- Chính là bà ta.
Phương Nam khẽ gật đầu, cố gắng khống chế cảm xúc không để lộ ra sự căm hận:
- Một trong số nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất giới tài chính Châu Á, nằm trong số 20 người giàu nhất toàn quốc, khống chế số tài sản ở xĩ nghiệp liên quan lên tới trăm tỷ. Nếu nói toàn bộ thuộc về Lâm Tuyền thì hơi quá, nhưng dù sao số tài sản đó phát triển lên dựa vào tài sản đáng lẽ thuộc về Lâm Tuyền.
Phương Nam thong thả uống trà, đợi cho Trương Tiểu Bân tiêu hóa tin tức chấn động này, cô theo Lâm Tuyền bao nhiêu năm như vậy, thứ lớn nhất học được ở y là sự trầm tĩnh kín đáo, như Tiền Vi đã nói Phương Nam là người cô không muốn đắc tội nhất trong công ty.
- Lâm Tuyền chưa bao giờ muốn đoạt lại cái gì cả, nhiều năm qua cậu ấy luôn cẩn thận tránh có dính líu tới Thẩm thị. Giống như cậu ấy, người phụ nữ đó cũng biết sự tồn tại của Lâm Tuyền. Phải nói thế nào đây, con người không thể trốn thoát vận mệnh của mình, sau khi sự kiện Xuân Giang, tôi đã có dự cảm không lành ...
Chính quyền Xuân Giang kiểm soát giới truyền thông rất tốt, Trương Tiểu Bân không biết Phương Nam nói tới chuyện gì, Phương Nam kể sơ qua thảm án ở nhà khách Tây Viên:
- Tuy không có chứng cứ chực tiếp, nhưng nghi vấn rõ rệt như thế, Lâm Tuyền không may gặp phải, nội tâm cậu ấy đấu tranh, chịu đựng thế nào không ai tưởng tượng hết ...
Ai muốn đem bi kịch cuộc đời mình phơi bày trước, đặc biệt là người lòng tự tôn cực cao.
Chỉ nghe kể thôi, Trương Tiểu Bân thấy máu nóng sôi sùng sục, có loại người coi rẻ mạng sống của kẻ khác như thế sao, thi thoảng hắn đọc tin này tin nọ trên báo, song cảm thấy xa vời, lần đầu tiên có cảm nhận sâu như thế, cũng đoán ra cố kỵ sâu xa của Lâm Tuyền. Nếu vụ án đó bị cuốn vào ân oán hào môn, sẽ trở nên cực kỳ phức tạp, lúc đó công chúng và truyền thông không còn ai quan tâm bản thân vụ án nữa, cũng không ai tin vào chân tướng vụ án nữa, tất cả sẽ bị suy diễn thành so kè giữa các thế lực.
- Hôm qua Lâm Tuyền từ nhà cậu ra, phát hiện bị người ta theo dõi, Minh Tuyết giúp đỡ chặn chiếc xe theo dõi, làm hỏng xe. Cậu hãy liên hệ với người này, đó là phóng viên báo Tây Kinh, lần trước hắn theo dõi tôi và Lâm Tuyền, Trần Phi Lăng ăn khuya, chụp lén thành công, thiếu chút nữa gây scandal lớn, tốn nhiều công sức mới áp xuống được. Lâm Tuyền rất tán thưởng năng lực của người này, cậu liên hệ với hắn, điều tra kẻ điều tra Lâm Tuyền ...
Trương Tiểu Bân đoán ra người điều tra Lâm Tuyền còn ai khác ngoài Lục Băng Thiến? Sống lưng lạnh toát, trên đời này có người làm mẹ như thế sao?
Phương Nam đưa danh thiếp của phóng viên cho Trương Tiểu Bân:
- Tình thế rất phức tạp, nhưng chúng ta cần phải đối diện.
- Quyết định mà tổng giám đốc đưa ra trong cuộc họp hôm nay.
Trương Tiểu Bân ngần ngừ nói:
- Liệu ...
- Không, sẽ không có chuyện đó ...
Phương Nam dứt khoát phủ nhận suy đoán của Trương Tiểu Bân, so với việc nói đó là phán đoán lý trí của cô, không bằng nói cô không dám tưởng tượng nếu xảy ra khả năng đó.
Toàn bộ Liên hợp Tĩnh Hải thiết lập hội ủy viên nắm cổ phần, bề ngoài là ba nhà liên hợp, nhưng không bài trừ khả năng Lâm Tuyền gặp phải chuyện chẳng lành, như thế Liên hợp Tĩnh Hải do hội ủy viên nắm giữ không dễ dàng bị tan rã.
Phương Nam lấy từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng:
- Cty xưa nay không bài trừ việc lợi dụng nhược điểm của con người để làm một vài việc, nhưng tuyệt đối không được làm việc vượt giới hạn lương tâm. Tấm thẻ này không có chút liên quan gì tới công ty, sau này cậu cần chi dùng gì, cứ nói với tôi một tiếng là được.
