Bọn họ tới khu chiêu đãi huyện ủy, Phàn Xuân Binh kêu xương cốt rời cả ra rồi, tới nơi đã vào ngay phòng ngủ, đám Tiêu Lỵ Lỵ tuy cũng mệt, nhưng nhờ nhiệt tình và hưng phấn của tuổi trẻ vẫn cầm cự được.
Ở nơi lạ, Lâm Tuyền ngủ không ngon, vừa có ánh sáng chiếu vào phòng là đã thức dậy, mở cửa sổ ra đón ánh nắng chan hòa, tới La Nhiên, không khí núi rừng xua tan hoàn toàn cái nóng mùa hè, đêm ngủ còn phải đắp thêm một cái chăn chiên nhỏ, Lâm Tuyền ngồi ở bệ cửa sổ hút thuốc, ngắm nhìn non xanh núi biếc trước mắt.
Huyện thành La Nhiên rất nhỏ, khu chiêu đãi xây dựng ở vị trí cao nhất huyện thành, có thể phóng mắt bao quát hết huyện thành rộng chỉ bốn năm kilomet vuông, chẳng có một xí nghiệp nào, không có ô nhiễm, không khí trong lành.
Kinh tế toàn huyện dựa cả vào du lịch, chăn nuôi, khai khoáng, năm 2004, thu nhập tài chính huyện mới 50 triệu.
Không khí tươi mát, nhiệt độ vừa phải, tuy tỉnh rồi nhưng Lâm Tuyền chỉ muốn ngồi một chỗ, nghĩ lấy một cái ghế tựa đặt ngoài sân rồi nằm đọc sách là tuyệt nhất, mong muốn của Lâm Tuyền chỉ nhỏ nhoi thế thôi mà không được, Cố Lương Vũ tới bảo Đinh Hướng Vinh tới.
Lâm Tuyền xem đồng hồ, còn chưa tới 6h 30. Đinh Hướng Vinh và Từ Lan đều chưa ăn sáng, tranh thủ thời gian vừa ăn vừa báo cáo tình hình vận hành quỹ Tây Trạch thời gian qua. La Dân đi vào nói Chu Học Nhân dẫn lãnh đạo huyện ủy tới, nói muốn đưa Lâm Tuyền đi tham quan tình hinh kiến thiết trường học công ích, có cả người của ĐTH Nam Phong.
Lâm Tuyền nhíu mày lại, người huyện La Nhiên nghĩ mình có thời gian rảnh rỗi thế sao, không chút khách khí nói:
- Tôi tới đây không phải để tuyên truyền.
Đinh Hướng Vinh hơi xấu hổ, Chu Học Nhân không biết tính cách của Lâm Tuyền, làm thế này không khỏi khiến Lâm Tuyền thấy lãnh đạo La Nhiên là những kẻ không biết điều, hắn nói:
- Để tôi đi giải thích cho huyện ủy.
Chuyện này phát sinh ở Củng Dư, không liên quan tới La Nhiên, thái độ né tránh của Chu Học Nhân, khiến Lâm Tuyền không hài lòng, giờ kéo cả ĐTH tới, hẳn có ý dùng mấy trò tô vẽ để làm y nguôi giận, chẳng phải quá khinh người sao.
Chu Học Nhân thấy Đinh Hướng Vinh chặn ở cửa huyện ủy, ngạc nhiên hỏi:
- Tôi địch tới nhà khách đón mọi người, sao lại tới đây.
Đinh Hướng Vinh uyển chuyển truyền đạt, Chu Học Nhân vội vàng bảo huyện trưởng dẫn hết người về:
- Tại tôi suy xét không chu toàn, mấy ngày tới để mình tôi tháp tùng ngài Lâm là được.
Lâm Tuyền đột nhiên tới La Nhiên, đương nhiên ai cũng nghĩ y tới hỏi tội, Chu Học Nhân trước khi đến ga đón Lâm Tuyền đã báo cáo lên thành phố, thái độ thành phố có chia rẽ, cho nên Chu Học Nhân né tránh, thấy thái độ Lâm Tuyền ôn hòa, nghĩ có cơ hòa giải rồi, dù sao La Nhiên đâu gây họa, giờ Lâm Tuyền chỉ phái Đinh Hướng Vinh tới chuyển lời, cho thấy y bất mãn.
Những người khác trong huyện ủy thì cho rằng Lâm Tuyền quá kênh kiệu, bọn họ ở La Nhiên đều là lãnh đạo nói một là một, còn đặc biệt dậy sớm tới đây, giờ Lâm Tuyền nói không đi là không đi, quá không coi bọn họ ra gì. Vả lại thành phố còn phái phóng viên báo Nam Phong, ĐTH Nam Phong tới, định ra sức tuyên truyền nghĩa cử của quỹ Tây Trạch, không ngờ đối phương không nể nang chút nào.
Huyện trưởng nhiều tuổi kéo Chu Học Nhân sang một bên, nói:
- Để các phóng viên về thế này, e không hay.
- Chuyện này để tôi báo cáo lên thành phố ..
Chu Học Nhân quyết đoán nói, hành vi ác liệt của Cùng Dư như thế mà thành phố vẫn có người muốn bao che, không muốn đối diện, làm người ta quá thất vọng, ông ta thà đắc tội với người trên thành phố còn hơn để quý Tây Trạch rút khỏi La Nhiên.
- Bí thư, huyện cần có anh tọa trấn, để phó bí thư Lý đi với cậu ta là được.
Vị huyện trưởng không hiểu tâm tư của Chu Học Nhiên, còn khuyên:
Chu Học Nhiên vỗ vai huyện trưởng:
- Tiền cứu đói của huyện một năm được bao nhiêu, kinh phí giáo dục được bao nhiêu, Tây Trạch hơn một năm qua vì La Nhiên xây bao nhiêu trường học, hỗ trợ bao nhiêu kinh phí giáo dục và lương giáo viên, nếu tôi không đích thân ra mặt, chẳng phải có lỗi với người ta. Công việc ở huyện tạm thời do anh chủ trì, có gì liên hệ điện thoại là được rồi.
Chi tiêu lớn nhất của huyện La Nhiên là tiền trả lương cán bộ nhân viên và kinh phí giáo dục, quỹ Tây Trạch ngoài xây dựng mấy chục trường học, mỗi năm còn bỏ thêm 1.5 -2 triệu kinh phí giáo dục, tới khi tài chính huyện thoát khỏi tình trạng quẫn bách mới tính giao lại trường học cho cục giáo dục.
Năm 2003, huyện La Nhiên đã đề ra mục tiêu trong vòng năm năm các xã thông nhau bằng đường giải nhựa, thành phố cấp một phần, huyện tự lo một phần, nhưng tài chính huyện có hạn, thu không bù nổi chi, năm nay mới khá hơn, tiết kiệm được tiền giáo dục, tốc độ xây đường có thể nhanh hơn nhiều.
Còn về thôn thôn thông nhau bằng đường rải đá thì căn bản là mục tiêu không thể hoàn thành, biện pháp khả thi là chuyển những thôn quá xa xôi từ trong rừng ra, tới gần đường cấp xã, cũng tiện để gia đình nghèo thoát nghèo, nhưng huyện không lấy đâu ra chi phí di dời.
Huyện thành nhỏ, từ nơi chiêu đãi tới huyện ủy chỉ ba bốn phút, Lâm Tuyền vừa mới ăn sáng xong thì Đinh Hướng Vinh dẫn thêm Chu Học Nhân tới.
Hai cái xe giờ không chở được hết người nữa, Lâm Tuyền bảo Phàn Xuân Binh:
- Anh và đám Tiêu Lỵ Lỵ ở lại đây đi, bảo La Dân đưa chúng tới Loan Huyện, anh đi đón ba tôi rồi hộp họp với chúng tôi.
Xe dừng lại ở xã Tây Quan, huyện vừa làm đường rải nhựa tới đây từ năm ngoái, vừa đi tới trường học Tây Quan, Đinh Hướng Vinh vừa giải thích cho Lâm Tuyền:
- Trừ thống nhất an bài giảng dạy, trường còn an bài khóa trình bồi dưỡng kỹ năng nghề nghiệp nhất định, dùng giúp học sinh không thể học lên cao, tôi còn có kế hoạch tận dụng hệ thống giáo dục quỹ, huẫn luyện kỹ thuật chăn nuôi và nghề cơ bản cho người dân. Thầy Lâm cũng rất tán thành phương án này.
Từ Lan bổ xung:
- Các giáo viên xã chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút là có thể đảm nhận trọng trách này, bọn họ tới nông thôn dạy học đều mang tinh thần xung phong rất cao, không cần phải lo.
Chu Học Nhân nói ngay:
- Kinh tế huyện hơi kém, công tác này vốn là trách nhiệm của ban xóa đói của huyện, có thể cấp một phần tiền xóa đói cho quỹ.
Đinh Hướng Vinh từ chối:
- Vốn không thể làm được tiền nào việc nấy, kiểm toán tài vụ rất khó khăn, bí thư Chu cấp tiền cho tôi, nhưng tôi không thể làm được sổ sách rõ ràng cho bí thư Chu, bí thư Chu cứ dùng tiền vào việc khác đi. Tiêu chuẩn công ích của xã gião dục còn cao hơn huyện ủy một chút, tinh thần của các giáo viên cũng cao, làm thêm chút chuyện công ích là điều đương nhiên thôi.
Lương cơ bản của giáo viên phổ thông thôn là 450 đồng, còn lương cơ bản giáo viên thuộc xã giáo dục là 650 đồng, thêm các loại trợ cấp, phúc lợi bảo hiểm y tế, còn cao hơn lương bình quân của công vụ viên.
Nay chi phí học đại học mỗi năm khoảng 10.000, năm 2004, huyện La Nhiên có 40% gia đình thu nhập hàng năm dưới 1500, gia đình như thế phải tích lũy 7 năm mới đủ cho con đi học đại học 1 năm, học hết 4 năm đại học, gia định gánh khoản nợ 30 năm, bi ai nhất là học xong không tìm được việc, gia đình gánh khoản nợ nặng nề.
Xã giáo dục cung cấp gần 200 cơ hội việc làm cho những sinh viên tốt nghiệp về La Nhiên, mặc dù lương so với thành thị phía đông thì rất thấp, nhưng với những sinh viên thất nghiệp, như thế cũng đủ rồi.
Quỹ Tây Trạch tuyển chọn lập xã giáo dục thí điểm ở La Nhiên, trong vòng một năm cung cấp viện trợ thực tế nhất cho huyện La Nhiên, lòng Chu Học Nhân cảm kích là thực sự, nên rất tò mò về Lâm Tuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...