Lâm Tuyền cuống quít xin tha, kéo Cố Lương Vũ tới trước mặt:
- Thị trưởng Lưu, vị cố giám đốc này của chúng tôi tốt nghiệp cao trung, tự học khóa trình kinh tế đại học, còn tham gia lớp nghiên cứu kinh tế cao cấp của Đh Đông Hải, hiện quản lý toàn bộ tập đoàn thực nghiệp Tinh Hồ, đã cống hiến rất nhiều cho thành phố, so với những người chỉ biết nói mồm như tôi thì hơn nhiều lắm, xứng đáng cho vào danh sách tiêu biểu.
- Đương nhiên, đương nhiên, cống hiến của giám đốc Cố là điều không thể phủ nhận.
Lưu Thanh Sơn đồng ý ngay:
Cố Hiến Chương gật gù:
- Tôi thích điểm này của Tiểu Lâm, làm việc chín chắn, không khoe khoang. Hôm nay tới đây xem, tôi thấy được phong cách làm việc của Tinh Hồ, nhà chưa xây xong, môi trường chưa cải tạo tốt không đem bán, cách làm này rất có trách nhiệm, có thể khiến người dân tin tưởng, cũng khiến quan viên chúng tôi yên tâm.
Lâm Tuyền nói:
- Đều do được thư ký Cảnh đốc thúc, chúng tôi cũng thấy nên làm như thế, đặc biệt là ông Lạc của Hòa Hoàng, nghe chúng tôi thiếu tài chính, chủ động gánh vác trách nhiệm, cùng chúng tôi cải tạo ngõ Bích Tình.
Lâm Tuyền tự mình gọi điện cho Cố Hiến Chương, Cảnh Thiên Sương lên xe làm động tác gọi điện liên hệ. Nhìn đội xe dài kéo nhau đi, Quách Bảo Lâm, Vũ Cường, Dương Tinh Hòa đứng ở xa xa mới đi tới.
Lâm Tuyền bắt tay Dương Tinh Hòa, hỏi Quách Bảo Lâm:
- Hai ngày qua ở tỉnh thành thế nào?
Quách Bảo Lâm tặc lưỡi:
- Mở rộng tầm mắt rồi, cùng làm một thứ, vì sao bọn tao lại kém cỏi đến thế, xấu hổ, xấu hổ.
Lâm Tuyền bĩu môi:
- Cùng làm một thứ, mày chưa đủ tư cách nói câu đó, người ta chơi ở tầng cấp tinh thần, bọn mày là dùng nửa thân dưới suy nghĩ, dám mở miệng nói ...
Quách Bảo Lâm gãi đầu cười hì hì:
- Tao biết sai rồi, mày không cần nhân cơ hội đả kích như thế, biết sai mà sửa vẫn là đồng chí tốt mà.
Lâm Tuyền không thèm để ý tới hắn, nói với Lạc Ích Đồng:
- Tuy chúng ta chưa lộ tin gì ra, nhưng có người đã nhắm vào Bằng Nhận rồi, ông Lạc, chúng ta cùng tới xem nhé.
Trước khi Lâm Tuyền tới tỉnh thành, Thiệu Binh nói cho y biết, có không ít nhà đầu tư nhãn quang sắc bén đã tới tiếp xúc với hắn, nói chuyện về Bằng Nhuận, mặc dù không nói cụ thể khoản tiền đầu tư bao nhiêu, nhưng yêu cầu được gặp ông chủ thực sự của Tinh Hồ.
Lạc Ích Đồng gật đầu:
- Không cần thiết lắm, dù sao cũng do cậu quyết định mà.
- Chủ tịch Lạc kinh nghiệm lão thành, có ông giữ ải, tôi mới yên tâm một chút.
- Tôi thấy gần đây cậu ngày càng dẻo miệng đấy.
Lạc Ích Đồng cười:
- Vậy thì cùng đi xem.
Người đầu tư bất động sản là phú thương Diêu Khê Giang Triết, tên Diêu Tân, 40 tuổi, mặt vuông chữ điền, hai mắt sáng, kinh doanh đồ ngủ, kiếm được tài sản hơn chục triệu, từ năm trước bắt đầu nhận ra thời cơ của ngành địa ốc, liền chuyển tinh lực sang đó.
Chỉ vẻn vẹn có chục triệu đầu tư vào địa ốc thì tất nhiên chưa đủ tầm để Lâm Tuyền phải lộ diện, nhưng chi nhánh của vật nghiệp Tinh Hồ tiếp nhận rất nhiều đầu tư tới từ Diêu Khê.
Địa điểm hẹn gặp là phòng thương vụ khách sạn Hilton, ngay gần ngõ Bích Tình, Lâm Tuyền và Lạc Ích Đồng đi thang máy lên tầng 26. Trong thời gian đó nghe Thiệu Binh giới thiệu thông tin cụ thể về nhà đầu tư, còn Diêu Tân đứng trước cửa sổ, suy đoán xem ông chủ thực sự của Tinh Hồ là người thế nào.
Nhìn thấy Lạc Ích Đồng, Lâm Tuyền theo Thiệu Binh đi vào phòng họp, ánh mắt của Diêu Tân tất nhiên dừng trên người Lạc Ích Đồng, trong top 100 người giàu nhất toàn quốc, thành phố này có 10 người, tuy xếp hạng của Lạc Ích Đồng ở nửa sau, nhưng cũng là nhân vật công chúng của thành phố này.
Đầu tiên Diêu Tân nghĩ Lạc Ích Đồng chính là ông chủ kia, nhưng chỉ thoáng cái phủ nhận ngay ý nghĩ hoang đường này, ánh mắt nhìn sang "chàng trợ lý trẻ" bên cạnh, được cái gật đầu khẳng định của Thiệu Binh, sự ngạc nhiên trong lòng Diêu Tân không sao diễn tả được bằng lời.
Tài sản của thực nghiệp Tinh Hồ có lẽ chưa được xem là hùng hậu, nhưng trong mắt những doanh nhân tinh tường, Tinh Hồ là công ty rất có giá trị, công ty có tên trên TTCK có gần 1000, nhưng sáng tạo được lợi nhuận như của Tinh Hồ thì có nổi mấy cái?
- Chào ông Diêu.
Lâm Tuyền đưa tay ra:
- Tôi là Lâm Tuyền, nghe nói ông Diêu muốn gặp tôi? Tốt ít khi ở tỉnh thành, khiến ông Diêu tốn công đi lại mấy chuyến, thực là có lỗi. Đây là ông Lạc của Hòa Hoàng, là cổ đông thứ hai của Bằng Nhuận.
Đợi Lâm Tuyền, Lạc Ích Đồng ngồi xuống rồi Diêu Tân mới ngồi.
- Ông Diêu muốn đầu tư vào Bằng Nhuận, tôi rất hoan nghênh, ông Diêu đại biểu cho đồng hương Diêu Khê tới đây hay là đại biểu cho cá nhân.
- À ...
Diêu Tân lúc này mới định thần lại không nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyền nữa, cười áy náy, Lâm Tuyền xua tay ý bảo quen với chuyện này rồi. Diêu Tân mới nói:
- Tôi đại biểu cho cá nhân, đồng thời cũng đại biểu cho một số đồng hương. Thành tích của Tinh Hồ hai năm qua là điều ai ai cũng thấy, từ Nguyệt Nha Hồ tới Minh Đô Uyển Thiên Dật viên và Chung cư Đàn Sơn, đều là kiệt tác tinh túy, chúng tôi càng kỳ vọng hơn vào Bằng Nhuận.
- Hẳn là ông Diêu đã hiểu tương đối về tình hình của Bằng Nhuận, tôi cũng không tô vẽ thêm làm gì, có một điều ông Diêu chắc chưa rõ, tôi giải thích thêm một chút.
Lâm Tuyền không thích nghe người ta tán dương, đi thẳng vào vấn đề:
- Bằng Nhuận nằm ở bên ngõ Bích Tình, ngõ Bích Tình cách đường Trung Sơn gần 300 mét, chỗ gần đường Trung Nam nhất của Bằng Nhận là tòa nhà Lực Phàm cao sáu tầng, đó là kiến trúc kiểu Đường, được xây xong 12 năm trước, tổng diện tích 5.000 mét vuông, Bằng Nhuận tốn 40 triệu mua lấy toàn bộ quyền sở hữu của nó, hiện đang trang trí lại, sẽ làm thành một hội sở cao cấp chuyên dành cho chủ nhà của Bằng Nhuận, đồng thời cung cấp phục vụ công cộng cần thiết cho cuộc sống xa hoa. Giữa hai lầu A, B sẽ dây một quảng trường, diện tích hơn 15 mẫu, không phải quảng trường chung cho người dân, mà dành riêng cho chủ nhà. Hẳn ông Diêu đã nhìn thấy mô hình rồi, sau khi hoàn thiện tổ hợp nhà Bằng Nhuận sẽ càng đẹp hơn, tráng lệ hơn.
Diêu Tân vừa nghe vừa gật gù:
- Tinh Hồ và Hòa Hoàng kết hợp tất nhiên sẽ tạo ra khu nhà đẹp nhất của thành phố rồi, chỉ không biết ngài Lâm định bán với giá bao nhiêu.
- Cách nơi chúng ta đang đứng đây 2 km là sơn trang Bá Khắc, cũng được Tinh Hồ marketing, giá là 8.200, vì tránh xung đột. Bằng Nhận đợi tới sang năm mới tiêu thụ, khi ấy giá nhà tại Sơn trang Bá Khắc hẳn lên tới 9.000 rồi, ông Diêu tới khi đó tới thảo luận thì thích hợp hơn.
Lâm Tuyền không trả lời thẳng:
- Bằng Nhuận không thiếu tài chính sao?
Diêu Tân chú ý nhìn kỹ biểu hiện của Lâm Tuyền:
- Miễn cưỡng đủ dùng thôi, không có sự thực chứng minh, tôi đưa ra giá dự kiến của mình, tâm lý ông Diêu tiếp nhận nổi không?
Lâm Tuyền nhún vai:
- Có lẽ chỉ có Tinh Hồ là sau khi được bán ra còn kiên nhẫn như thế, ngài Lâm cứ nói ra xem.
- Ông Diêu có thể gom được khoản tài chính lớn thì sao không tự kinh doanh một tòa nhà kiếm lời, lợi nhuận hơn đầu tư địa ốc nhiều.
- Tôi có thể huy động được nhiều tiền, nhưng thực sự cùng nhau khai phát hạng mục thì chia rẽ rất lớn. Chi phí huy động tiền từ dân gian cao hơn vây ngân hàng rất nhiều, vả lại chúng tôi không có năng lực lớn như Tinh Hồ, cũng không có kinh nghiệm như Hòa Hoàng, khi phát địa ốc chu kỳ quá dài, nguy hiểm lại lớn. Với chúng tôi mà nói đầu tư địa ốc là thích hợp nhất, cơ hội cũng nhiều hơn.
- Vậy ông Diêu cho rằng tình thế bất động sản năm sau ra sao?
- Điểm này ngài Lâm hẳn là rõ hơn tôi, được các phương diện thúc đẩy, năm nay giá bất động sản của Kiến Nghiệp đã tăng lên 15%, đó chỉ là tăng trưởng bình quân, những bất động sản chất lượng như Tinh Hồ tiếp nhận càng khả quan hơn. Trong lời ngài Lâm vừa rồi cũng ẩn chứa một tin tức, trong bốn tháng Sơn Trang Bá Khắc tăng giá 10% còn gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...