Quan Thương

Mùa đông Tĩnh Hải năm nay lãnh lẽo khác thường, gió ào ào thổi len lỏi qua cổ áo luồn sâu vào cơ thể, luồn cả vào tim, công trường Thế Kỷ Thành bừa bộn trống hoác, trừ vài bảo vệ trông coi đề phòng có kẻ trộm đồ đem bán hay phá hoại, thì công nhân xây dựng đã rút hết khỏi nơi này, chủ nợ ngày ngày chặn cổng Lệ Cảnh, tổng cty XD muốn họ trả tiền xây dựng.

Lòng người hoảng loạn, tương lai bấp bênh, ai nấy lo tìm lối thoát sau này, kể cả ở tổng bộ Lệ Cảnh cũng liên tục có người xin nghỉ việc, nghiệp vụ hàng ngày ảnh hưởng nghiêm trọng.

Đối với Trần Vũ mà nói, tất cả đều quá khó khăn, cô chưa từng tiếp xúc với nghiệp vụ gia tộc, làm sao trong thời gian ngắn có thể ổn định mọi thứ được? Chỉ riêng hàng ngày ứng phó với đủ loại chủ nợ đã khiến cô chật vật vô cùng, khuôn mặt ngày càng tiểu tụy.

Trong tỉnh, tất cả chủ đầu tư từng có nghiệp vụ qua lại với Lệ Cảnh đều từ chối kế hoạch hợp tác, với tình hình thị trường địa ốc Tĩnh Hải hiện nay, tiếp nhận hạng mục lớn như Thế Kỷ thành là thiếu lý trí. Thực ra không chỉ trong nội bộ Lệ Cảnh, người khác cũng hoài nghi Lệ Cảnh và tổng cty XD là đối tượng chèn ép trọng điểm của ai đó, hợp tác với Lệ Cảnh nhất định mạng tới họa diệt thân.

Nhìn con gái đứng ở bên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp chưa từng phấn son phải đánh phấn che đi sự mỏi mệt trên mắt, mái tóc từng mượt mà đen nhánh hơi xơ xác, Trần Minh Hành hổ thẹn vô cùng, vì giao dịch ngầm giữa Trần gia và Trương Quyền, vì dục vọng cá nhân, ông ta vứt bỏ tình cảm cha con, hi sinh đứa con gái này, khiến nó có cuộc hôn nhân danh nghĩa, giờ lại phải bỏ học về dọn dẹp đống hỗn loạn do ông ta gây ra.

Mẹ Trần Vũ là Tiêu Hải Anh, trước kia dù biết con gái mình có người trong tim, để cho bản thân dễ chịu hơn, bà thà tin người đó không tồn tại, nhìn con gái nói:

- Chuyện thế này cũng tốt, con coi như được giải thoát rồi, chàng trai kia nếu còn đợi con, con hãy đi tìm cậu ta đi, chuyện công ty không cần con lo thêm nữa.

- Đủ rồi!

Trần Minh Hành nghiêm khắc ngăn cản vợ nói tiếp:

Trần Vũ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện trước tháp chuông ở Birmingham hôm ấy, lời quyết liệt của Lâm Tuyền, nước mắt từng giọt rơi xuống, tuy Lâm Tuyền với cô vẫn là một câu đố, nhưng không thể khống chế bản thân nhớ tới y. Bốn năm rồi, vật đổi sao dời, dù còn cảm tình, cũng không bao giờ tới với nhau được nữa.


Nghĩ như thế, không khỏi làm người ta tuyệt vọng.

Tiêu Hải Anh thấy con gái đột nhiên rơi lệ, giật mình đi tới nắm tay con, khẽ hỏi:

- Làm sao vậy? Kệ ba con, ông ấy chỉ biết nghĩ tới cái tập đoàn đó, không quan tâm tới ai nữa.

- Không có gì đâu ạ.

Trần Vũ lau khô nước mắt, quay người lại:

- Chuyện ở công ty con còn giúp được một chút, nếu không để ba mẹ nuôi uổng phí hai mấy năm sao?

- Qua cả rồi, con cứu coi đó là cơn ác mộng đi.

Trần Mình Hành nằm trên giường bệnh, ánh mắt không còn sự mạnh mẽ sắc bén như xưa, thấy con gái cố kìm nén tình cảm, lòng không dễ chịu:

- Ba đã có thể xuất viện, cứ nằm mãi thế này, công ty đổ vỡ thật mất, Trương Đào đã liên hệ với địa ốc Thẩm thị chưa, tình hình thế nào?


- Không lạc quan, chính sách ổn định vĩ mô trong nước ngày một nghiêm, chính sách hạn chế đưa ra liên tục, giá nhà đất tuy vẫn lên, nhưng lượng giao dịch giảm xuống rõ rệt, các công ty địa ốc đều điều chỉnh quy mô khai phát, né tránh nguy hiểm sắp tới, Địa ốc Thẩm thị không phải ngoại lệ. Song bọn họ không từ chối hoàn toàn, tình hình cụ thể phải để con tiếp xúc sơ bộ mới biết. Mai con, Trương Đào, Điền Lệ tới Kiến Nghiệp, trừ gặp người của Thẩm thị, còn tới bái phỏng mấy chủ đầu tư khác.

Trần Minh Hành gật đầu:

- Thế Kỷ thành không phải không còn đường sống, thái độ phía Đầu tư Nam Cảng ra sao?

Đó là chủ nợ lớn nhất của tổng cty XD.

- Người bên đó mấy ngày qua không ra mặt.

Trần Vũ dùng ngữ khí rất bình đạm nói, lòng lại nghĩ :" Có phải là anh không, là anh niệm tình cũ mới để bên này tạm thời có khoảng trống cho Lệ Cảnh nghỉ ngơi?"

- Tiểu Thần đề nghị tiếp xúc với Thiên Tinh Hồ, hoặc là tiếp xúc trực tiếp với Liên hợp Tĩnh Hải, ý ba thế nào?

- Ý những người khác trong HĐQT thế nào?

Trần Vũ lắc đầu:


- Bọn họ đều cho rằng Thiên Tinh Hồ, Đầu tư Nam Cảng đều là móng vuốt của Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền tới đó chỉ chuốc nhục vào thân.

Trần Minh Hành khẽ thở dài:

- Cảnh Nhất Dân năm nay có cơ hội thăng tiến lên tỉnh, nhưng ông ta vẫn ở lại, tâm lý thà làm đầu gà hơn là làm đuôi phương chỉ là một phần nguyên nhân, ông ta là người có hoài bão, muốn cống hiến cho Tĩnh Hải. Ba cũng hơi hiểu ông ta, ông ta để Hướng Nghĩa Sơn ở vị trí cũ, cho thấy lòng có sự độ lượng. Còn Lâm Tuyền ...

Nhắc tới cái tên này, Trần Minh Hành không dám tiếp xúc với anh mắt con gái:

- Trước giờ ba vẫn không sao nhìn thấu được y, vì sao ba nói Thế Kỷ thành còn đường sống? Thực ra từ năm 2003 Tĩnh Hải đã thực hiện kiềm chế địa ốc, không cho nó rời khỏi quỹ đạo, năm đó Lâm Tuyền chàng thanh niên hai mấy tuổi giáo huấn trước mặt mọi người, nói Thế Kỷ thành lớn tới mức bất hợp lý, sẽ đẩy Lệ Cảnh vào vực thẳm, giờ nghĩ lại ba vẫn không cam tâm, nhưng làm được gì? Cậu ta nói đúng mà.

- Lâm Tuyền ư?

Trần Vũ nhẩm lại cái tên đó, cứ như tìm lại tư vị từng có trong tim.

- Đúng, là Lâm Tuyền.

Tiêu Hải Anh không rõ tình hình, cái tên này thời gian qua bà nghe nhiều lắm rồi, ai nhắc tới cũng nghiến răng nghiến lợi:

- Là bạn học của Trương Đào, cháu ngoại của Trần Nhiên, nhân vật hạch tâm của Cảnh hệ, Tiểu Thân đề nghị tiếp xúc với Liên hợp Tĩnh Hải, chắc ý nói tìm cậu ta, sao Tiểu Thần lại quen cậu ta?


Không những quen mà còn có tình cảm nữa, Trần Vũ luôn khó chịu vì điều đó, chỉ đáp qua loa:

- Tiểu Thần và Lâm Tĩnh Sơ em gái Lâm Tuyền là bạn học, sang Anh còn là bạn cùng phòng, có biết Lâm Tuyền.

- Ra là vậy, quan hệ tài vụ của Đầu tư Nam Cảng rất đơn giản, Quốc tư ủy Tĩnh Hải nắm 21%, cục tài nguyên đất đai nắm 51%, Thiên Tinh Hồ 20%, còn một công ty không lộ diện nắm 8%. Công ty kia khả năng là Liên hợp Tĩnh Hải, ba từng cho điều tra, bảy năm trước đại diện pháp nhân là Lâm Tuyền, Từ Kiến khai phát Tinh Hồ Uyển thiếu chút nữa phá sản, người giải thoát cho ông ta là Lâm Tuyền, có thể nói từ năm 1999, Liên hợp Tĩnh Hải đã chặn đường Lệ Cảnh.

Trần Minh Hành dùng ánh mắt ngăn không cho vợ nói tiếp nữa:

- Ba từng yêu cầu ngân hàng điều tra khoản vay của Liên hợp Tĩnh Hải, bất ngờ phía ngân hàng không trả lời, từ đó đủ hiểu bối cảnh của nó rất sâu, tiếp đó lại cùng Từ Kiến, Khổng Lập Dân lập nên Thiên Tinh Hồ, ngoài ra có một công ty giấu tên nữa, hẳn là Thiên Tinh Hồ. Tân Năng Liên Hợp thành lập có liên quan trực tiếp tới Liên hợp Tĩnh Hải, hiện đang gây sóng gió cho cả sản nghiệp năng lượng mới, quy mô của Liên hợp Tĩnh Hải lớn đến đâu không sao ước lượng được. Nói Lâm Tuyền là con rối của Cảnh Nhất Dân thì sai lầm lớn, địa vị của y ít nhất ngang hàng với Cảnh Nhất Dân, đại thọ 70 của Trần Nhiên, Cố Hiến Chương vì thể diện của Lâm Tuyền nên mới tới, chắc con không ngờ tới phải không, từ năm 2001, khi Lâm Tuyền bị tai nạn, ông ta cũng từng đích thân tới Tĩnh Hải thăm.

Ánh mắt khác nhau, Lâm Tuyền có khuôn mặt khác, Trần Vũ không biến có nên đem chuyện quá khứ của mình và Lâm Tuyền nói ra không?

- Con đang nghĩ gì thế?

- Ba chẳng phải luôn muốn biết chàng trai kia là ai sao? Đôi khi thế giới thực sự rất nhỏ, lúc con và Lâm Tuyền quen nhau, không ai nói tới gia thế của mình, tới khi chia tay rồi mới hiểu chút ít.

- Cái gì?

Trần Minh Hành giật nảy mình ngồi dậy, nhưng trong lòng đầy áy náy, dù sao để cứu được Lệ Cảnh, chỉ còn chiêu cuối cùng này thôi, ai bảo con là con gái của Trần Minh Hành chứ! Vờ ra vẻ sụp đổ:

- Vậy là Lệ Cảnh hết rồi ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui