Quan Thương


Lâm Tuyền đứng xem tâm biển quảng cáo khổng lồ trước trung tâm tiêu thụ Tinh Hồ Uyển :" Nhà ở trang nhã, tận hưởng cuộc sống", bên cạnh là dấu gạch ngang cực lớn đi qua chữ "15%", Lâm Tuyền nhếch môi cười:
- Chuỗi tài chính của khu Tinh Hồ có vấn đề rồi chăng?
Con đường trải đá răm nối liền với đường chính dẫn thẳng tới trước cánh cửa kinh sáng choang, chính giữa đại sảnh là mô hình tòa nhà bằng nhựa, sau cái quầy cực lớn màu vàng chỉ có hai cô gái, đang châu đầu nghiên cứu thời trang trên tạp chí Thụy Lệ, không chú ý thấy Lâm Tuyền đẩy cửa đi vào.
Lâm Tuyền vốn tưởng rằng chỉ có khu biệt thự mới có cô gái bán nhà xinh đẹp thôi, có điều hai cô gái kia cúi đầu trò chuyện, cô bên trái làn da mịt màng, hàng mi dài trên chiếc tráng trắng bóng, làm người ta nhìn là nhận ra đó là một mỹ nhân.
Lâm Tuyền ghé đầu tới nhìn, góc cổ áo sơ mi trắng là mép áo lót riềm đăng ten màu đỏ, váy công sở màu đen gấp tầng kiểu cách, đối với các cô gái xinh đẹp, áo lót ren và áo sơ mi vĩnh viễn là sự phối hợp kinh điển, huống hồ còn tất lụa đen bọc lấy cặp chân thon dài, cô gái này quả có tiềm chất của một người mẫu.
- Á ...
Trương Bích Quân đột nhiên giật mình hét lên, có lẽ là xuất phát từ bản năng, có lẽ là cái liếc mắt kia của Lâm Tuyền quá ám muội, làm phản ứng đầu tiên của cô không phải đứng dậy mà cúi đầu nhìn xem trên người có chỗ nào hở không?
Cô gái bán nhà ở bên cạnh đứng cũng giật nảy mình, đứng dậy hỏi:
- Xin hỏi anh cần gì ?
Trông y như mấy cảnh cướp ngân hàng trên phim vậy.
- Ấy, chẳng lẽ không phải cô nên nói, xin hỏi anh muốn xem loại phòng thế nào sao?
Lâm Tuyền tỏ ra ngạc nhiên:

Cô gái bán nhà bối rối sửa sai:
- Khụ, xin hỏi anh muốn xem loại phòng thế nào?
Lâm Tuyền thấy thái độ cô gái không nhiệt tình lắm, đặt chiếc cặp Armani lên quầy:
- Cô có thể giới thiệu qua các loại phòng không?
Mắt liếc nhìn Trương Bích Quân ở bên cạnh, cô gái bán nhà đang nói chuyện với y trông cũng ưa nhìn đấy, tiếc là so ra thì da hơi thô, cũng hơi đen.
Trương Bích Quân từ trong kinh hoàng khôi phục lại, vì vừa rồi phản ứng thái quá mà xấu hổ, nữ nhân xấu hổ luôn làm sức quyến rũ tăng lên bội phần, Lâm Tuyền hi vọng cô tới giới thiệu cho mình, đáng tiếc Trương Bích Quân chẳng nhìn cái cặp Armani đắt tiền, cũng chẳng nhìn Lâm Tuyền một cái đã quay về căn phòng sau quầy.
Cô gái bán nhà hình như không nhận ra chiếc cặp đắt tiền, hoặc là đã gặp quá nhiều người chỉ hỏi mà không mua, nên rút mấy tờ giấy giới thiệu đưa cho Lâm Tuyền, chẳng hề có ý giới thiệu.
Lâm Tuyền thầm nghĩ lần sau nên đánh cái giây chuyền vàng thật to đeo lên cổ xem ra mới có tác dụng, cầm lấy mấy tờ giấy ngồi xuống ghế ở khu tiếp khách thong thả đọc, tới khi y rút chiếc Nokia 6110 thời thượng, cùng bao thuốc lá Gấu Mèo đặt lên bàn, cô gái bán nhà mắt lóe sáng, giày cao gót nện rầm rầm, chạy từ sau quầy ra, nhận lấy mấy tờ giấy nhiệt tình giới thiệu.
Lâm Tuyền cười thầm :" Cấp bậc các cô gái hám của ở Tĩnh Hải kém quá, không nhận ra được đồ Armani." Đợi cô gái giới thiệu xong liền hỏi:
- Tinh Hồ Uyển bán được bao nhiêu phòng rồi?
- Gần được 80% rồi, hiện giờ giảm giá còn 85%, công ty đem số phòng còn lại bán đi để thu hồi vốn, tiếp ngay sau đó sẽ khởi động công trình kỳ hai, không cần tới hai năm, diện tích nơi này sẽ tăng thêm gấp đôi, biến nó thành tiểu khu sinh sống hoàn thiện…
Cô gái bán nhà trả lời máy móc :
- Cho tôi xem sổ tiêu thụ được không?
Cô gái bán nhà ngớ người, sổ tiêu thụ ghi chép lại tình hình tiêu thụ thực tế, người mua phòng bình thường gần như chẳng mấy ai đòi xem cả:
- Nếu anh muốn xem sổ tiêu thụ thì phải cần giám đốc phê chuẩn mới được.
- Giám đốc của các cô có đây không? Nếu không có thì hôm khác tôi lại tới, đây là số điện thoại của tôi, mời giám đốc các cô liên hệ lại với tôi.
Trương Bích Quân ngồi trong văn phòng, còn đang tức giận vì ánh mắt vừa nãy của chàng thanh niên kia, người tuy đẹp trai đấy, nhưng con mắt mang tà khí, khí sắc cũng kém, nhìn một cái là biết ngay cái hạng háo sắc, chuyên môn ăn chơi trác táng thâu đêm. Một lúc sau thấy Tiểu Từ đẩy cửa đi vào, hỏi:
- Người kia đi chưa?
- Anh ta muốn xem sổ tiêu thụ, có vẻ muốn mua phòng thật.
Trương Bích Quân không tin :
- Không thể nào, chắc kiếm cớ tán gái thôi, trông chẳng giống gì cả.

- Anh ta có tiền lắm đấy, hút cả thuốc Gấu Mèo mà giám đốc Từ cũng không nỡ hút.
- Làm gì có chuyện người lắm tiền mua nhà ở nơi này.
Trương Bích Quân vẫn không tin:
- Có lẽ là mua cho bà bé ở.
- Xì, anh ta được mấy tuổi mà đòi nuôi bà bé?
Trương Bích Quân nửa tin nửa ngờ lấy sổ tiêu thụ từ trong ngăn kéo, mở cửa đi ra ngoài, thấy chàng thanh niên kia đang xem ghi chép điện thoại ở quầy, khẽ ho một tiếng nhắc nhở.
Lâm Tuyền chẳng hề xấu hổ còn nói:
- Tôi xem hai trang ghi chép điện thoại, tổng cộng có tới 5 lỗi chính tả.
Trương Bích Quân chưa gì mặt đã đỏ trước, đặt sổ tiêu thụ lên quầy, lấy một tờ danh thiếp đưa tới:
- Tôi họ Trương, xin được chỉ giáo.
- Tên cô là Trương Bích Quân à? Ổ, tôi họ Lâm, Lâm Tuyền, tuyền trong suối chảy qua đá xanh. Chức trách của giám đốc Trương ở nơi này là lấy sổ tiêu thụ cho khách xem à?
Lâm Tuyền vừa lơ đãng xem sổ tiêu thụ vừa hỏi:
- Vừa rồi cô gái kia nói chỗ các vị bán được trên 80% số phòng, tôi không biết làm sao nhìn từ sổ tiêu thụ ra con số đó, mong giám đốc Trương chỉ cho tôi biết.
Lâm Tuyền quay trở lại khu tiếp khách, thuận tay ném sổ tiêu thụ lên bàn kính, có vẻ lúc nãy không được tiếp đãi chu đáo mà tức giận.
Trương Bích Quân cười ngượng ngùng, lúc này mới hiểu mình đã hơi xem thường chàng thay niên này rồi, đồng thời đau đầu vì ngữ khí chất vấn của y:

- Anh Lâm hình như hiểu rõ tình hình địa ốc, phải chăng cũng ở nghành nghề tương quan? Vừa rồi cô Tiểu Từ nói là những hộ có ý mua phòng, đã cơ bản ký hiệp nghị rồi, cho nên con số mới vênh so với sổ sách.
- Vừa rồi Tiểu Từ nói công trình kỳ hai của Tinh Hồ Uyển sắp khởi động, năm sau là có thể giao dịch, phải thế không?
Lâm Tuyền nhìn thẳng vào mắt Trương Bích Quân, do dự, né tránh là dấu hiệu cô gái này chuẩn bị nói dối.
- Công ty đúng là có kế hoạch ấy, tài chính đã đầy đủ, nhưng một số công văn còn chưa cấp xuống, giám đốc công ty cũng đang vì chuyện này mà bôn ba, nếu thuận lợi thì công trình kỳ hai có thể khởi động.
Dù trợn mắt nói dối nhưng Trương Bích Quân cũng là người khéo léo, Lâm Tuyền thấy cô tuổi chỉ 25 - 26 mà đã giỏi ăn nói thế rồi, nếu chẳng phải trước khi tới đây mình đã chuyên môn tìm hiểu tình hình nhà đất Tinh Hồ Uyển thì không chừng chẳng thể nhận ra được ý tứ thực sự trong lời nói mập mờ này.
Lâm Tuyền gõ tàn thuốc lên bàn, đủng đỉnh nói:
- Tinh Hồ Uyển giao dịch chín tháng rưỡi, tháng tư năm nay giao phòng, công trình kỳ một mười hai tòa nhà, 500 phòng, thực tế bán được 170 phòng, còn chưa đầy 1/3. Nếu giám đốc của quý công ty ở đây, tôi hi vọng có thể đối diện bàn bạc.
- Giám đốc Từ của chúng tôi buổi chiều lên thành phố, anh có yêu cầu gì, tôi sẽ chuyển đạt thay.
Trương Bích Quân cười rất chuyên nghiệp, câu trả lời cũng tiêu chuẩn không có vẻ gì là chột dạ cả :
Lâm Tuyền xua tay:
- Bỏ đi, mời giám đốc Trương dẫn tôi đi tham quan tòa nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận