Trần Sở mặt đỏ dừ như gấc chín, vung tay định đánh Tiểu Sơ, Tiểu Sơ cười khanh khách trốn vào phòng.
- Anh đừng có mà đắc ý.
Trần Sở nghênh mặt lên:
- Hiện giờ anh không còn đẹp trai như xưa đâu, anh có muốn hôn em cũng chẳng được. Nhớ lại thời tiểu học, anh thật đẹp trai, có điều lạnh như băng ấy.
Lâm Tuyền xoa mặt mình:
- Anh về sau lại nghĩ, để em hôn cho xong, dù sao là người nhà, phù sa không chạy ruộng ngoài mà. Nhưng em lại chuyển trường rồi, mỗi lần về trạch viện, ba em lại không cho anh chơi với em. Lúc đầu không quen lắm, còn nhớ trước kia anh ngày nào anh cũng đi quãng đường xa tới nhà em đón em đi học, tan học rồi lại đưa em về, đột nhiên không được chơi với em nữa, có điều dần dần cũng quen.
Trần Sở nhớ lại chuyện cũ, buồn bã nuối tiếc hỏi:
- Khi đó ba em nói gì khó nghe với anh à?
Lâm Tuyền phất tay:
- Quên rồi, có điều không nên nói chuyện đó với ông ngoại, nếu không phải ông ngoại coi đó là chuyện cười đem ra kể, nói không chừng chúng ta thành một đôi.
Trần Sở nhìn Lâm Tuyền làm ra vẻ hơi hợt, lòng chua xót vô kể.
Trần Kiến Quân thấy con gái và Lâm Tuyền nói chuyện say sưa, mặt dày đi tới, cười rất gượng gạo:
- Tiểu Ba, nói chuyện gì với Sở Sở vui thế?
Lâm Tuyền không muốn ông ngoại khó xử, nhưng cục tức trong lòng khó mà tiêu tan, sau cơm trưa Phương Nam bế Tiểu Tư Vũ đi, đến giờ vẫn không thấy đâu, lòng y lo sốt vó, làm gì có chuyện khách khí với Trần Kiến Quân:
- Chẳng nói gì hết.
Vừa quay người định đi, Trần Kiến Quân không biết xấu hổ đuổi theo hỏi:
- Bí thư Cảnh có quan hệ gì với cháu?
Lâm Tuyền biết cách làm thế nào khiến loại người này ăn không ngon ngủ không yên, nhưng nhìn Trần Sở ngước mắt cầu khẩn, không nhẫn tâm, lạnh nhạt nói:
- Quan hệ rất tốt, khá thân thiết.
Trần Kiến Quân xác định tư tưởng đối diện với sự lãnh đạm của y rồi, chỉ vào Khổng Lập Dân hỏi tiếp:
- Vậy bọn họ thì sao?
- Cũng thế, qua lại khá thân thiết, đại thọ của ông ngoại, không lý do gì không tới, bọn họ không được mời, may cậu hai nể mặt cháu không đuổi họ đi.
- Vậy chiếc xe kia là của Khổng Lập Dân ..
Trần Sở chịu không nổi bản mặt của cha mình, tức giận bỏ đi trước, Trần Sở đi rồi, Lâm Tuyền chẳng cần tiếp tục ứng phó với ông ta nữa, bỏ ông ta đứng đó, đi tìm Phương Nam, nhưng bị Tĩnh Di chặn lại:
- Buổi trưa bọn họ nói gì, chẳng lẽ em quên à? Không so đo với bọn họ đã đành, cần gì để ý tới bọn họ?
Lâm Tuyền thở dài:
- Chị, khi ông ngoại tại nhiệm, em đối xử với người khác thế nào, chị còn nhớ không? Bỏ đi, loại người như họ luôn thế đấy, song chúng ta không thể vì thế không qua lại với đám Sở Sở.
- Rồi rồi, em còn chưa quên được tiểu tình nhân của mình, còn chị nhìn bọn họ là ngứa mắt. Chị với Phi Phi đi dạo phố đây, lái chiếc Porche, cảm giác đúng là rất khác.
Lâm Tuyền định vào nhà thì bất ngờ thấy ông ngoại đứng ở cửa sổ nhìn mình.
Trần Nhiên chỉ vào tim Lâm Tuyền, cười hỏi:
- Bị dì út cháu nói những lời khó nghe, lòng không dễ chịu hả?
Lâm Tuyền không biết rốt cuộc ông ngoại biết gì, lắc đầu nói:
- Cháu chẳng sao, chỉ sợ cô ấy tổn thương.
- Ông ngoại không bị bọn chúng làm giận chết là tốt lắm đồi, có điều đám Sở Sở, Tiểu Tấn vẫn tốt, chỉ cần mài rũa một chút.
Lâm Tuyền gật đầu, y hiểu tâm tư ông ngoại, cũng biết mình phải làm gì. Nhìn sắc mặt đứa cháu ngoại mình cưng nhất này, Trần Nhiên cười dài hài lòng, đi tới chỗ khác tiếp khách. Lâm Tuyền tiếp tục đi tìm Phương Nam, không ngờ Trần Kiến Quân vẫn còn đứng ngoài đợi, ông ta dai như đỉa đói làm Lâm Tuyền cũng hết cách, đúng là kẻ vô sỉ thì vô địch mà.
- Này có thể mượn xe của ông Khổng cho cậu đi một vòng được không?
Ông ngoại đã nói thế rồi, Lâm Tuyền chỉ biết vỗ trán nhận thua, đi tìm lái xe của Khổng Lập Dân mượn chìa khóa, còn may là Trần Vệ Hồng không còn mặt mũi nào xuất hiện.
Lâm Tuyền nhìn thấy Trần Sở đang nói chuyện với Trần Việt, cô cháu gái ít tuổi nhất của Trần gia, liền kéo bọn họ lên xe chơi. Trần Việt qua lại với nhà Lâm Minh Tuyền càng ít, không thân với Lâm Tuyền như Trần Sở, có chút ngượng ngùng, không hay nói lắm. Không nhìn thấy Trần Tấn, Trần Ngô đâu, song Lâm Tuyền không hỏi:
Trần Kiến Quân cẩn thận hết mức lái chiếc Bentley đi một vòng, xuống xe rồi còn lau mồ hôi:
- Thôi, áp lực lớn quá, lái chiếc xe mấy trăm ngàn, chỉ sợ nó xước một chút không đền nổi. Từ Kiến cũng là bạn cháu à?
- Coi như vậy.
Lâm Tuyền nhướng mày lên, y đoán được Trần Kiến Quân sắp nói gì.
- Ái chà, Tiểu Ba đúng là không thể xem thường, quen cả tổng giám đốc tập đoàn địa ốc lớn nhất Tĩnh Hải, giới thiệu cho cậu được không?
- Giới thiệu cũng vô ích, cái chỗ cát sỏi của cậu bán với giá quá cao, bọn họ không mua đâu. Bọn họ có quan hệ với chính phủ, cậu cũng thấy họ rất quen thuộc với bí thư Cảnh, thị trưởng Liễu rồi đấy. Bọn họ tự có nguồn lực dư dả của mình.
Lâm Tuyền hờ hững nói:
Trần Kiến Quân bối rối, mọi chuyện không như ba anh em họ dự tính ban đầu, dù rất nhiều nhân vật lớn tới dự tiệc, song không ai coi ba anh em họ ra gì, xem ra đúng như anh cả nói, những người đó tới chẳng qua nể mặt Lâm Minh Đạt , Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền bề ngoài thì khách khí, thực chất vẫn hoàn toàn bài xích gạt bỏ họ, Trần Kiến Quốc không dám đeo bám thêm nữa, cười gượng tạm biệt, về báo cáo tình hình với Trần Kiến Quân, Trần Vệ Hồng: Trong tám năm chúng ta rời Tĩnh Hải, nhà Lâm Minh Đạt phát đạt rồi.
Trần Sở tò mò hỏi:
- Anh Tiểu Ba, anh làm em hiếu kỳ đấy, nếu chỉ là quan hệ bình thường, bọn họ đâu nể mặt tới mừng thọ ông ngoại như thế.
- Chỉ là qua lại làm ăn thôi, chuyện này em đừng nói với ba em, em và Việt Việt nếu thiếu gì cứ tìm anh.
- Em thèm vào, dù mấy năm qua ở Kiến Nghiệp không được thuận ý lắm, nhưng mức sinh hoạt luôn ở trên tầng trung lưu.
Trần Sở háy mắt:
- Nếu nói em thiếu cái gì thì chỉ thiếu một người bạn trai thôi, có nên tìm anh không?
Lâm Tuyền đưa nắm đấm lên miệng ho khẽ:
- Chuyện này, chuyện này, mỹ nữ trong công ty anh nhiều lắm, còn chưa đủ anh chàng đẹp trai để chia.
Trần Sở đột nhiên hỏi:
- Vậy cô gái ngồi bên cạnh anh buổi trưa ấy, thực sự có quan hệ với anh?
- Sao em hỏi chuyện này?
- Chẳng sao cả, cô ấy đẹp lắm, em mà là nam nhân nhất định sẽ cưới cô ấy, bất kể là cô ấy tái giá.
- Ừ, con gái anh lớn lên cũng sẽ là đại mỹ nữ, anh đang tìm họ đây, nãy giờ không thấy đâu.
- Buổi trưa khi anh đi tiễn chân mấy vị quan lớn kia thì cô ấy đi rồi, ai nghe dì út nói câu đó cũng phất tay bỏ đi luôn, cô ấy lại nhẫn nhịn tới tận lúc tan tiệc, chắc không muốn làm anh khó xử.
Lâm Tuyền không tâm tư nói chuyện với Trần Sở nữa, vào xe gọi điện cho Phương Nam, cô đã về nhà, đang bế Tiểu Tư Vũ xem TV.
- Chị không sao chứ?
- Không sao, nhìn thấy cậu nổi giận vì tôi như thế, tôi còn vui chứ. Mọi người nhìn ra rồi, thời gian tới chúng ta nên giữ khoảng cách một chút, ngoài thời gian công tác ra thì đừng gặp nhau nữa.
Giọng Phương Nam trong điện thoại thật êm:
- Thời gian công tác của em là 24/24 và 7/7.
- Cút đi...
Phương Nam phì cười:
- Tối tôi không tới được, cậu xin lỗi ông ngoại dùm tôi nhé.
- Í, chị gọi ông ngoại ngọt chưa kìa.
- Phải, tôi gọi ông ngoại đấy, cậu vui chưa?
- Phương Nam…
- Gì nữa?
- Em yêu chị.
Bên kia Phương Nam im lặng một lúc mới dịu dàng nói:
- Ừm, tối nhớ uống ít rượu thôi đấy.
Lâm Tuyền nhớ Phương Nam chưa lần nào nói yêu y, nhưng y không vì thế mà cảm thấy bất an nào, y chắc chắn nếu mình không buông tay, Phương Nam sẽ mãi mãi của y:
- Bà xã, tắm rửa trắng trẻo đợi anh về nhé.
Bên kia điện thoại Phương Nam phì một tiếng cúp máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...