Mùa đông Tĩnh Hải lạnh buốt thấu xương, dù mặc quần áo kín mít chăng nữa những cơn gió quái ác vẫn tìm được cách luôn qua các khe hở chui vào người, khiến người ta rùng mình, chẳng ai muốn ra ngoài vào thời tiết loại này, nhưng vì cuộc sống, trên đường vẫn tập nập đủ các hình các dạng người qua lại.
Quý Vĩnh lái chiếc Volvo xám bạc đưa Lâm Tuyền tới tới Điện khí Tĩnh Hải, từ xa xa nhìn thấy nhà máy rồi, Lâm Tuyền bảo:
- Chú Quý, cho tôi xuống đây đi, tôi đi xe của nhà máy.
Đa phần công nhân viên của Điện khí Tĩnh Hải mặc đồng phục mù đông thống nhất, chỉ có số ít nhân viên hành chính mặc thường phục, nhìn thấy một người lạ lên xe đưa đón nhân viên cũng chẳng lấy làm lạ.
Lâm Tuyền đứng ở lối đi xe, mắt liếc qua công nhân viên hai bên, đột nhiên dừng lại ở một khuôn mặt, y không ngờ Trương Thừa Lộc đi xe nhà máy đi làm.
Trương Thừa Lộc mỉm cười với Lâm Tuyền, có thể nhìn ra trong mắt ông ta có chút nghi hoặc, nhưng mau chóng quay sang nói chuyện với một ông già tóc hoa râm, từ trong tư liệu Đan Nguyên thu thập được Lâm Tuyền biết ông già đó là kỹ sư Trương Quốc Minh.
Lâm Tuyền ngồi trước Trương Thừa Lộc một hàng ghế, nhưng không để ý nghe bọn họ nói gì, chỉ quan sát công nhân viên trên xe.
Lúc này là giờ cao điểm, người xe nườm nượp, đường đi có hơi tắc, xe vẫn còn chưa tới đoạn đường cấm bóp còi, tài xe bấm còi loạn xạ, ép xe trước nhìn đường.
Tới khi xe dừng lại trước cửa nhà máy, Trương Thừa Lộc đi tới bên cạnh Lâm Tuyền, vỗ vai y:
- Chàng trai, cậu không phải nhân viên công ty chúng tôi.
Lâm Tuyền ngạc nhiên:
- Công ty có hơn 2000 công nhân viên, giám đốc Trương biết hết được sao?
- Đương nhiên là biết, cho dù là sinh viên thực tập mùa đông tôi cũng biết.
Trương Thừa Lộc vừa nói vừa đi về phía trước, hiển nhiên cho rằng Lâm Tuyền là người đi ké xe, ông ta tới bên cạnh tài xe, lấy trong cặp ra một bang biểu, Lâm Tuyền ghé đầu nhìn, tên là "bảng điều tra tình hình chạy xe nhà máy", ông ta lấy vút viết xoèn xoẹt lên đó, có bấm chuông bừa bãi, hai lần vượt đèn đỏ, đưa cho tài xế:
- Tôi là Trương Thừa Lộc, đây là ý kiến của tôi, hi vọng anh trở về trình bày với đội xe, chúng tôi không chỉ yêu cầu quý công ty chất lượng xe.
Lâm Tuyền nghe thế mới hiểu đây không phải xe nhà máy, mà là thuê của công ty giao thông. Trương Thừa Lộc tiếp tục đi xuống xe khi tài xế còn chưa định thần lại được, Lâm Tuyền theo sau, nghe thấy tiếng lẩm bẩm tục tĩu của tài xế, Trương Thừa Lộc có vẻ nghe thấy, nhưng không quay đầu lại, chỉ thấy ông ta lắc đầu cười khổ với Trương Quốc Minh.
Thấy Lâm Tuyền đi theo, Trương Thừa Lộc chỉ phòng bảo vệ:
- Nếu muốn làm khách thì phải đăng ký ... Này, này, Trương Thanh.
Ông ta gọi một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác hồng lại:
- Đan Nguyên bên Liên hợp Tĩnh Hải 8 giờ tới, cô ở lại đây đợi khách đi, chàng trai kia có việc tới công ty, cô tiện thể dẫn cậu ta ra chỗ bảo vệ làm thủ tục, giúp cậu ta liên hệ phòng ban cần thiết.
Trương Thanh vóc dáng thon cao, khuôn mặt sinh động, liếc xéo nhìn Lâm Tuyền, vẻ mặt mang theo sự ngạo mạn của mỹ nữ:
- Anh tìm phòng ban nào, có việc gì?
- Tôi cũng muốn đợi Đan Nguyên mà các vị vừa nói.
Trương Thanh ngờ vực nhìn y, nhưng lơ đi, quay sang nói chuyện với một nữ nhân viên vừa đi vào quẹt thẻ, tới tận khi Đan Nguyên xuất hiện, cô ta cũng không nhìn Lâm Tuyền thêm cái náo nữa.
Đan Nguyên nhìn thấy Lâm Tuyền hai tay kéo cổ ảo, đang ngắm trời ngắm đất thì vội vàng chạy tới:
- Tổng giám đốc, anh tới sớm quá.
Rồi nói với Trương Thanh lên đón:
- Trương tiểu thư gặp tổng giám đốc Lâm của chúng tôi rồi?
- Tổng giám đốc Lâm?
Trương Thanh mắt mờ mịt:
- Tổng giám đốc Lâm nào?
- Trương Thừa Lộc đã thấy tôi rồi, cô ấy cũng thấy tô rồi, còn chuyện hợp tác,hay là ra cửa nói chuyện.
Nói rồi Lâm Tuyền ngồi xuống.
- Chuyện, chuyện này ...
Trương Thanh hoảng loạn nhìn Đan Nguyên:
- Giám đốc Đan, vị này là ...
Đan Nguyên cuống lên giải thích:
- Đây là tổng giám đốc Lâm của Liên hợp Tĩnh Hải chúng tôi, chính là người giám đốc Trương các vị muốn gặp.
- Á.
Trương Thanh la thất thanh, rồi vội bịt miệng lại, song chớp mắt một cái khuôn mặt tươi đẹp nở nụ cười ấm như gió xuân tháng ba, làm Lâm Tuyền kinh ngạc, thay đổi dữ hơn thời tiết tây cương nữa.
Trương Thanh đưa bàn tay ra bắt tay Lâm Tuyền, Lâm Tuyền thích đùa ác, muốn nhìn nụ cười cứng lại trên miệng cô ta, không đứng lên, miết ba ngón tay trơn như ngọc kia, cười nói:
- Hay là cô cũng ngồi xuống nói chuyện.
Trương Thanh lúng túng không biết làm sao, Lâm Tuyền liếc nhìn Đan Nguyên:
- Đứng đó để khoe cao hơn tôi à?
Đan Nguyên cười ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyền nói nhỏ:
- Tổng giám đốc, anh bị mỹ nữ ghẻ lạnh nên báo thù à?
Trương Thanh thấy Đan Nguyên ngồi rồi, nụ cười xã giao tan chảy như băng, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, cô ta mặc váy bó, ngồi thế nào đây, không ngồi cũng không xong. May sao xe Phương Nam đúng lúc này đi qua, hạ cửa kính xuống, mắng:
- Điên hay sao mà ngồi trước cổng nhà người ta thế kia.
Lâm Tuyền và Đan Nguyên đứng bật dậy ngay, Phương Nam xuống xe, nhìn Lâm Tuyền ăn mặc hơi phong phanh thì cài cúc áo khoác cho y, dịu dàng nói:
- Dù cậu quen với cái lạnh phía tây rồi cũng đừng chủ quan, gió sáng độc lắm.
Trương Thanh nhìn cảnh đó càng chẳng hiểu thứ bậc trên dưới mấy người này thế nào, đầu óc lẫn lộn hết cả.
Trương Thừa Lộc nhận được điện thoại của bảo vệ, vội vàng cùng mấy phó giám đốc chạy ra cửa, thấy Phương Nam và Đan Nguyên đứng bên Lâm Tuyền, ý thức được hôm nay phạm sai lầm rồi, đi tới dùng cả hai tay nắm lấy tay Lâm Tuyền:
- Anh Lâm phải không, trên xe đúng là không nhận ra, không ngờ anh Lâm thường phục vi hành.
Lâm Tuyền bĩu môi:
- Giám đốc Trương đang trách tôi quá nóng vội à?
Trương Thừa Lộc bị ngữ khí hỏi vặn của y làm sững lại, không biết ứng phó ra sao, không ngờ Lâm Tuyền đổi thái độ:
- Hôm nay gặp được giám đốc Trương, tôi thấy mình nóng vội không phải là không đúng, mong giám đốc Trương không phản cảm.
Trương Thừa Lộc thở phào, người trẻ tuổi này thật ghê gớm, đánh loạn hết tư duy của người ta chiếm quyền chủ động, vội tạ tội vừa rồi thất lễ. Lâm Tuyền xua tay:
- Giám đốc Trương còn nhiệt tình hơn vị Trương tiểu thư này nhiều, cá nhân tôi cho rằng là người quản lý công ty, có nhiệt tình là điều thiết yếu.
Bất kể Lâm Tuyền có khép mình thế nào, trong quần thể thượng lưu của Tĩnh Hải, cái tên Liên hợp Tĩnh Hải như một tiếng sấm, làm người ta nghe thấy phải rùng mình.
Hiện bề ngoài nhìn có vẻ Lệ Cảnh thành công chặn đứng tham vọng khống chế tổng cty xây dựng của Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng Liên hợp Tĩnh Hải mới là người thu lợi lớn nhất, không chỉ thành công tiến vào tầng quyết sách, Trương Thừa Lộc tin rằng Liên hợp Tĩnh Hải đã bỏ túi khoản lớn.
Cuộc chiến cổ phần ấy đại biểu lần giao phong lớn đầu tiên của Cảnh Nhất Dân và Trương Quyền, chỉ riêng điều này làm nội bộ Điện khí Tĩnh Hải sinh chia rẽ lớn, dao động quyết tâm kháng cự sự xâm nhập của Liên hợp Tĩnh Hải.
Nhưng nếu chỉ có thể Trương Thừa Lộc còn một mình cũng kiệt lực ngăn cản Liên hợp Tĩnh Hải, có điều đầu năm Liên hợp Tĩnh Hải mạnh mẽ tiến quân vào lĩnh vực năng lượng mới, cho thấy nó không phải là một cơ cấu đầu cơ thuần túy.
Liên hợp Tĩnh Hải xâm nhập Điện khí Tĩnh Hải, ai cũng hi vọng sẽ được đầu tư lớn như Tân Năng Liên Hợp, đối diện với dụ hoặc lớn như vậy, ngay Trương Thừa Lộc cũng hoang mang.
Đây là kẻ cướp đoạn hay người kiến thiết? Ngưng thần quan sát Lâm Tuyền, Trương Thừa Lộc không tùy tiện cho rằng y chỉ là con rối của Cảnh Nhất Dân, trầm ngâm chốc lát, hỏi:
- Mục đích Liên hợp Tĩnh Hải là gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...