ Thư Nhã:
- Trước kia ba em cho em sơ trung đã tới Nhất Trung học, khi đó em nhát gan, sợ Nhất Trung xa nhà nên không học, không ngờ vì thế bỏ lỡ một nam nhân cực phẩm ...
Vưu Giai nhìn Lâm Tuyền như muốn nuốt chửng y, thật không có dấu hiệu nào cho thấy cô gái này khi còn nhỏ lại nhút nhát.
Thư Nhã ngẩng đầu lên nói:
- Đừng khen anh ấy, anh ấy dễ kiêu lắm, hơn nữa còn kém xa tiêu chuẩn cực phẩm, mình bảo anh ấy cõng lên lầu mà anh ấy không làm.
- Anh muốn lắm chứ.
Lâm Tuyền đưa ngón tay ấn mũi Thư Nhã xuống, kêu oan với Vương Lệ, Vưu Giai:
- Cõng cô ấy tới phòng hạng mục tận tầng ba, mệt tới đứt cả hơi, scòn chưa vào động phòng, cô ấy đã muốn mưu sát chồng rồi. Cổ ngữ nói rất hay, hết thảy nghe phu nhân, lệnh bậy xin được miễn.
- Làm gì có cái cổ ngữ đó?
Trương Nhã há miệng cắn tay Lâm Tuyền.
Vưu Giai làm bộ si mê nói:
- Nếu có anh chàng nào lắm tiền nhiều của, đẹp trai phong độ, bảo em cõng lên tầng tám em cũng chịu.
Thư Nhã phì cười mắng Vưu Giai, mấy cô gái cười đùa quên cả việc chính.
Cùng Thư Nhã đi tới ngày hôm nay, chẳng bao lâu nữa thành vợ chồng thực sự, không cần thiết phải giấu diếm gì bạn của cô, chỉ là ngay từ đầu đã không nói, nên trì hoãn mãi không giải thích gì cả, sau khi qua lại với Thư Nhã, Lâm Tuyền rất thích hưởng thụ không khí bạn bè tự nhiên như thế này.
Vưu Giai, Vương Lệ đều biết Lâm Tuyền rất có tiền, hỏi Thư Nhã, song Thư Nhã tôn trọng ý nguyện của Lâm Tuyền, biết y không thích khoe khoang, và lại cô cũng là cô gái cá tính, không muốn lấy địa vị Lâm Tuyền ra khoe khoang, huống hồ thời gian dài cô rất mâu thuẫn, mâu thuẫn vì quan hệ giữa Lâm Tuyền và Phương Nam, mâu thuẫn vì Lâm Tuyền quá chói mắt, còn bản thân chỉ là cô gái rất bình thường, cho nên lần nào cũng chỉ nói :" Lâm Tuyền mở công ty, có vài đồng tiền thối."
Lâm Tuyền suốt cả buổi chiều ở công ty du lịch chuyện phiếm với đám Vưu Giai, đến giờ tan tầm mới tụ hợp cùng Lưu Quân, Trương Bằng. Sáu người đi ba chiếc xe về tiêu khu Tây Trạch, cha Dương Minh đứng ở cổng tiểu khu làm bảo vệ nghĩ vụ, thấy xe Lâm Tuyền đi vào, nói:
- Lại dẫn bạn về à, ở nhà không còn chỗ để xe nữa rồi?
Lâm Tuyền nghe chữ "lại" là biết chuyện hỏng rồi, vốn định hai nhà tụ họp ăn một bữa, xem tình hình này mẹ y tổ chức thành kiểu tiệc cưới, vậy mà giấu y không nói một lời.
Nhà của Lâm gia trong tiểu khu Tây Trạch trông không có vẻ gì là phú hào, thậm chí dùng xe chẳng bằng chiếc Volvo của Lâm Tuyền, đám Vương Lệ biết Lâm Tuyền không thích phô trương, không ngờ Lâm gia cũng thế, đại khái là truyền thống gia tộc.
Lâm Tuyền ngồi trên xe, nhìn qua hàng ráo sắt, trong sân rất vắng, tuy có tiếng nói trong nhà vọng ra, song không lớn, thở phào, vừa định xuống xe thì nghe thấy giọng ông ổng của Phàn Xuân Binh:
- Đây là hội trường phụ, hội trường chính ở nhà A1 ..
Phòng yến tiệc trong nhà Phàn Xuân Binh dù nhét 50 người vào cũng không chật, chưa tính bể bơi, sân vườn, trợi ạ đúng là tổ chức thành tiệc cưới rồi. Lâm Tuyền nhìn Thư Nhã, cười quỷ dị, xem trước mặt bao người cô đổi cách xưng hô ra sao, theo phong tục Tĩnh Hải, sau khi đính hôn là phải đổi cách xưng hô rồi.
Phàn Xuân Binh vừa thấy Lâm Tuyền đi vào, chạy ra hỏi:
- Sao bây giờ mới về, còn nhiều việc đợi cậu định đoạt đấy.
Lâm Tuyền hỏi nhỏ:
- Quy mô thế nào?
- Tiệc rượu, do đích thân lão gia tử quyết định, lão gia tử nói hiếm khi có cơ hội náo nhiệt như vậy.
Lâm Tuyền giang tay ra với Thư Nhã:
- Ông ngoại cố ý đem chuyện này làm thiên hạ đều biết đây mà, anh hết cách.
Rồi giới thiệu đám Lưu Quân cho Phàn Xuân Binh.
Lâm Tuyền lần nào đi La Nhiên cũng kéo Phàn Xuân Binh theo, hắn muốn báo cũng không nổi nữa, trông khỏe khoắn tinh thần hơn nhiều, đứng cạnh Lâm Tuyền càng có khí thế ông chủ. Lâm Tuyền dẫn Thư Nhã đi gặp ông ngoại, Trần Nhiên thời gian qua không còn chuyện gì phải bận lòng nữa, râu tóc bạc trắng, nhưng da dẻ càng hồng hào, ngồi đợi Thư Nhã đổi cách xưng hồ, gọi là ông ngoại.
Nhiều người nóng ruột đến sớm, Lâm Tuyền không có thời gian tiếp đám Vương Lệ nữa, khi Quách Bảo Lâm tới nơi, Lâm Tuyền bảo hắn thay mình, còn y và Thư Nhã ứng phó với khách khứa ùn ủn kéo tới. Thư Nhã trở tay không kịp, không thể nào nữ chủ nhân lại mặc quần jean áo thun tiếp khách được, nhân lúc thoát thân được một lúc, nhờ Vương Thúy chuẩn bị bị ba bộ lễ phục cho cả Vương Lệ, Vưu Giai còn đám Lưu Quân, Trương Bằng đã mặc vest sẵn nên tạm ổn.
Thư Nhã luôn mồm trách Lâm Tuyền:
- Sao lại biến thành thế này, nhìn bọn họ kìa, ai cũng cười gian tà, cứ như chúng ta bị bắt gian trên giường vậy.
Lâm Tuyền cười ngốc nghếch, bị Thư Nhã hậm hực đá cho một phát, y vừa cười vừa chạy. Lâm Tuyền chạy qua chỗ Lưu Quân, thấy hắn nhìn chiếc Mercedes 760i không chớp, liền bảo:
- Thích lái chiếc nào thì bảo Quách Tử một tiếng, lúc này đường đông, lái chậm một chút là được.
Lưu Quân mừng khấp khởi:
- Tôi làm sao dám lái nhanh, xước một cái đền quá nửa năm lương.
Trương Quân cẩn thận hơn chỉ chiếc Nissan ở gần đó:
- Tôi lái chiếc đó được không?
- Được.
Quách Bảo Lâm cười ha hả:
- Tôi đi bảo anh Dương, có điều phải giấu bí thư Cảnh.
- Bí thư Cảnh, Cảnh Nhất Dân sao?
Trương Quân há hốc mồm, bí thư thành ủy cũng tới đây? Hắn không dám tin chạy ra xem biển sổ xe đúng là biển H00001 thật, đứng ngây ra đó như tên ngốc.
Lâm Tuyền bảo Thư Nhã:
- Bọn em cứ vào nhà chơi đi, tiệc 6h 30 mới bắt đầu, bọn họ vọi cái gì chứ.
Rồi dặn Quách Bảo Lâm:
- Tư Vũ sắp tan học rồi, mày nhớ đi đón hộ tao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...