Phương Nam đi rồi, Trương Tiểu Bân vẫn ngồi ngây tại chỗ, sóng gió trong lòng không sao bình phục lại được. Minh Tuyết và Trương Ngọc đi vào, nhìn thấy tấm thẻ, Minh Tuyết không tích góp được bao tiền, nhưng không thiếu kẻ khoa khoang tài phú trước mặt cô, tấm thẻ đó đại diện cho cái gì, cô nhìn một cái là rõ, vì sao Phương Nam để lại, chẳng lẽ vì sự kiện theo dõi kia?
Trương Ngọc gọi tới lần thư ba Trương Tiểu Bân mới giật mình tỉnh lại, bỏ thẻ ngân hàng và danh thiếp vào ví.
- Trong mắt anh, Lâm Tuyền là người thế nào?
Minh Tuyết nghiêm túc hỏi:
- Hả?
Trương Tiểu Bân ngớ ra, không rõ ý của Minh Tuyết, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Trong lòng tôi, ngài Lâm là người đáng tôn kính và bảo vệ.
- Vậy còn Tiểu Ngọc?
Minh Tuyết quay sang Trương Ngọc:
- Có đáng anh yêu và bảo vệ không?
Trương Tiểu Bân gật đầu.
- Tôi không biết ẩn chứa sau sự việc này là cái gì, nhưng hai người kia hôm nay quay về Kiến Nghiệp, lập tức đi gặp người phụ nữ này ...
Minh Tuyết xòe lòng bàn tay ra, bên trong có một tờ giấy gấp gọn gàng, mở ra liền xuất hiện bức ảnh màu:
- Đừng hỏi sao tôi làm được, rắn chuột đều có lối đi của riêng mình, tôi tự có phương pháp của tôi, bà ta là chưởng môn nhân của tập đoàn Thẩm thị, vì sao lại điều tra Lâm Tuyền? Chỉ vì cạnh tranh thương nghiệp thôi sao?
Khiến Liên hợp Tĩnh Hải phải dàn trận ứng phó như thế, đâu đơn giản là cạnh tranh thương nghiệp được.
Trương Ngọc đem toàn bộ tình cảm đặt lên người Trương Tiểu Bân, không có nghĩa cô là cô gái mộng mơ không hiểu chuyện đời, nghe cuộc đối thoại giữa Minh Tuyết và Trương Tiểu Bân, nhận thức được họ nói tới một chuyện nghiêm trọng. Cô yên tĩnh ngồi xuống bên Trương Tiểu Bân, đưa tay nắm tay hắn, nhìn ảnh người phụ nữ trên tờ giấy, ung dung cao quý, phong vận chưa phai, có thể nhìn ra thời trẻ bà ta là mỹ nhân, có điều mày quá cứng rắn thiếu sự mềm mại của nữ tính, cảm giá âm u lạnh lẽo, có lẽ do máy ảnh kỹ thuật số chụp không có flash gây ra cảm giác này.
Trương Ngọc rất lo lắng, song không hỏi gì cả, không muốn làm Triểu Tiểu Bân khó xử.
Minh Tuyền nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, cười nói:
- Trông hai người thế này, đúng là tôi lo thừa rồi. Lâm Tuyền là con rắn, bất kể người phụ nữ kia lợi hại ra sao, chưa chắc đã nắm được nhược điểm chí mạng của anh ta, tôi lo làm gì?
Lời này của Minh Tuyết khiến Trương Tiểu Bân nhớ lại quyết định của Lâm Tuyền, Lâm Tuyền một tay sáng lập Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng lại mượn lần trọng tổ này của tập đoàn, đặt nó dưới sự khống chế của hội ủy viên, thống nhất toàn bộ cao tầng dưới một lợi ích tổng thể, lại phân cổ phần của bản thân vào hai quỹ gia tộc, như thế kết cấu cổ phần trở nên rõ ràng. Nhưng Lâm Tuyền ẩn vào sau màn sương dày hơn, nhìn bề ngoài y chỉ là người quản lý được hai gia tộc đưa ra, có lẽ làm thế vì suy tính khác, cũng có dụng ý che mắt người phụ nữ kia.
Trương Tiểu Bân nhếch miệng, cố gắng cười thoát khỏi tâm trạng nặng nề:
- Thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị dự tiệc thôi.
Minh Tuyết kéo tay Trương Ngọc:
- Liên hợp Tĩnh Hải đúng là coi trọng nam nhân của em đó, đi nào, chúng ta chọn y phục, trang điểm thật đẹp cho đám nam nhân thối ngứa ngáy.
Trương Ngọc cười tủm tỉm trêu:
- Sao chị lại nảy ra suy nghĩ chủ động quyến rũ nam nhân thế, không phải là nhắm vào ai đó chứ? Có cần em gọi điện hỏi chị Phương Nam tối nay mặc gì để hai người tránh đụng hàng không?
Minh Tuyết đưa tay vỗ má Trương Ngọc:
- Con bé lăng lơ, em còn chưa hiểu cách tán thưởng nam nhân đâu, theo chị đây học nhiều vào.
Trương Tiểu Bân rùng mình vờ làm bộ chịu không thấu bỏ đi trước, chưa từng có nam nhân nào lọt vào thế giới nội tâm của Minh Tuyết, nhưng lại cứ làm vẻ phóng đãng, từng trải lắm vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...