Quan Thương


Một chiếc xe Hồng Phát phóng gấp gáp vào lối đi tới phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân. Gần như là trong nháy mắt dừng lại, hai cánh cửa xe phía sau đều mở ra, Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm bất chấp mưa gió chạy vọt vào bệnh viện. Trên tóc còn tí tách nước mưa nhưng Trương Tư Tề vẫn tóm lấy một hộ sĩ lớn tiếng hỏi: - Dương Phàm đâu? Dương Phàm ở phòng nào?
Một chiếc taxi phóng như bay tới cổng bệnh viện số một, ngay khi xe vừa dừng lại, hai cánh cửa hai bên mật mở, Phương Nam và Tiểu Sơ bất chấp ngoài trời mưa như trút nước, đội đầu trần chạy thẳng tới phòng cấp cứu.
Cảnh Nhất Dân bộn bề công việc, không thể đứng đợi tin được, chỉ có Triệu Tăng đang đứng ngồi không yên ngoài phòng. Tiểu Sơ gần như tóm lấy cổ áo Triệu Tăng hỏi :
- Tiểu Ba làm sao rồi, anh ấy làm sao rồi ? Sáng nay anh ấy đi với anh mà, sao lại xảy ra chuyện này ?
Tiểu Sơ vừa khóc vừa la hét, Phương Nam dù lo lắng vô cùng, nhưng dù sao cô cũng là người từng trải hơn, vẫn trấn tĩnh được vội kéo Tiểu Sơ lại, ôm vào lòng, dỗ dành :
- Tiểu Sơ, em bình tĩnh đi, em làm rộn lên thế này không giúp được gì cả.
Trước khi bắt xe taxi tới đây Phương Nam đã gọi điện nhờ Triệu Tăng bảo bệnh viện đưa xe cấp cứu tới chỗ Trần Nhiên, nửa đường nhận được điện thoại của dì Tú báo Trần Nhiên đã tỉnh, bác sĩ ở bệnh viện khu đã tới khám, ông chỉ nhất thời kích động nên ngất xỉu, tình hình không đáng lo, chỉ cần nằm tĩnh dưỡng là đủ.

Tiểu Sơ gục đầu lên vai Phương Nam khóc, một lúc sau đợi cô bình tĩnh hơn, Triệu Tăng mới nói :
- Tiểu Ba đang phẫu thuật, nội tạng dập, hai chân gãy, tuy nhiên không đáng lo ngại lắm. Đáng ngại là đầu bị va vào mặt đường, bên trong xuất huyết não đè lên giây thần kinh …
Tiểu Sơ nghe chưa hết đã lịm đi, xung quanh lại một phen náo loạn, ngoài phòng cấp cứu cũng có đầy đủ bác sĩ y tá túc trực cùng cả lãnh đạo bệnh viện. Tiểu Sơ nhanh chóng được cứu tỉnh, nhưng cô nhất quyết không chịu tới giường nằm, ngồi bên ngoài phòng cấp cứu đợi tin.
Phương Nam lúc này cũng không kìm được nước mắt nữa, hỏi:
- Tiểu Ba bị thương nặng vậy, hay là đưa lên tỉnh đi, ở đây có chữa nổi không ?
Mấy bác sĩ ở bên cạnh nghe thế mặt mày rất khó coi, có điều biết thân phận người bệnh không phải tầm thường, không nói gì cả.
Triệu Tăng trấn an :
- Yên tâm, ở đây có chuyên gia và thiết bị tốt nhất rồi. Đến lão bí thư cũng bị kinh động rồi, có lẽ chúng ta nên cho thầy và sư nương biết.

Ngay tối hôm đó Trương Đào ngồi xe tới Tĩnh Hải, sáng hôm sau Điền Lệ đưa hắn tới bệnh viện thì Lâm Tuyền đã được chuyển sang phòng theo dõi cấp cứu, nội tạng bị vỡ, hai chân bị gãy, não bộ chấn thương cấp cứu xong còn chưa tỉnh lại.
Khi Điền Lệ và Trương Đào tới bệnh viện, Lâm Minh Đạt vừa mới tiễn đám Khổng Lập Dân đã ở bệnh viện suốt đêm về, ông và vợ ngồi im trên ghế, Phương Nam vẫn ở lại chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, Quách Bảo Lâm và Quý Vĩnh thì phụ trách liên lạc với các phương diện, Tĩnh Di cùng Tiểu Sơ nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.
Quách Bảo Lâm quen Trương Đào, thấy hắn và Điền Lệ đi vào có chút ngạc nhiên, chợt nhớ ra cô gái bên cạnh Trương Đào chính là người Lâm Tuyền đi gặp hôm qua, Quý Vĩnh tới giới thiệu mọi người.
Lâm Minh Đạt thấy vợ chỉ qua một đêm mà tiều tùy đi nhiều, bảo Trần Tú sang phòng kế bên nghỉ, Trần Tú cứ ngồi ngây đó không thèm để ý. Mặc dù được vào phòng bệnh cao cấp nhất của Tĩnh Hải, có bác sĩ và y tá ưu tú nhất túc trực, nhưng Lâm Tuyền còn chưa tỉnh, trái tim Trần Tú như bị người ta bóp ngẹt.
Trần Tú và Tĩnh Di đều đã tới trường thăm Lâm Tuyền, song không có ấn tượng gì với Trương Đào, còn Trương Đào có ấn tượng rất sâu với họ, nhìn thấy toàn người thân cả Lâm Tuyền, hỏi ra mới biết Lâm Tuyền vẫn hôn mê bất tỉnh.
Cảnh sát hôm qua phong tỏa nửa bệnh viện đã rời đi, Lâm Minh Đạt tới giờ mới biết chuyện Lâm Tuyền làm gần hai năm qua, chủ quản cao cấp của công ty nối nhau xuất hiện, quan viên thuộc Cảnh hệ cũng liên tiếp tới thăm, còn kinh động tới cả lãnh đạo tỉnh ủy gọi điện hỏi thăm tình hình.
Cảnh Thiên Sương, Dương Oánh cùng Cố Lương Vũ, Trương Bích Quân tới Tĩnh Hải ngay trong đêm, Thiệu Binh ở lại điều hành công ty.
Phòng bệnh cao cấp im ắng, tòa bộ bệnh nhân cùng tầng đã được chuyển đi hết, để Lâm Tuyền được yên tĩnh, ánh sáng nhè nhẹ chiếu qua tấm rèm mỏng lên khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào của Lâm Tuyền. Đã hai ngày trôi qua mà y vẫn không tỉnh lại, không chỉ chuyên gia tỉnh mà cả chuyên gia từ Yến Kinh cũng được mời tới hội chẩn, câu trả lời chỉ có « đợi ».

Phương Nam đang cầm chiếc khăn lông trắng muốt cẩn thận từng li từng ti lau người cho Lâm Tuyền, Trần Tú phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trạch viện cũ để chăm lo cho cha là Trần Nhiên, Tiểu Sơ còn nhỏ không đủ chu đáo, Lâm Tĩnh Di là bác sĩ có thể chăm sóc tốt nhất cho Lâm Tuyền, nhưng Phương Nam nhất quyết chủ động nhận lấy trách nhiệm này, Lâm Tĩnh Di hiểu được tình cảm của Phương Nam nên nhường cho cô.
Lau người cho Lâm Tuyền xong, dọn dẹp đồ đạc, Phương Nam ngồi xuống ghế nhìn Lâm Tuyền nằm thiêm thiếp trên giường, không có chút phản ứng nào, cô nắm lấy tay Lâm Tuyền áp lên mặt, nước mắt không nhịn được mà ứa ra.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ cắt ngang cảm xúc thầm kín của Phương Nam, cô lau nước mắt rồi đi ra mở cửa, Tôn Phi Phi xuất hiện, nhìn Lâm Tuyền một lúc rồi nói nhỏ :
- Mọi người tới đông đủ cả rồi.
Phương Nam khẽ gật đầu, dặn y tá chăm sóc Lâm Tuyền rồi theo Tôn Phi Phi tới phòng họp lớn. Hai ngày rồi mà Lâm Tuyền không có chút chuyển biến nào, đám Triệu Tăng, Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Trương Bích Quân, ngồi lại bàn bạc, đưa ra quyết định nói rõ tất cả với Lâm Minh Đạt, đề phòng Lâm Tuyền có mệnh hệ gì, mong Lâm Minh Đạt đứng ra chủ trì đại cục.
Phương Nam và Tôn Phi Phi là hai người đầu tiên đi cùng Lâm Tuyền trong những ngày lập nghiệp, nói tới tài sản của Lâm Tuyền, hai cô biết rất rõ. Ngoài ra cả Quách Bảo Lâm cũng tham gia.
Tổng hợp lời của từng đó người, tài sản của Cty đầu tư liên hợp Tĩnh Hải cuối cùng hiện ra toàn bộ, không ngờ chỉ trong vòng chưa tới 2 năm, Lâm Tuyền với hai bàn tay trắng làm nên khối tài sản khổng lồ như thế.
- Tiểu Ba thực sự có nhiều tiền như vậy sao?
Sự thực kinh người làm Lâm Minh Đạt hơi thoát khỏi bi thương:

- Thiên phú thương nghiệp của Lâm Tuyền, tôi cũng chưa bao giờ thấy. Liên hợp Tĩnh Hải đúng là khống chế số tài sản này, hiện ra không nợ ngân hàng đồng nào, cho dù không cần kinh doanh, khối tài sản này cũng sẽ tăng giá nhanh chóng. Vì trong hai năm qua, Lâm Tuyền đưa toàn bộ vào một mô hình phát triển tốt, chỉ cần chấp hành đúng theo đường lối cậu ấy đưa ra là được, đặc biệt là Thực nghiệp Tinh Hồ và Thiên Tinh Hồ, mỗi ngăm có thể sáng tạo ra lợi nhuận thuần 150 triệu.
Khổng Lập Dân giải thích, ông ta là người giao lưu nhiều nhất với Lâm Tuyền ở mặt thương nghiệp, cũng là người hiểu tư tưởng của y nhất. Đại khái trước đó chỉ có Khổng Lập Dân ước đoán được gia sản của Lâm Tuyền.
Triệu Tăng cũng lần đầu tiên biết Lâm Tuyền có nhiều tiền như vậy, hắn vốn tưởng rằng cổ phần ở Thiên Tinh Hồ là tài sản chủ yếu của Lâm Tuyền, khả năng còn nợ ngân hàng rất nhiều. Không ngờ rằng Thiên Tinh Hồ phát triển mau chóng tới mức đó, hơn nữa cổ phần của Lâm Tuyền ở Tinh Hồ không ngừng tăng lên.
Nay Liên hợp đầu tư là cổ đông số hai của Thiên Tinh Hồ, cổ phần cá nhân Lâm Tuyền còn nhiều hơn Khổng Lập Dân. Cái gì chưa nói, chỉ riêng số bất động sản chất lượng mà Lâm Tuyền sở hữu, chẳng phải làm gì, cứ ngồi không đợi tăng giá là được.
Lâm Minh Đạt xua tay:
- Nếu mọi người cho rằng mô hình Tiểu Ba đề xuất khả thi thì cứ tiếp tục chấp hành, những chuyện khác cứ đợi Tiểu Ba tỉnh rồi hẵng nói, tạm thời đừng đem chuyện của Tiểu Ba nói với người nhà của tôi, tiền tài tới đột ngột làm người ta mất bản thân.
Đại khái chỉ có Lâm Minh Đạt có thái độ khoáng đạt về tiền tài như vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui