Quan Thương

Lưu Hoa Đông cười mắng:

- Cậu đừng có đóng kịch nữa, nói luôn ra đi.

Lâm Tuyền ngồi trở lại lại, hỏi:

- Khu thương vụ trung tâm tới khi nào khai phát xong thì tôi không nói chắc, nhưng 220 - 223 mà mảnh đất hoàn chình, có thể khai phát được. Phải biết rằng cả khu chỉ có 217 là nguy hiểm cao nhất, mọi người có tin dù Liên hợp Tĩnh Hải chịu lỗ cũng xây dựng bằng được Tân Liên Hợp không?

- Vậy thì Hào Thành nhận.

Lưu Hoa Đông sảng khoái nói luôn.

Chu Vân Thiên quen biết Lâm Tuyền gần năm năm, tạo nên thói quen, phàm việc gì Lâm Tuyền đề nghị đều phải suy nghĩ cho kỹ, giảm bớt thua thiệt:

- Cậu cho tôi suy nghĩ thêm đã.

Cuộc họp kết thúc, Chu Vân Thiên thấy Khổng Lập Dân không theo bọn họ rời Tòa nhà Nam Cảng, lòng càng nghi ngờ, chỉ là không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu. Lưu Hoa Đông từ đằng sau đi tới, nói:

- Tôi ngồi xe của anh.

Chu Vân Thiên cảm giác Lưu Hoa Đông ngày hôm nay luôn muốn nói gì đó với mình, lấy từ trong hộp ra một điếu xì gà, đưa cho Lưu Hoa Đông. Lưu Hoa Đông đưa lên mũi ngửi một hơi:

- Lão Chu thật biết hưởng thụ, trước kia tôi thích xì gà mới làm xong, vị mạnh mà cay, gần đây mới biết thưởng thức vang bảy tuổi thế này, cho dù vị có nhạt đi theo năm tháng, nhưng hương càng thuận, dễ cảm thụ được sự mỹ diệu của nó.


Chu Vân Thiên cười xấu hổ, ông ta hút xì gà chỉ là học đòi, không có cảm xúc như thế. Người ông ta tiếp xúc ở Tĩnh Hải có Lâm Tuyền là xuất sắc nhất, nhưng làm ông ta tôn kính là Khổng Lập Dân và Lưu Hoa Đông. 

Khổng Lập Dân nho nhã phóng khoáng, có trí tuệ lớn, xử thế ung dung không tranh với đời. Lưu Hoa Đông thì có phong thái quý tộc làm Chu Vân Thiên ngưỡng mộ.

Lưu Hoa Đông tuổi chưa tới 50 đã có tóc trắng, nhưng mái tóc đen trắng đan xen càng làm ông ta sái thoát tinh thần, ông ta lấy kéo cắt vỏ xì gà, trong xe không có lửa bằng dầu thực vật, bật lửa khí butan miễn cưỡng có thể thay thế, Lưu Hoa Đông dùng lửa nhỏ hơ đuôi điếu xì gà.

Hút xì gà rất phức tạp, nếu không muốn bị người ta cười là giàu xổi học đòi thì hoặc đừng hút hoặc bỏ công sức ra mà nghiên cứu rồi hẵng hút.

Chu Vân Thiên hút xì gà quan trọng nhất là vì 1 điều xì gà giá chỉ có 300 đồng, song các dụng cụ đi kèm nó phải 100.000, thể hiện được sự quý tộc của mình, chưa hết, còn phải cần một gian phòng riêng để hưởng thụ, phải có rượu ngon, phải có ghế sô pha đắt tiền và ánh đèn dìu dịu đúng chất.

Mỗi ngày thường chỉ nên hút 2 -3 điếu xì gà, nếu làm như trên, mỗi ngày thứ khói thuốc màu lam nhạt mà anh thổi ra ngoài không khí ước chừng có giá 1.000.

- Xì gà giống cái gì, giống như nữ nhân, giá trị của nữ nhân thể hiện ở căn nhà sang trọng, y phục đắt tiền, trang sức tinh xảo mà anh chuẩn bị cho cô ta.

Lưu Hoa Đông mân mê hộp đựng xì gà:

- Xì gà là thế, anh phục vụ nó, rồi hưởng thụ nó.

Lưu Hoa Đông cứ đủng đỉnh nói, xong hôm nay tâm tư của Chu Vân Thiên không đặt ở việc học tập cách sống quý tộc.

Lưu Hoa Đông thong thả nói:

- Nếu ba công ty sát nhập thì anh thấy thế nào?

Chu Vân Thiên khẽ rung đầu ngón tay, để đoạn tàn thuốc tích đến được một tấc rơi xuống, quay đầu sang hỏi:

- Lão Lưu, anh vừa nói gì thế?

- Sát nhập ba công ty, ý anh thế nào?

Sát nhập ba công ty sẽ thành một khái niệm thế nào? Một con quái vật thực sự sẽ ra đời, Chu Vân Thiên nhất thời không tiêu hóa nổi ý tưởng đó, hỏi lại:

- Ai nói tới chuyện này?

- Chẳng ai nói, tôi chỉ càm giác Lâm Tuyền có ý đó.

- Thế sao?

- Thành tích kỳ hai của Thiên Tinh Hồ ở Tây Trạch khá tố, kỳ ba một năm sau bán, cơ bản không có áp lực gì. Tân thành Nam Cảng tới nay có thể nói là đại thành công, hạng mục chung cư thương vụ lớn đấy, nhưng đâu lớn tới mức Thiên Tinh Hồ không nuốt trôi được? Bước tiếp theo của Thiên Tinh Hồ không ôm hạng mục lớn nào khác đúng không?


Chu Vân Thiên ngẫm lại thấy rất có lý, Thiên Tinh Hồ đã đứng ra làm địa tiêu thì thành phố sẽ giúp Thiên Tinh Hồ ở mảnh đất số 21, Thiên Tinh Hồ hoàn toàn có thể nuốt chửng một mình:

- Nếu Lâm Tuyền đề nghị sát nhập thì anh thấy thế nào?

- Sát nhập chứ, tội gì mà mà không?

Lưu Hoa Đông rít một hơi nhỏ, lượng nicotin trong xì gà cao gấp 5 lần thuốc lá, chán sống thì rít mạnh vào:

- Cứ nhìn đám Trương Bích Quân, Diệp Kính Cường, Cố Lương Vũ, Tiền Vi, Viên Hâm đi, tuy năng lực không tệ, nhưng đem so với đám nhân tài đỉnh cao như Trương Thừa Lộc và Trần Chí Lập chỉ có Cố Lương Vũ, Đan Nguyên có tiềm lực theo được. Trương Thừa Lộc có thể nói một tay chống đỡ gây dựng Điện khí Tĩnh Hải, Lão Chu anh là người ngoài không rõ, chứ tôi ở Tĩnh Hải biết nó gian nan thế nào, tôi rất bội phục Trương Thừa Lộc. Trần Chí Lập ở Đông Đô số mệnh không tốt, bộ phận địa ốc bị sát nhập vào Thiên Tinh Hồ, nằm dưới quyền Từ Kiến, nếu Lâm Tuyền điều hành Thiên Tinh Hồ thì hắn còn phục. Nhưng Thiên Tinh Hồ không cần người mạnh mẽ như thế, Khổng Lập Dân đành điều hắn sang Đầu tư Nam Cảng, nhưng Cố Hiểu Linh không có hắn cơ hội độc lập đảm đương một mặt, đãi ngộ tuy không có gì thiệt thòi, chỉ là hơi ủy khuất tài năng. Hiên giờ hắn còn kém Diệp Kính Cường cấp phó cũ của hắn, nếu như trước kia hắn vứt hết đi theo Lâm Tuyền thì sao?

Lưu Hoa Đông thở dài:

- Tôi thẹn không bằng lão Lạc, Tinh Hồ chiếm lợi lớn ở Chung cư Đàn Sơn, lão Lạc vẫn đồng ý để Tinh Hồ lấy nhỏ nuốt lớn, sát nhập địa ốc Hòa Hoàng. Khí độ đó tôi không có, không có khí độ của lão Lạc, không có nhãn quang và thủ đoạn của Lâm Tuyền thì không có Tinh Hồ ngày nay.

Chu Vân Thiên gật gù, hoàn toàn tán đồng đánh giá về con người Lạc Ích Đồng.

- Hồi mới thành lập Thiên Tinh Hồ, lão Khổng có mời tôi, tôi do dự vì thấy Lâm Tuyền chiếm cổ phần quá nhiều, cho rằng lão Không quá niệm tình cũ rồi, khi Trần Nhiên tại vị cũng đâu giúp Đông Đô mấy, qua lại riêng càng không nhiều. Giờ nhìn lại thì lão Khổng đúng là có nhãn quang, như năm ngoái vụ cổ phần Tân Năng Liên hợp, lão Chu , anh hối hận lắm phải không? Về mặt quản lý, Lâm Tuyền còn chưa đủ chín chắn và kinh nghiệm, song tài năng và tầm nhìn của cậu ta đúng là đáng kinh ngạc, nhiều chuyện chúng ta chỉ nhìn thấy bề ngoài mà không thấy bản chất, anh biết vì sao không?

- Là vì sao?

- Không tham.

Lưu Hoa Đông khẳng định ngắn gọn:

- Có lẽ anh nghĩ mấy năm qua thiệt thòi bởi Lâm Tuyền quá nhiều, sao có thể nói cậu ta không tham.

- Đúng thế.


Chu Vân Thiên xót của nói:

- Anh ghét cậu ta?

- Cái đó thì không!

- Đó là vì cậu ta không tham.

Lưu Hoa Đông phân tích:

- Kẻ tham lam sao có thể khiến người ta không ghét? Có điều Lâm Tuyền làm người ta nhìn không thấu một chút.

- Đâu phải một chút, tôi hoàn toàn nhìn không thấu.

Lưu Hoa Đông cười ha hả:

- Lão Chu, tiền, nữ nhân thì anh không có thứ tốt nhất, nhưng cũng không thiếu. Lâm Tuyền làm người ta nhìn không thấu, nhưng cũng không phải người dục vọng khống chế mạnh, nhìn Trương Bích Quân đi, trước kia Lâm Tuyền ném hết công việc cho cô ấy, cấp dưới của cậu ta tuy vất vả một chút, nhưng có cầu ta nắm bánh lái rồi, cứ hướng đó mà tiến, thực tế không đau đầu suy nghĩ gì, sống còn thư thái hơn chúng ta, thật không còn lẽ trời nữa.

Chu Vân Thiên vẫn còn do dự, mình có chấp nhận ba nhà sát nhập không? Không , không chỉ ba nhà, Thực nghiệp Tinh Hồ cuối cùng cũng sẽ quay trở về vòng tay của Thiên Tinh Hồ:

- Đông Đô có chấp nhận sáp nhập không, nếu Tinh Hồ quay về, cổ phần của Đông Đô ở Thiên Tinh Hồ sẽ rơi xuống vị trí thứ ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui