Lâm Tuyền gật đầu:
- Nếu được, tôi muốn nhanh chóng thương thảo với cao tầng Tây Điên và Tân Điện, thạm chí có thể nhờ ngân hàng kiến thiết lập thư đảm bảo khoản vay 500 triệu để chứng minh thành ý hợp tác.
Nghiêm Lập Hoàng nói vào:
- Mặc dù cổ phần của sở nghiên cứu ở Tân Bác Khuê Nghiệp không cao, nhưng trong sản nghiệp này kỹ thuật là vua, ở phương diện chọn nhà hợp tác chiến lược có quyền quyết sách tương đối lớn.
Lâm Tuyền yêu cầu di chuyển trung tâm nghiên cứu vật liệu Si tới Tĩnh Hải , dụng ý là nắm nó trong tay để lũng đoạt kỹ thuật luyện Si trong nước, hiện quốc tế chỉ có tám doanh nghiệp nắm kỹ thuật này, bọn họ chủ đạo vận mệnh sản nghiệp bán dẫn và pin quang điện.
- Tôi cứ nói tại sao ông tốt bụng mời tôi đi du lịch miễn phí, thì ra có mưu đồ này.
Vu Đại Khánh nói:
- Trước kia Tây Điện, Tân Điện lập hạng mục này có phần vì mệnh lệnh hành chính, nay đầu tư vào 300 triệu, cách ngày sản xuất xa xôi vạn dặm, cao tầng hai tập đoàn đs đều rất bất mãn, nếu có cơ cấu tiếp nhận thì vừa khéo hợp với tâm ý bọn họ, khó khăn đàm phán không cao.
Lâm Tuyền rút Diệp Kính Cường, Đới Minh, Lý Lệ lập tổ hạng mục, Nghiêm Lập Hoàng thành cố vấn.
Song khi thực sự đàm phán không hề thuận lợi như dự kiến.
Chính phủ địa phương dùng mệnh lệnh hành chính lập hạng mục này, muốn tiến hành điều chỉnh không thể vòng qua bọn họ.
Sau khi dây chuyền luyện đi vào sản xuất, têu hao lớn nhất là điện năng, Tân Bác Khuê Nghiệp có tập đoàn Tân Điện cung cấp điện, trong hiệp nghị mới giá điện cung cấp là tiêu điểm tranh chấp của đôi bên.
Tổ hạng mục qua một tháng tiếp xúc, xác định được chướng ngại thực chất tới từ chính phủ địa phương.
Từ Tĩnh Hải tới Tân Bác không có chuyến bay nào, Lâm Tuyền cùng Phàn Xuân Binh đáp máy bay tới Tây Đô rồi bắt xe đi tiếp, đến nơi thì đã chập choạng tối, Diệp Kính Cường, Đới Minh cùng đoàn người tập đoàn Tân Điện do tổng giám đốc Hứa Dục dẫn đầu ra tận đường cao tốc đón tiếp.
Trước đó trong quá trình đàm phán, Lâm Tuyền chỉ xuất hiện hai lần, chỉ gặp mặt qua loa, hai bên không có mấy ấn tượng với nhau. Nhưng Hứa Dục là người tích cực thúc đẩy đàm phán, ấn tượng của Lâm Tuyền với ông ta không tệ.
Hứa Dục nhiệt tình mới Lâm Tuyền lên xe của mình, vừa mới định đeo dây an toàn vào, một bàn tay mềm mại vịn vào vai y chui vào xe, Lâm Tuyền ngạc nhiên quay đầu, tức thì hương thơm ngát luôn vào cánh mũi, trước mắt là khuôn mặt kiều diễm tỏa ra phong tình dào dạt, tuổi ước chừng 26 - 27, khả năng cao hơn, thời buổi này chị em rất am hiểu nghệ thuật chăm sóc, cô gái đó môi hơi cong, tựa cười tựa không, bờ môi dầy vểnh lên vô cùng khiêu khích, nam nhân nào nhìn cánh môi đó cũng nảy ý muốn ngấu nghiến nó xem tư vị thế nào.
Cô gái ngồi xuống đối diện với Lâm Tuyền, thực sự là vẻ đẹp hiếm có, mỗi điều là trang điểm quá cầu kỳ, khiến cho có chút vẻ phong trần.
Không xác định được vừa rồi cô ta chạm vào người mình là động tác vô ý hay là ngầm ám thị gì đó, Lâm Tuyền nghiêm túc hơn, quay sang hỏi Hứa Dục:
- Giám đốc Hứa, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai ... Hình như ông quên giới thiệu đấy.
- Tiểu thư Lưu Tĩnh, năm xưa tên tuổi không hề kém Trần Phi Lăng.
Hứa Dục cười nói, bảo lái xe:
- Lão Khang, bật cho tổng giám đốc Lâm của chúng ta bài hát của Lưu tiểu thư, bắt đầu từ bài "ông xã, ông xã, em hận anh"...
- Lâm Tuyền nghe tên bài hát mà thấy xương sống ớn lạnh, vẻ kinh ngạc trên mặt phút chốc biến thành nụ cười ấm áp:
- Không dám nhận, vừa rồi nhìn trộm cô ấy thấy quen quen, định nhìn trộm vài cái nữa, lại sợ giám đốc Hứa cười.
- Lời của anh Lâm đúng là làm người ta ấm lòng.
Lưu Tĩnh cười điệu đà, người hơi ngả về phía trước, cổ áo trễ xuống lộ ra khe vú mê đắm, áo trắng da trắng, áo lót lại màu đen, người ta muốn không nhìn vào chỗ không nên nhìn đó cũng khó, Lâm Tuyền có chút nhộn nhào, liếc nhìn Hứa Dục, thấy ông ta đang nhìn trộm ngực Lưu Tĩnh.
Lâm Tuyền lấy làm lạ về quan hệ giữa hai người này, nếu không phải là tình nhân thì Lưu Tĩnh lên xe làm gì?
Trừ Trần Phi Lăng ra thì ca sĩ ngôi sao trong nước nhớ tên gần như không có, giọng hát truyền ra từ loa không tệ chút nào, song ca từ khiến người ta sởn gai ốc.
Hứa Dục lại có vẻ mê mẩn bài hát này, nghe một lúc mới nói:
- Tân Điện và Liên hợp Tĩnh Hải hợp tác với nhau chỉ thiếu một bước nữa, phương án giao lên, phải được chính phủ Tân Bác ủng hộ mới được, tối nay tôi mời tiệc có sự tham gia của lão đại Tân Bác, mong tổng giám đốc Lâm nói.
Lâm Tuyền nheo mắt lại, tai nghe Hứa Dục nói, mắt lại quan sát Lưu Tĩnh, chẳng lẽ Lưu Tĩnh là người được mời tới trợ trận? Nhiều khi quan hệ, tiền, ân tình đều không công phá được, mỹ sắc lại là thanh đao sắc bén. Là kẻ thu lợi lớn nhất trong vụ hợp tác này, Lâm Tuyền tất nhiên không tiếc gì mấy câu nói tốt đẹp.
Không có Phương Nam ở đây, Lâm Tuyền phát huy hết sức khả năng ăn nói, Lưu Tĩnh cười không ngớt, đem hết thông tin của mình nói ra, cô ta tính ra còn là sư tỷ của Trần Phi Lăng, chất giọng, ngoại hình không kém ngôi sao hàng đầu, chỉ là tạo hóa trêu người, fan hâm mộ không được là bao, nên sự nghiệp cũng dở dở chừng chừng.
Lâm Tuyền thầm nghĩ Quách Bảo Lâm nhất định có hứng thú với nữ nhân thế này:
- Tôi có một người bạn chuẩn bị mua công ty giải trí truyền thông, với chất giọng xuất sắc, điều kiện ngoại hình của Lưu tiểu thư, tôi không giới thiệu cho hắn, thế nào hắn cũng mắng tôi ....
Quách Bảo Lâm đúng là chuẩn bị mua một công ty giải trí, mục đích của hắn tất nhiên chẳng lành mạnh gì, Lâm Tuyền thấy Hứa Dục trịnh trọng mời Lưu Tĩnh lái xe, hẳn cô ta có ảnh hưởng lớn với lão đại Tân Bác, tấm danh thiếp này chỉ phát ra cho có.
- Tôi già rồi, không bêu mặt ra làm gì nữa.
Luu Yên cười duyên, nụ cười có vài phần buồn ba, song dung mạo cô ta chẳng có dấu hiệu già đi chút nào:
- Anh Lâm nếu thực sự coi trọng tôi, chẳng biết Tân Bác Khuê Nghiệp có vị trí cho tôi không?
Lâm Tuyền thầm nghĩ: Mình xem thường cô ta rồi. Lời này của Lưu Tĩnh nghe có vẻ giống làm nũng, nếu cô ta là người hời hợt, có lẽ đã nhận thiện ý vừa nãy. Nếu Lưu Tĩnh thực sự có quan hệ với lão đại Tân Bác, Lâm Tuyền đồng ý để cô ta vào Tân Bác Khuê Nghiệp, sẽ mang lại nguy hiểm khó lường. Không rõ tác dụng của cô gái này lớn thế nào, hiện tại không thể cự tuyệt được.
Cô gái này bảo Hứa Dục phối hợp cùng cô ta đột kích mình đây, thật sự không đơn giản chút nào, nhưng mục đích cô ta là gì? Lâm Tuyền tất nhiên chẳng phải tay vừa:
- Lưu tiểu thư nói đùa rồi, giám đốc Hứa chẳng lẽ không thể an bài vị trí cho cô ở Tây Điện sao?
Không đợi Hứa Dục phản ứng đã nói luôn:
- Nếu không Liên hợp Tĩnh Hải có vị trí đấy, chỉ sợ giám đốc Hứa nói tôi có ý đồ khác thôi.
Hứa Dục hiểu ý cười ha hả phối hợp:
- Đâu có, đâu có Tân Bác Khuê Nghiệp là cái ao nhỏ, tôi không dám mở miệng thôi.
Lưu Tĩnh thở ra một tiếng rất nhẹ, người ngồi thẳng dậy dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thoáng hiện chút mệt mỏi.
Lâm Tuyền nhìn thấy hết song vẫn tự nhiên bắt chuyện với Hứa Dục. Đoạn đường tiếp đó Lưu Tĩnh mất hứng thú, chỉ yên tĩnh ngồi đó, song càng thêm vài phần động lòng người, Hứa Dục không ngừng nhìn trộm cô ta song không dám có lời nói cử chỉ gì ngoài khuôn khổ.
Bữa tiệc được an bài ở khách sạn bốn sao duy nhất của Tân Bác, vừa mới vào khách sạn thì hay tin lão đại kia vướng một bữa tiệc khác không thoát thân được. Lâm Tuyền tới phòng nghỉ trước, để Hứa Dục và Diệp Kính Cường đi đón.
Tân Bác Khuê Nghiệp là hạng mục do La Bình Thụ người đứng đầu Tân Bác đích thân xúc tiến, nhưng từ lúc khởi công tới nay đã năm năm mà không có thàn quả, ông ta sắp lui về tuyến hai, nghe đâu lên tỉnh làm phó chủ nhiệm. Tân Bác Khuê Nghiệp nộp lên phương án thay đổi nhà đầu tư không được địa phương ủng hộ nghe nói có liên quan tới tâm thái của ông ta, quan hệ giữa ông ta và người khả năng kế nhiệm không hài hòa gì.
Nếu không phải có trò dơ dáy bên trong, Lâm Tuyền không tin chính phủ địa phương lại sơ xuất với một ông chủ mang túi tiền lớn đến như y. Lâm Tuyền chẳng vội cũng chẳng lo, ngả mình trên ghế tựa nghỉ ngơi, trèo đèo lội suối không thấy mệt, ngồi xe cả ngày thấy mệt là sao nhỉ? Lâm Tuyền nhớ những ngày tự do tự tại trên cao nguyên mênh mông ....
Lâm Tuyền không lo, nhưng đám Đới Minh thì bất an, địa vị Liên hợp Tĩnh Hải ngày nay, cho dù là thường ủy tỉnh ủy dù không thể thoát thân tới dự tiệc, cũng lập tức gọi điện tới nói một câu.
Đợi tới tận 8 giờ 30, mọi người phải kiếm đồ ăn lót dạ, chính chủ mới cùng một đám quan viên vây quanh lề mề tới. Lâm Tuyền ngủ một giấc, tinh thần sáng láng ra đại sảnh khách sạn, bình đạm nhìn La Bình, trán hói, mắt híp, bụng bự, mặt đỏ bừng bừng, xem ra uống không ít rượu, hình tượng này lọt vào mắt người dân thì chẳng thể trách họ càng ngày càng mất niềm tin vào chính quyền.
Lại chú ý quan sát Lưu Tĩnh, Lâm Tuyền hiểu được bốn năm phần.
- Bí thư La, đây là ...
Hứa Dục lưng khom khom giới thiệu hai bên, Lâm Tuyền ứng phó đúng tiêu chuẩn xã giao, y vẫn để ý Lưu Tĩnh, thấy cô gái này thần sắc hơi kém, lòng lạ lắm. Mọi người phân thứ bậc ngồi xuống, Lâm Tuyền cố ý bảo Diệp Kính Cường an bài Lưu Tĩnh ngồi ở bàn khác, thấy La Bình có vẻ thất vọng thì biết ông ta chưa đưa được con mồi ngon này lên giường.
La Bình là khách chính, tiệc bắt đầu đã đứng lên nói:
- Vừa rồi tôi uống nửa lít rượu, hơi quá rồi, giờ uống trước một chén, tiếp theo mọi người tùy ý.
Rồi cầm chén rượu uống cạn, không ngờ phía dưới vỗ tay reo hò. Lâm Tuyền cũng vỗ tay phụ họa, thấy Hứa Dục đang ra hiệu cho Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh cầm chén rượu đi tới trước mặt La Bình, tay uyển chuyển đặt mép chén rượu tới miệng ông ta:
- Bí thư La ở chỗ khác uống tận nửa lít rượu, ở chỗ này chỉ chịu uống một chén, kệ đó, em vẫn muốn mời bí thư La, em uống trước, bí thư La muốn tùy ý với Lưu Tĩnh thì cứ tùy ý.
Lưu Tĩnh cúi người xuống, chóp mũi của La Bình gần như chạm vào bầu ngực cao ngất của cô ta, nội dung bên trong càng khoe hết trong tầm mắt, song ông ta vẫn kiềm chế được, người hơi ngả về phía sau tránh đi. Cầm lấy chén rượu của Lưu Tĩnh uống cạn, không khí dần trở nên sôi nổi, Hứa Dục khéo léo điều người cạnh La Bình đi, để Lưu Tĩnh ngồi xuống đó mời rượu.
Thư ký và chủ nhiệm văn phòng của La Bình đều biết ông ta uống tới hạn rồi, vội đứng lên nói mai có nghi thức khánh thành gì đó hết sức quan trọng ở Tân Bác.
Lưu Tĩnh uống liền vài chén rượu, má phấn hồng hào, đôi mắt lóng lánh thêm phần lả lơi, cầm lấy một tay La Bình, nũng nịu:
- Nghi thức khánh thành gì mà em không biết thế.
La Bình ngà ngà say, thư ký ông ta đáp hộ:
- Khánh thành Tháp Viên, mời cả minh tinh Chương Tiểu Di đến biểu diễn, bí thư La phải phát biểu, hôm nay quả thực không thể uống được nữa.
- Có cả biểu diễn, sao không mời em.
Lưu Tĩnh không chịu buông tha, lắc tay Lưu Bình:
- Bí thư La, em là người Tân Bác cơ mà.
La Bình nhìn thư ý:
- Không an bài ngôi sao của Tân Bác chúng ta à? Lưu Tĩnh có điểm nào không xứng?
Viên thư ký toát mồ hôi, chủ nhiệm văn phòng mau mắn giải vây:
- Lưu tiểu thư đương nhiên không thể thích hợp hơn, chỉ sợ cô ấy không có thời gian, cho nên ....
- Hiện giờ tôi dư nhất là thời gian, hay chê tôi hát không hay. Bí thư La, ngài biết mà, em hát không tệ.
- Không tệ, không tệ.
La Bình nghiêm túc nói với viên chủ nhiệm văn phòng:
- Lập tức đi an bài, phải làm cho tốt, tốt nhất là ngay sau bài phát biểu của tôi.
