Bất kể là ở Liên hợp Tĩnh Hải hay quỹ Tây Trạch, chỉ có nhân viên quản lý thượng tầng mới biết được thân phận của Lâm Tuyền.
Chỉ mới tiếp xúc thời gian ngắn, Trương Hàm không biết chính xác Lâm Tuyền là ai, nhưng cũng đoán ra người thanh niên chưa tới 30 này có quyền thế người thường không bì kịp, đứng nghe tiếng thang máy chầm chậm đi lên, Trương Hàm hỏi La Dân:
- Người bạn này của anh là ai, thư ký xinh đẹp như hoa, ra ngoài còn mang theo vệ sĩ nữa.
La Dân cười gượng, lộ ra răng cửa bị gãy chưa có thời gian trồng lại, trông rất buồn cười:
- Tôi làm gì có tư cách làm bạn với người như thế, anh ấy là ông chủ của tôi.
Giọng nói hơi biến dạng, nghe càng buồn cười.
- Ồ, cũng là xí nghiệp gia tộc kiểu Thẩm thị phải không, chứ làm gì có ông chủ lớn trẻ tuổi như vậy.
La Dân do dự một lúc, chân thành nói:
- Công ty sẽ không dính dáng vào chuyện này, từ hôm qua trở đi tôi không còn là người của công ty nữa, cho nên không thể tiết lộ chuyện công ty một cách tùy tiện.
- Thần bí vậy sao?
- Không phải là thần bí, chẳng qua nó liên quan tới tác phong của anh ấy.
- Người có tiền thì kiêng kỵ cũng nhiều, Lâm Tuyền đoán được kết cục hôm nay, chứng tỏ anh ta cũng là loại người như bọn chúng.
Trương Hàm khinh bỉ nói, Lâm Tuyền tỏ ra quá bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng, làm cô hoài nghi trên người y có chút tế bào chính nghĩa nào không.
La Dân tiếp xúc với Lâm Tuyền nhiều hơn, biết y không phải là loại người đó, có lẽ vì y nhận thức quá rõ về xã hội này, nên thái độ lộ ra ngoài khiến người ta cảm thấy y máu lạnh.
La Dân chỉ cười không giải thích gì với Trương Hàm, đôi khi giải thích là vô nghĩa, muốn hiểu con người phải cần thời gian dài tiếp xúc mới được, đặc biệt người thâm trầm phức tạp như Lâm Tuyền càng không thể tùy tiện kết luận.
Phương Nam đứng ở hành lang đón bọn họ.
Trương Hàm vào phòng thấy cả Trần Thần nằm bò ghế sô pha đọc tạp chí, bên cạnh có hai cô trợ lý đẹp như hoa như ngọc, càng tăng thêm ấn tượng của cô là Lâm Tuyền cũng là hạng người như Thẩm Nhạc, mát mẻ nói:
- Thật không may bị anh Lâm nói trúng mất rồi, giờ chân tướng chỉ vài người biết thôi.
Phương Nam chỉ thở dài, không bình luận gì cả, dẫn họ vào phòng Lâm Tuyền. Lâm Tuyền đặt báo xuống, ra phòng khách tiếp bọn họ.
La Dân đem chuyện từ tối hôm qua kể lại một lượt, Trương Hàm dù bất mãn với thái độ của Lâm Tuyền, song hiện phải nhờ vả vào y, nên nén lòng ngồi xuống.
Nghe xong La Dân nói, Lâm Tuyền trầm mặc suy nghĩ rất lâu:
- Luật pháp chú trọng chứng cứ, đó gọi là giữ gìn chứng cứ để giữ gìn chính nghĩa, chình quyền Xuân Giang ít nhất cũng đã duy trì chính nghĩa bề ngoài, đây là chuyện không thể làm gì khác.
- Nhưng một số kẻ ngang ngược lợi dụng quyền lực, tiền bạc trong tay, trở ngài thực thi tư pháp công bằng.
Trương Hàm như con thú dư thừa tinh lực nhìn chằm chằm Lâm Tuyền:
- Chẳng lẽ anh khoanh tay ngồi nhìn?
Phương Nam lên tiếng:
- Luật sư Trương, hãy chú ý thái độ của mình, cô đang đòi hỏi chuyện ngoài chức trách của chúng tôi.
Lâm Tuyền khoát tay ngăn Phương Nam lại:
- Hai người định truy cứu tới cùng.
La Dân gật đầu:
- Tôi không có chí hướng lớn gì, không cần nhịn nhục, tôi không thể thuyết phục bản thân bỏ mặc.
- Hai người có biết tiếp tục truy cứu sẽ phải đối kháng với thế lực nào không?
Ánh mắt La Dân rất kiên định, Lâm Tuyền hỏi câu này hướng vào Trương Hàm:
- Luật sư Trương Triệu Hòa là cha cô?
Trương Hàm thản nhiên đón nhận ánh mắt của Lâm Tuyền:
- Tôi đã gọi điện cho ba tôi, điều tra chân tướng vụ án là chức trách của luật sư.
- Trách nhiệm của luật sư chẳng phải là bảo vệ quyền lợi của người ủy thác sao?
Ánh mắt tiểu cô nương này thật dữ dội, Lâm Tuyền nói tiếp:
- Nghe nói văn phòng luật sư của cha cô duy trì hoạt động thường nhật rất khó khăn.
- Chuyện này không cần anh lo.
Lâm Tuyền cười khẽ, không để ý tới giọng nói bất thiện của Trương Hàm, nghiêm túc bảo La Dân:
- Từ nay về sau hành vi của cậu chỉ liên quan tới cá nhân, nếu đã lựa chọn con đường này, phải sẵn sàng đón nhận tất cả, bao gồm đe dọa tới tính mạng. Chính nghĩa ở thời buổi này có cái giá không rẻ đâu.
Nói xong câu này Lâm Tuyền bỏ về thư phòng, La Dân tuy sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, song không kìm nổi thất vọng, nhưng cũng khơi lên đấu chí trong lòng, từ biệt Phương Nam rời khỏi khách sạn Minh Thành.
La Dân đứng trên đường, hoang mang nhìn xung quanh, không biết đi đâu về đâu.
Trương Hàm huých vai La Dân:
- Về văn phòng cha tôi đi, mọi người cùng phân tích vụ án, Thẩm gia không thể bưng kín mọi chỗ hở được.
Thảm án cho tới nay chưa tròn hai ngày, nhưng mọi con đường dường như bị bít kín, ngoại trừ cùng chuyên gia phân tích vụ án tìm chỗ đột phá thì không còn cách nào khác.
Văn phòng luật sư Trương Triệu Hòa nằm trong một ngõ rách nạn, đó là tòa tứ hợp viện cổ xưa, là tài sản tổ truyền, nay dùng làm địa điểm làm việc, văn phòng có 5 người đạt tư cách luật sư, nhưng trợ lý chỉ có hai người, có thể thấy kinh doanh khó khăn ra sao.
Hiện toàn thành phố lưu truyền đủ các loại lời đồn thổi về vụ án nhà khách Tây Viên, làm chân tướng trở nên mơ hồ, mẫn cảm nghề nghiệp khiến Trương Triệu và và người trong văn phòng ý thức được chuyện này có liên quan tới nhân vật lớn, dù quá giờ làm, vẫn còn ở lại văn phòng nghe La Dân trình bày sự việc.
La Dân tới văn phòng luật sư thì đã là 8 giờ tối, hắn và Trương Hàm vừa lạnh vừa đói, chẳng cần cố kỵ gì, ngồi ăn mỳ ngay trước mặt mọi người, vừa ăn vừa hàm hồ kể chuyện cho mọi người nghe.
Trương Thiên Hòa mới 53 tuổi mà hai mai bạc trắng, đó là do mệt mọi quá độ trong thời gian dài gây ra, người tầm thước, gầy gò, nghe xong sự việc, mày nhíu chặt.
- Vị Lâm tiên sinh đó phán đoán rất chuẩn xác, chiêu thì xe giữ tướng này của đối phương cơ bản che lấp mọi hiềm nghi. Chuyện liên quan tới nhân vật cao tầng, tiếp tục truy cứu gây ra nguy hiểm, đây không phải chuyện ở tỉnh đưa ra công văn yêu cầu truy cứu là được, hai đứa còn ngây thơ lắm ...
Trương Triệu Hòa nhắm mắt trầm tư:
- Vậy hiện giờ phải làm sao?
La Dân không hiểu luật pháp, chỉ có mỗi một bầu nhiệt huyết:
- Chỉ khi nào cha mẹ nạn nhân ủy thác chúng ta đại diện trong quá trình tố tụng thì chúng ta mới có thể truy tìm chân tướng trong quá trình thẩm tra vụ án, đây là con đường duy nhất có thể đi.
Trương Hàm trả lời:
- Trước khi hai đứa tới, Lâm tiên sinh đã gọi điện đến văn phòng, nói tiếp nhận vụ án này giống như chàng tí hon đầu với người khổng lồ.
Trương Triệu Hòa thở dài:
- Song dù khó khăn như Lâm tiên sinh nói thì dù sao một số chuyện cũng cần người làm.
Trương Hàm nghe thấy Lâm Tuyền có ý định ngăn cản cha cô tiếp nhận chuyện này, càng đánh giá thấp nhân phẩm của y, hỏi La Dân:
- Họ Lâm đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Nhưng không hề biết rằng thực chất Lâm Tuyền chỉ thăm dò quyết tâm của bản thân Lâm Tuyền.
La Dân đang ngốn ngấu bát mỳ, ậm à ậm ừ coi như trả lời.
- Lâm tiên sinh do luật sư Chương Lập giới thiệu, ông ấy không nói tới thân phận, chi phí nghiệp vụ của con lần này do văn phòng luật sư Chương Lập gửi qua.
Trương Triệu Hòa giải thích:
Trương Hàm đột nhiên nhớ ra mình liên quan tới chuyện này là do Lâm Tuyền mời bảo vệ La Dân:
- Thiếu chút nữa quên, đây là vụ đầu tiên của con sau khi có tư cách luật sư, được bao tiền vậy ba?
- Thời gian phục vụ pháp luật hai tiếng, mỗi tiếng 3.000.
Với vụ án bình thường ở Xuân Giang thu chưa tới 8000, một tiếng 3.000 là tương ứng với tiêu chuẩn đại luật sư hàng đầu trong nước.
Một luật sư trẻ tặc lưỡi:
- Hào phóng thật đấy, sau này cả văn phòng chỉ cần Trương Hàm làm việc đủ rồi.
Trương Hàm có ấn tượng xấu với Lâm Tuyền, nhìn nhận việc gì cũng méo mó:
- Họ Lâm đó chẳng qua cảm thấy trả ít tiền mất thân phận thôi.
Nhìn La Dân mút mỳ qua khe hở răng phì cười:
- Có số tiền này, vừa vặn mang đi cho anh trồng răng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...