Quan Thuật

Cổ Bảo Toàn thật sự ra lệnh chặn xe sao, có lẽ không phải! Ông ta là Bí thư Ủy ban kiểm tra, không phải là binh tôm tướng tép. Vu Kiến Thần thận trọng suy nghĩ, tuy nói y là Cục trưởng cục Công An thành phố, tuy nhiên không có quyền can thiệp Ủy ban kiểm tra huyện Ngư Dương người ta thẩm tra vụ án, Ủy ban kiểm tra và phân thuộc công an là hai hệ thống khác nhau.

Cho nên trước hết phải xác định Bí thư Cổ Bảo Toàn của Ngư Dương có thật sự hạ quyết tâm chặn xe thả Diệp Phàm ra không. Chuyện này nói ra tương đối lớn, công an đối đầu với đồng chí của Ủy ban kiểm tra, ảnh hưởng thật sự không tốt.

Nếu vì chuyện này mà Ủy ban Kỷ luật thành phố huyện cũng ra mặt thì thật sự chọc ra đại phiền toái rồi, hơn nữa Diệp Phàm có chuyện gì hay không y cũng tạm thời không biết rõ, nếu như Diệp Phàm thật sự có chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.

-Chắc chắn chuyện này là Chu Trường Hà cố ý trả thù bố trí, nếu không Bí thư Cổ sẽ không trực tiếp can thiệp, chẳng qua Bí thư Cổ đang họp trên tỉnh, không thể tự tay viết chỉ thị, hơn nữa tôi cũng không muốn đi làm phiền ông ấy, kêu Bí thư huyện ủy gọi điện cho Phí Phương Thành có vẻ không ổn. Cho nên tôi muốn mời ngài ra mặt nói chuyện với đội phó Trương Huy của đội cảnh sát hình sự thành phố Phúc Xuân.

Lô Vỹ nói khẳng định.

-Tiểu tử này, chẳng lẽ cậu không sợ người ta mắng Vu Kiến Thần tôi can thiệp Ủy ban kiểm tra phá án sao, cuối cùng xui xẻo lại rơi vào Vu Kiến Thần này, ha ha ha…

Vu Kiến Thần đột nhiên cười khan.

-Hắc hắc, Cục trưởng Vu, tôi cũng không cầu ngài đi can thiệp Ủy ban kiểm tra người ta phá án, chỉ là cầu ngài nói chuyện với Đội phó Trương, tên đó cũng quá rảnh rỗi, không ở thành phố Phúc Xuân làm việc lại tham gia vào Ủy ban kiểm tra Ngư Dương làm gì? Hơn nữa y chính là cấp dưới của ngài, lãnh đạo nhắc nhở thuộc hạ là chuyện bình thường có phải không? Hơn nữa, anh Diệp còn là huynh đệ của ngài.

Lô Vỹ liên tiếp cười khan.

-Ài… tiểu tử Diệp Phàm này, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng. Trước kia bị công an bắt, hiện tại lại bị Ủy ban kiểm tra tổ chức điều tra, lần sau có phải muốn người của an ninh tìm đến tới tận cửa không?

Vu Kiến Thần thở dài cúp điện thoại, trong lòng cả kinh, cười thầm nói:

"Miệng mình đúng là miệng quạ đen, lần trước tiểu tử kia không phải sớm bị người của an ninh thành phố Mặc Hương bắt đi sao, thiếu chút nữa còn chết trong đại lao, cuối cùng làm cho thành phố Mặc Hương một phen náo loạn, phải chuyển đi hai phó cục trưởng, vì chuyện này mà lão tử mò được vị trí Cục trưởng, sau lại bị người của huyện cục Ngư Dương bắt đi hai lần. Tuy nhiên hình như người bắt hắn toàn gặp xui xẻo.

Lần này đến phiên Ủy ban kiểm tra, có lẽ lần này Chu Trường Hà của Ủy ban kiểm tra huyện Ngư Dương gặp xui xẻo rồi. Tiểu tử này quả thực giống như con lật đật, người nào dính vào hắn nhất định đều cực xui xẻo, mất chức là chuyện bình thường, không cẩn thận còn phải ngồi tù. Thật là một ngôi sao điềm xấu, ha ha ha…

Y tìm mã số, trực tiếp gọi điện cho Cục trưởng La Thiết Khối của cục Công an thành phố Phúc Xuân. Người này tựa như một cục sắt, cao lớn vạm vỡ, hơn nữa đầu đặc biệt lớn, cho nên ngoại hiệu là La Thiết Đầu, tính tình bướng bỉnh, thủ đoạn mạnh mẽ, tương đối nổi danh ở thành phố Phúc Xuân. Phần tử tội phạm tuy nói vẫn chưa đến mức nghe tin đã sợ mất mật, nhưng cũng nghe tiếng mà chạy rồi.