- Không cần, họ chê em hát không hay.
Lưu Tĩnh vịn bàn đứng dậy, người có hơi loạng choạng:
- Bí thư La, chúng ta song ca một bài, để Tiểu Chu có lòng tin an bài.
Lưu Tĩnh đứng không vững phải vịn vào vai La Bình, muốn lấy micro, một nhân viên nhanh chân đi lấy đưa cho Lưu Tĩnh. La Bình vẫn còn vài phần tỉnh táo, lại cố kỵ đám Lâm Tuyền cũng có mặt, cho nên hơi do dự.
Lưu Tĩnh đưa micro cho La Bình, khéo léo dùng cơ thể che ánh mắt mọi người, khẽ thổi một hơi vào tai ông ta:
- Bí thư La, có hát không?
Rượu và mỹ nữ cùng công phá, La Bình đánh mất bản thân, giọng nói thỏ thẻ của Lưu Tĩnh khiến xương ông ta mềm nhũn, đứng dậy thuận tay ôm vòng eo mảnh mai của Lưu Tĩnh:
- Hát, đương nhiên là phải hát rồi, chúng ta dùng tiếng ca đón khách phương xa.
Lâm Tuyền đưa tay lên vỗ, y biết Lưu Tĩnh còn chưa say.
Diệp Kính Cường đi nhiều thấy nhiều, nhưng chưa bao giờ thấy người đứng đầu địa phương lại mất nghi thái như thế, có điều vẫn phải vỗ tay, quan viên Tân Bác thấy bí thư La ôm eo Lưu Tĩnh thì mặt thiếu tự nhiên, rất khó chịu, song hiểu ý lão đại, không dám nói gì.
Vừa uống vừa hát, ồn áo tới tận 12 giờ, La Bình uống rượu tới mặt trắng bệch, cố nhịn không nôn ra, quan viên Tân Bắc thấy tiếp tục thế này, lão đại sẽ mất hết thể diện, đều đi tới ngăn cản:
- Không thể hát nữa, nghi thức khánh thành ngày mai thực sự rất trọng yếu, cả phó tỉnh trưởng đích thân tham gia.
La Bình nói tới líu lưỡi lại, song chưa hoàn toàn mất tỉnh táo, đưa tay ra định tuyên bố kết thúc bữa tiệc thì Lưu Tĩnh đặt mông ngồi lên đùi ông ta, tay vòng qua vai, đưa chén rượu tới miệng La Bình:
- Người khác không cho cho ngài uống, em muốn ngài uống, có uống hay không?
Cặp mông Lưu Tĩnh uốn éo, cọ lên vật tội lỗi của nam nhân, La Bình không cần biết gì nữa, ngửa cổ uống luôn, rượu tràn ra khỏi mép.
Lâm Tuyền lúc này giờ mới hiểu vì sao Hứa Dục lại tự tin như thế, nhìn La Bình có chút thương hại, nháy mắt bảo Diệp Kính Cường kết thúc được rồi.
Quan viên Tân Bác đưa La Bình đi thì đã là một giờ sáng, trước bữa tiệc y đã nghỉ ngơi rồi, tinh thần rất tốt, tắm rửa song không cảm thấy buồn ngủ, mặc áo ngủ rót một cốc nước lọc.
Ngồi trên ghế sô pha phòng khách, qua cửa kính nhìn bóng đêm ở Tân Bác. Đem so với đem ở Tĩnh Hải, nơi này mới thực sự là đêm, không mấy chỗ còn sáng đèn, khách sạn này nói là bốn sao cho oai chứ còn chẳng bì được với Tú Thủy Các vừa thay da đổi thịt hai năm trước.
Đối với địa phương như thế này hạng mục đầu tư gần 1 tỷ đồng trọng yếu thế nào khỏi nói cũng hiểu, quan viên địa phương lại vì đấu đá mà gây trở ngại. Đen so với trở ngại địa phương, thì việc đàm phán chuyển nhượng kỹ thuật luyện si, và trung tâm nghiên cứu không là vấn đề gì nữa.
"Cộc cộc cộc" có người ở ngoài khẽ gõ cửa.
Lâm Tuyền đặt cốc nước xuống, điện thoại nơi này bị rút rồi, Phàn Xuân Binh ở bên cạnh, có chuyện gì đều phải tìm hắn trước rồi mới gặp được Lâm Tuyền.
- Anh Lâm ...
Giọng Lưu Tĩnh xuyên qua cánh cửa gỗ hơi biến đổi, có điều Lâm Tuyền nhận ra ngay, y còn tưởng Lưu Tĩnh theo La Bình rồi chứ.
Lâm Tuyền ngồi trở lại, cầm cốc nước lên, lại tiếp tục uống, ngắm nhìn trời đêm, chẳng để ý người bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa, rất lâu sau Lưu Tĩnh mới không cam tâm bỏ đi, ngoài hành lang trở lại yên tĩnh. Lại thêm một lúc nữa, Phàn Xuân Binh mới gọi cửa:
- Tổng giám đốc ...
Lâm Tuyền mở cửa cho hắn vào, trách:
- Sao anh không ra giải vây cho tôi, để người khác bắt gặp sẽ rất lằng nhằng.
Phàn Xuân Binh bối rối giải thích:
- Tôi không biết tổng giám đốc cần tôi giải vây, về sau lại thấy cô ấy kiên trì gõ cửa như thế, nghĩ có việc thực sự cần tìm tổng giám đốc.
- Lần sau để Chú Quý theo tôi, không được việc gì cả.
Phàm Xuân Binh theo y bấy lâu mà không hiểu con người y, đặc biệt không chịu cầu tiến dù y tạo rất nhiều cơ hội, Lâm Tuyền rất thất vọng rất tức giận, nếu người ngoài y ngó lơ đi là xong, bản tính lãnh đạm của y không thay đổi nhiều, vì quan tâm nên y mới tức giận:
- Chuyện ở Tân Bác chúng ta xen vào được à? Chúng ta tới đầu tư, phía Tân Điện dùng thủ đoạn gì thúc đẩy hạng mục, có hợp pháp hay không thì liên quan gì tới chúng ta.
Rồi nhận ra nói hơi nghiêm, hòa hoãn lại:
- Ở bữa tiệc anh thấy rồi đấy, Lưu Tĩnh có chút nào gượng ép không? Đừng bao giờ đánh giá thấp phụ nữ, phụ nữ không cần nam nhân bảo vệ, đó chỉ là suy nghĩ tự tôn của nam nhân mà thôi, phụ nữ có khả năng chịu đựng và thích ứng còn tốt hơn nam nhân chúng ta nhiều. Lưu Tĩnh cũng không phải là người biết trân trọng bản thân, cô ta chẳng qua lựa chọn đối tượng để bán với giá cao mà thôi, ngay cả Vương Thúy anh chưa chinh phục được, còn lòng dạ nào đi thương hương tiếc ngọc.
Phàn Xuân Binh chỉ biết cúi đầu vâng dạ.
Tới tận đầu tháng sáu, tất cả khó khăn mới được giải quyết, cuối cùng ký hợp đồng, Liên hợp Tĩnh Hải đợt đầu tư đầu tiên vào Tân Bác Khuê Nghiệp không phải 100 triệu như ban đầu, mà là 250 triệu.
Vụ đầu tư lớn này của Liên hợp Tĩnh Hải làm rất nhiều người không hiểu, đám Lưu Hoa Đông cho rằng Liên hợp Tĩnh Hải có hai cỗ máy kiếm tiền là Thực nghiệp Tinh Hồ và Thiên Tinh Hồ, chuyện đầu tư khác không cần suy nghĩ tới vấn đề hiệu suất thu lợi nữa, nên chuyển hướng đầu tư.
Mặc dù Lâm Tuyền hứa có thể chuyển nhượng cho bọn họ 30% cổ phần của Tân Năng Liên Hợp, nhưng bọn họ đang chê tiền trong tay chưa đủ, sao chịu đầu tư vào sản nghiệp tỉ lệ thu lợi kém xa địa ốc?
Tân thành Nam cảng ngày càng phồn hoa, nhân khẩu thường trú đã có trên 30.000 người, quy mô cư trú đạt tới 50.000, thêm vào số nhà được đặt mua, quy mô đạt tới 70.000 vạn. Tới cuối năm, các loại con số này rất có khả năng tăng thêm 30% trở lên.
Phố thương nghiệp đã được xây xong đưa vào sử dụng, cửa hàng ở nơi này cộng với trung tâm mua sắm , tổng diện tích doanh nghiệp trên 90.000 mét vuông, trừ Auchon Plaza, còn có hành lang thương nghiệp diện tích 10.000 mét vuông, tập trung rất nhiều cửa hàng ăn uống, giải trí, có hơn ba trăm cái, rời phố đi bộ, tiếp tục tới phía đông 100 mét có một con ngõ nhỏ, hình thành phố đồ ăn vặt, Lâm Tuyền rảnh rỗi là lại dẫn Tiểu Tư Vũ chui vào ngõ này.
Lâm gia chuyển vào tiểu khu Tây Trạch, hai căn nhà ở liền nhau, Lâm Tĩnh Di và Dương Minh ở một căn, Lâm Minh Đạt, Trần Tú và Lâm Tuyền ở cái còn lại, giữa hai căn nhà làm một con đường nhỏ rải đá cuội trắng toát.
Ngày 28 tháng 3 Lâm Tĩnh Di thuận lợi sinh ra một chú nhóc nặng 3.5 kg, Trần Tú còn một năm nữa mới tới tuổi nghỉ hưu, hiện giờ nhân cơ hội xin nghỉ luôn, ở nhà cùng giúp việc chiếu cố Lâm Tĩnh Di và thành viên Lâm gia.
Không chỉ Lâm gia chuyển vào Tiểu khu Tây Trạch, mà Phương Nam, Diệp Kính Cường, Tiền Vệ Quốc, Phàn Xuân Binh, Quý Vĩnh cũng vào đây an cư lập nghiệp.
Dù tài sản của Lâm Tuyền cực lớn, nhưng Lâm Minh Đạt không cho y sống xa hoa, chỉ chọn hai căn nhà thuộc tầm trung ở tiểu khu, dù là thế hai căn nhà này giá hơn 3 triệu, Lâm Tuyền cũng có cách đối phó với cha mình, ví như tường làm bằng vật liệu chống cháy, cửa sổ cách âm, hệ thống chữa cháy tự động ...v..v... Nhìn bề ngoài không thấy gì khác thường, song thực sự có thể nói đông ấm hè mát, tất cả do Phàn Xuân Binh bao làm, nói với Lâm Minh Đạt chỉ tốn 1 triệu.
Tiểu khu Tây Trạch hiện là khu nhà ở chất lượng tốt nhất Tân thành Nam Cảng, nằm sát nhà trẻ Tây Trạch, Tiểu học tinh Anh Tây Trạch, đi qua cầu là tới được phố thương nghiệp bộ hành, rồi trung tâm tân thành Nam Cảng, tiếp tục tới phía bắc là khu công nghiệp điện tử.
Thực nghiệp Tinh Hồ bồi dưỡng lên một lớp tiểu phú hào, tài sản cùng cổ phần của bọn họ ở công ty nói ít cũng được chục triệu, nhà bọn họ ở Tiểu khu Tây Trạch trông còn cao cấp hơn cả nhà của Lâm gia. Trong đó nhà Phàn Xuân Binh và Tôn Phi Phi là đắt tiền nhất, bọn họ mua hai căn biệt thự bên hồ giá tới 5 triệu, làm cổ đông thứ ba của Thiên Tinh Hồ là Từ Kiến trông mà thèm.
Hai căn biệt thự đó vốn là để cho Lâm Tuyền và Khổng Lập Dân, Không Lập Dân thì không muốn rời biệt thự Đông Đô, Lâm Tuyền không được Lâm Minh Đạt cho phép. Phàn Xuân Binh, Tôn Phi Phi nhanh chân chiếm trước, hại Quách Bảo Lâm suốt ngày kỳ kèo Phàn Xuân Binh đổi nhà, tình nguyện trả thêm 1 triệu. Tôn Phi Phi thì không hi vọng gì cô đồng ý, từ hai năm trước Tôn Phi Phi đã thích lái Porche, rất là thích phô trương.
Phàn Xuân Binh kiên nhẫn nói:
- Tôi hứa với bản thân, phải cho Tiểu Thúy thứ tốt nhất, giờ tham 1 triệu của cậu, chẳng phải tát vào mặt của mình à?
Trừ diện tích sinh hoạt, Phàn Xuân Binh đem toàn bộ nơi còn lại bố trí thành chỗ tổ chức tiệc tùng, đem hoa hồng được chia một năm ném hét vào đó, xa hoa hơn Lâm gia nhiều.
- Còn gọi Tiểu Thủy, đội vợ lên đầu thì gọi là Phỉ Thúy đi cho xong.
Quách Bảo Lâm mặt đầy khinh bỉ:
Phàn Xuân Binh ung dung ngồi trên chiếc ghế tựa, chẳng hề phật ý:
- Cảnh quan nơi này không tệ, nếu nhà cậu không thể ngắm được cảnh đẹp như thế, hoan nghênh cậu thường xuyên tới đây làm khách.
Quách Bảo Lâm tức tối nói:
- Tiểu Ba, mày nhìn phó giám đốc của mày đi, trông có giống không?
Lại bảo Từ Kiến:
- Lão Từ, vài ngày nữa dựng hai tấm quảng cáo cỡ lớn bên hồ, xem anh ta còn đắc ý được không?
Lâm Tuyền nhìn thấy Vương Thúy bê khay nước lên, đặt tay lên môi xuỵt khẽ:
- Nói nhỏ thôi, Phỉ Thúy tới rồi ..
Mọi người cười rộ lên:
- Cười gì thế?
Vương Thúy chia nước cho mọi người trong phòng khách.
Lâm Tuyền nhịn cười nói:
- Không có gì, đang hỏi chuyện khi nào cô và Lão Phàn kết hôn, Lão Phàn đã trên 30 rồi.
Quách Bảo Lâm huýt sáo:
- Phỉ Thúy bị anh ta trà đạp nhiều năm như thế rồi, còn cần kết hôn nữa à?
- Phỉ Thúy cái gì?
Vương Thúy ngạc nhiên hỏi, thấy mọi người ôm bụng cười, đoán không có gì hay ho, cầm cốc nước dọa hắt Quách Bảo Lâm, làm hắn ôm đầu chạy, trốn sau lưng Lâm Tuyền.
Vương Thúy đành bỏ cốc nước xuống, lườm Phàn Xuân Binh một cái rồi trả lời Lâm Tuyền:
- Tôi và anh ấy lấy giấy kết hôn rồi, không ai chạy được cả, còn tiệc cưới, sinh con, ít nhất phải để tôi thi xong kế toán đã.
Vũ Cường vỗ vai Phàn Xuân Binh, có chút cảm khái đồng bệnh tương lân, Trương Dịch Phi hiện học tại chức ở Đh Tĩnh Hải, chuyện kết hôn phải trì hoãn mấy năm nữa.
Các công ty liên quan tới Liên hợp Tĩnh Hải, âm thịnh dương suy, chị em nắm quyền to, Tôn Phi Phi, Trương Bích Quân, Tiền Vi, Phương Nam, Cố Hiểu Linh, Lạc Tình.. Có ai là không lợi hại, địa vị của nam nhân tương đối thấp.
Lý Lệ sau khi làm phó tổng giám sát tài vụ Tân Năng Liên Hợp, vừa yêu Đới Minh đã kiểm soát cuộc sống của hắn rồi, chủ động xin Trương Bích Quân tới Tân Bác Khuê Nghiệp. Đới Minh đã 33 tuổi, mấy lần yêu đường không có kết quả gì, lần này vốn hi vọng có thể kết hôn sinh con, ai ngờ kiếm được cô gái tôn sùng nữ quyền.
Chuyện Lâm Tuyền và Phương Nam cũng chỉ là bưng tai trộm chuông thôi, Phàn Xuân Binh kể có lần tận mắt thấy Phương Nam phạt tổng giám đốc của bọn họ cùng Tiểu Tư Vũ úp mặt vào tường, vì cái tội đón Tiểu Tư Vũ về cho cô bé ăn kem, làm cô bé không ăn cơm tối được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...