12 giờ Phương Nam tới nhà khách Tây Viên, Lâm Tuyền tưởng rằng cô nhiều lắm đưa theo Quý Vĩnh, không ngờ Phương Nam trong bộ đồ chanel đắt tiền quen thuộc, vòng cổ ngọc trai, đeo kính đen, đi sau là bốn thanh niên vạm vỡ, mặc véc đen, đeo kính đen, mặt lạnh như tiền, đám bảo vệ nhìn thấy khí thế không ai dám ngăn cản rồi.
Lâm Tuyền nhìn thấy Phương Nam, trái tim giá băng ấm áp lên rất nhiều, cười nói:
- Có cần khoa trương như vậy không?
- Cậu ở Xuân Giang tin tức không linh thông, Lục Băng Thiến và Thẩm Tại Tinh đã tới Xuân Giang rồi, xem ra chuyện này khó thoát khỏi liên quan tới Thẩm Nhạc. Thẩm Thị đã dùng tới toàn bộ lực lượng có thể, người biết chân tướng đã bị khống chế, chuyện nơi này đã phát triển tới mức nào?
Sau khi biết tin ở Xuân Giang, Phương Nam liên hệ vớ Cố Lương Vũ, bọn họ vẫn âm thầm theo dõi Lục gia cho nên biết tin nhanh chóng.
Lâm Tuyền mặt trầm xuống, không nói gì.
Thân thế của Lâm Tuyền là cơ mật cực cao trong nội bộ của Liên hợp Tĩnh Hải, vì tránh có nghiệp vụ dây dưa với Thẩm thị, tầng quyết sách như Cố Lương Vũ, Trương Bích Quân đều biết, chỉ giới hạn vài người đó thôi. Ngay cả Phàn Xuân Binh cũng không hề hay biết.
Phàn Xuân Binh trả lời:
- Gia đình cô gái đã yêu cầu tiến hành kiểm tra thi thể lần nữa, ngay trước lúc cô vào nhà khách, bọn họ có xung đột với bảo vệ cảnh sát. Cảnh sát kéo tới, lấy danh nghĩa gây trở ngại trị an, bắt người nhà cô gái, song người vây quanh kích động ngăn cản, cảnh sát cũng chùn tay, hiện đang giằng co.
Phương Nam nhìn Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Mặc dù đang giằng co, nhưng cha mẹ cô gái không thể thoát được tầm mắt cảnh sát, không nên tiếp xúc với họ vào thời điểm này.
Lầu 6 lại tăng cường thêm một đám cảnh sát thường phục, đi lại nhìn ngó người ta, làm khách rất khó chịu, bọn họ chuyển sang khách sạn Minh Thành gần đó.
Phương Nam vào khách sạn, lòng máy động, hỏi phục vụ:
- Phòng ở tầng thượng đã có ai thuê chưa?
- Dạ rồi, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị sáng nay đáp trực thăng tới đây, hai căn phòng tổng thống ở tầng thượng đều bị họ đặt cả.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Tuyền hiện ra trên cửa thang máy sáng bóng, Phương Nam khẽ ôm cánh tay y, thang máy dừng lại, lặng lẽ buông ra. Đám Phàn Xuân Binh, Quý Vĩnh nối nhau từ thang máy bên cạnh bước ra. Lâm Tuyền vào phòng, tuy không phải phòng tổng thống, nhưng thuộc hạng cao cấp nhất rồi, bên trong có cả thư phòng, có rất nhiều sách, y giữ lại Phương Nam ở bên cạnh, còn những người khác đều bị mời ra ngoài.
Tới giờ ăn cơm tối, tình thế không lạc quan, bên ngoài nhà khách có chừng bảy tám trăm ngườ tụ tập, đối diện với sự kích động của đám đông, cục cảnh sát Xuân Giang thay đổi sách lược ứng phó, chấp nhận kiểm tra thi thể lại một lần nữa.
Buổi chiều xảy ra xung đột giữa cảnh sát và người dân, cục công an Xuân Giang lấy điều lệ vi phạm trị an công cộng làm cớ, bắt giữ hơn 20 người, trong đó một nửa là người thân của Vạn Ngọc, chỉ trừ cha mẹ Vạn Ngọc. Vạn gia có bốn người thân làm việc trong cơ quan chính quyền huyện Cự Trúc bị khai trừ công chức, các phương diện Xuân Giang đang dùng quyền lực chính người dân cấp cho gây áp lực lên Vạn gia, mài mòn ý chí kháng cự của họ.
Trong mắt La Dân, với thân phận của Lâm Tuyền, chỉ cần một cuộc điện thoại của y tới tỉnh ủy Tây Cương là có thể khiến oan khuất được giải. Thái độ im lặng của Lâm Tuyền làm La Dân bất mãn, không đợi hết cái hẹn hai ngày, Lâm Tuyền vừa vào khách sạn Minh Thành thì hắn cũng nộp đơn từ chức.
Lâm Tuyền ký tên lên đơn từ chức, nói:
- Từ nay anh không còn bất kỳ sự liên quan nào tới quỹ Tây Trạch cũng như Liên họp Tĩnh Hải nữa.
Rồi sao một bản ảnh chụp hiện trường, trả máy ảnh cho hắn.
- Tôi biết, tôi sẽ không để ảnh hượng tới công ty.
La Dân nói xong kiên quyết bước đi.
Lâm Tuyền nhún vai, đi vào thư phòng.
"Cộc, cộc, cộc" Trần Thần không ấn chuông mà có chút giận dữ gõ cửa.
Phương Nam ra mở cửa cho Trần Thần vào, Trần Thần nhìn Lâm Tuyền cầm sách, nằm trên ghế tựa đọc, mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:
- La Dân đi rồi.
- Ừ, anh biết.
Lâm Tuyền không nhìn lên, bình tĩnh nói:
- Tại sao anh không gọi điện cho tỉnh ủy Tây Cương phản ánh điều chúng ta nhìn thấy ?
- 1 triệu có thể mua được một mạng người, 10 triệu kiếm được 10 con dê thế tội, vả lại con mắt nào của chúng ta nhìn thấy hung thủ? Bọn họ dám làm càn như thế, tức là sớm nghĩ đường lui rồi, dù kiếm dê thế tội cũng là con dê khá có sức nặng, lúc đó Vạn gia có được công bằng giả, Liên hợp Tĩnh Hải có coi là chủ trì chính nghĩa không?
- Anh sợ Thẩm Thị thì có.
Trần Thần gần như quát vào mặt Lâm Tuyền, thái độ của Lâm Tuyền làm cô quá thất vọng.
Tay Lâm Tuyền hơi run lên, Trần Thần nói không đúng, song cũng chẳng sai, nếu chẳng phải Thẩm Nhạc dính líu vào chuyện này, nói không chừng y còn can thiệp vào một chút, mạng người đâu phải chuyện nhỏ, lại là cô gái trẻ như thế, tương lai đang ở phía trước, vậy mà chỉ vì cố lĩnh nốt tháng lương mà thành bi kịch, cùng với đó thành phố Xuân Giang lạm dụng công quyền khiến người ta phẫn nộ, nhưng liên qua tới Thẩm thị, chuyện không còn đơn giản nữa.
- Em nhìn nhầm anh rồi, anh không làm thì em làm, em không sợ Thẩm Thị.
Trần Thần lau nước mắt chạy ra khỏi phòng, Phương Nam đuổi theo, chặn trước cầu thang máy, giải thích:
- Lâm Tuyền đồng ý cho La Dân từ chức mang chứng cứ đi đã là giới hạn rồi, em đừng qua bên đó nữa, em ở đây lạ nước lạ cái, ra ngoài lỡ có chuyện không may thì sao? Lâm Quyền lo cho em lắm đó.
- Tại sao, hiện giờ chỉ một mình anh ấy có thể ngăn cản bi kịch tiếp tục xảy ra, vì sao anh ấy khoanh tay ngồi nhìn, trước giờ em không nghĩ anh ấy lại là người như thế.
Phương Nam ngần ngừ một lúc kéo Trần Thần ra chỗ vắng vẻ, nhìn từng cử chỉ Lâm Tuyền với Trần Thần như người anh chăm lo cho em gái biết cô bé này có địa vị quan trọng với y, có lẽ vào thời điểm toàn bộ người liên quan tới Lệ Cảnh bảo gồm Trần Vũ hiểu lầm y, chỉ có cô bé ngây thơ này một mực tin tưởng Lâm Tuyền, đã giành được sự tin cậy của Lâm Tuyền, nếu cứ để Trần Thần hiểu lầm, Lâm Tuyền cũng rất đau lòng, liền nói:
- Chuyện trên đời này đôi khi thật trùng hợp, thời gian qua dù chị âm thầm ngăn cản, song ngày này có lẽ định sẵn sớm muộn gì cũng tới, em đừng chỉ trích Lâm Tuyền, cậu ấy có cái khó của mình. Lâm Tuyền còn có một cái tên khác là Thẩm Đào, cậu ấy mới là người kế thừa Thẩm Thị, có điều hơn 20 năm trước cậu ấy bị vứt bỏ, Thẩm Nhạc là đứa em cùng mẹ khác cha của cậu ấy...
- Hả ...
Trần Thần kinh ngạc che miệng lại, ngăn không cho mình kêu lên:
- Có ... Có chuyện này sao?
Phương Nam gật đầu:
- Chuyện rất rối rắm, rất ít người biết Lâm Tuyền là con nuôi Lâm gia, cậu ấy không muốn người Thẩm gia nhận ra mình, cho nên không ra mặt, càng không thể công khai đứng trước về phía đối diện với Thẩm gia. Lâm Tuyền không phải thanh niên nhiệt huyết miệng nói chính nghĩa xuông, song cũng không khoanh tay để mặc bi kịch diễn ra trước ánh sáng, chỉ mong thông qua sức mạnh giới truyền thông ngăn chặn. Còn về chân tướng ....
Phương Nam không nói nữa, dù có đưa được Thẩm Nhạc vào tù, chỉ cần chưa tới một năm, Thẩm gia có thể thông qua cá loại quan hệ bảo lãnh hắn ra ngoài, đối với kẻ làm mất đi tính mạng đang tuổi xuân quý giá của một cô gái, đó là sự trừng phạt thích đáng rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...