-La Thiết Đầu, anh quản lý kiểu quái gì vậy?

Vu Kiến Thần rất không phong độ, vừa lên tiếng đã chửi mắng, dù sao cũng biết tính cách của La Thiết Khối, cho nên trực tiếp nói thẳng.


-Làm sao vậy Cục trưởng Vu?

La Thiết Đầu cảm thấy vô cùng khó hiểu.

- Ủy ban kiểm tra huyện Ngư Dương người ta phá án, lãnh đạo Ngư Dương đã biết người bị bắt là bị oan, hơn nữa người này đang tiếp đãi khách quý tới từ Hồng Kông.

Cho nên lãnh đạo của Ngư Dương yêu cầu Ủy ban Kỷ luật huyện thả người. Cấp dưới tên là Trương Huy của anh giỏi thật, rất là ngạo mạn, hộ tống, bảo vệ nhóm người của Ủy ban kiểm tra Ngư Dương đối nghịch với Bí thư huyện ủy bọn họ.

Hừ! Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác. Công an các anh tự giải quyết công việc của mình trước đi, thành phố Phúc Xuân các anh mấy ngày trước phát sinh vụ án giết người còn chưa tìm ra đầu mối, còn có tâm trí động đến Ủy ban kiểm tra Ngư Dương. Hừ! Lão tử nói luôn, nếu vì chuyện này Trương Huy chọc ra phiền phức cho Bộ Công an thành phố chúng ta, Thiết Đầu ông cũng dùng hàn hơi cắt đi.

Vu Kiến Thần mắng xối xả, thiếu chút nữa làm La Thiết Khối choáng váng.

-Tôi không biết, tôi sẽ lập tức gọi Trương Huy rời đi, mẹ kiếp! Chuyện chính không làm lại đi gây chuyện cho lão tử. Ủy ban kiểm tra huyện Ngư Dương người ta phá án thì có liên quan quái gì đến y, chuyện phức tạp như vậy, y cũng dám phá ngang một cái.

Y cũng không nghĩ xem, Bí thư huyện ủy người ta là kẻ bất tài hay sao?

Tuy nhiên Cục trưởng Vu, con người Trương Huy vốn rất nghĩa khí, có lẽ là bị bạn học ở trường đảng Chu Trường Hà lừa gạt, ngài yên tâm, tôi lập tức kêu y đưa người đến cầu Lang Mã trả lại cho các đồng nghiệp bên Ngư Dương.

Thiết Đầu mắng, để điện thoại xuống, khuôn mặt đen sạm lại càng đen hơn.

Trong lòng y thầm nghĩ: "Quái, Cục trưởng Vu làm sao lại tức giận như vậy, lẽ nào người bị điều tra có quan hệ với ông ấy.

Mẹ kiếp, khẳng định có quan hệ, tiểu tử Trương Huy này, làm sao không có chút đầu óc nào, dám nhúng tay vào chuyện của Ngư Dương, cũng không đo xem mình có bao nhiêu phân lượng.

Ngư Dương tuy nói là một huyện xó xỉnh, người đông hơn thành phố Phúc Xuân, tiền không bằng một nửa thành phố Phúc Xuân, nghèo có tiếng, nghe nói người dân toàn gặm ngô và khoai lang.

Tuy nhiên trên địa bàn này nghe nói tứ đại gia tộc Phí, Ngọc, Tạ, Tiếu rất vững chắc, hình thế đan xen rắc rối phức tạp, đừng bảo là một cán bộ nhỏ cấp Phó phòng như Trương Huy, có gan cũng không dám đi mò vào cái mông cọp cái của tứ đại gia tộc Ngư Dương.

Bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà, lão tử hình như cũng nghe nói, chính là bạn nối khố với nhà họ Phí ở Ngư Dương.


Chuyện lần này có lẽ là đấu võ của tứ đại gia tộc, Bí thư huyện ủy người ta đã phát biểu, Trương Huy kia có mấy đầu cũng không chống đỡ nổi, gây chuyện không tốt Cổ Bảo Toàn đến thành phố giáng cho Cục Công an thành phố Phúc Xuân ta một quyển, nói lão tử quản lý cấp dưới không nghiêm gì đó thì không phải quá mất mặt sao.

La Thiết Khối sầm mặt xuống gọi điện cho Trương Huy, mới mở miệng đã mắng:

-Ha ha ha…Anh lợi hại thật, còn uy phong hơn lão tử. Ngạo mạn! Anh dám nhúng tay vào vụ án của tứ đại gia tộc Ngư Dương.

Đồ ngu ngốc, chuyện của Ngư Dương anh có thể nhúng tay vào sao? Anh cũng không nghĩ xem, Bí thư người ta đã gật đầu thả người, anh còn đi làm anh em nghĩa khí, Chu Trường Hà đang hại anh mà anh cũng không hiểu, khốn kiếp.

-Cục…Cục trưởng, tôi không biết tình huống này. Tôi…tôi nên làm gì bây giờ? Mới vừa rồi Cục trưởng phân cục bên kia Lâm Tuyền tên là Triệu Thiết Hải lái xe đến cầu Lang Mã đòi chặn xe, tôi đã đuổi y về, bây giờ phải làm sao? Cục trưởng, xin anh quyết định giúp tôi.

Trương Huy vừa nghe, nhất thời trong lòng chấn động, thiếu chút nữa nín thở, mặt nặng như sắt.

Trong lòng y thầm mắng: "Đồ con rùa Chu Trường Hà, tặng viên đạn cho lão tử, thiếu chút nữa lấy mạng của lão tử rồi"

-Làm sao bây giờ? Đến từ chỗ nào thì trả lại chỗ đó. Hừ.

La Thiết Khối không nói nữa, cúp điện thoại.

-Bí thư Cổ, Chu Trường Hà ra lệnh cho Phí Phương Thành không chịu thả người. Triệu Thiết Hải dẫn người đuổi tới cây cầu Lang Mã, vốn sắp cản được rồi, thế nhưng Chu Trường Hà mời người từ Cục Công an thành phố Phúc Xuân tới khăng khăng đem người đi.

Lô Vỹ tức giận nói.

-Các anh có nói là chỉ thị của tôi không.

Trong lòng Cổ Bảo Toàn cả kinh hỏi.

-Bọn họ có nói, nhưng Phí Phương Thành yêu cầu chúng tôi đưa chỉ thị ngài tự tay viết mới bằng lòng thả người, hơn nữa còn mang Bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện, Thường vụ Huyện ủy Chu Trường Hà ra để áp tôi, nói tôi chỉ là một Trưởng phòng gì đó, nha môn của Ủy ban kiểm tra lớn hơn công an, cho nên, cuối cùng Chủ nhiệm Diệp đã bị bọn họ mang đi. - .


Lô Vỹ đương nhiên cường điệu thân phận thường ủy của Chu Trường Hà, tận lực tăng thêm ác cảm trong suy nghĩ của Cổ Bảo Toàn.

-Người của tập đoàn Bố Thăng Hồng Kông tới chỗ nào rồi?

Cổ Bảo Toàn hỏi.

-Nghe nói bọn họ rẽ vào tỉnh Tích Ninh lân cận để khảo sát rồi, có lẽ muốn đầu tư bên Tích Ninh, đáng tiếc, Chủ nhiệm Diệp nói tập đoàn Bố Thăng sẽ đầu tư giai đoạn đầu 2000 vạn, sau này hàng năm sẽ tăng thêm, cuối cùng sẽ biến nhà máy dệt tơ huyện chúng ta trở thành một xí nghiệp cỡ trung có tài sản mấy tỉ, bây giờ xem ra thất bại rồi, ài…

Lô Vỹ than thở tạo thế cho Diệp Phàm.

-Cậu trực tiếp chạy tới thành phố Phúc Xuân đòi người, tôi cũng sắp chạy đến Mặc Hương rồi. Tôi muốn nhìn xem thành phố Phúc Xuân có thể quản Ngư Dương chúng ta hay không, hừ.

Cổ Bảo Toàn giận quát một tiếng đang muốn cúp điện thoại.

-Đợi đã Bí thư Cổ, tôi đã nhờ được Cục trưởng Vu của cục thành phố ra tay, có lẽ Diệp Phàm có thể lập tức được thả ra.

Lô Vỹ vội vàng hô.

-Làm tốt lắm. sau khi Diệp Phàm ra ngoài, lập tức kêu hắn gọi điện thoại cho tôi, nhanh chóng đuổi theo khách đến từ Bố Thăng.

Cổ Bảo Toàn nghiêm mặt cúp điện thoại.

-Kéttttttttt……….

Một tiếng thắng xe truyền đến, Triệu Thiết Hải vứt điếu thuốc thứ ba đang hút dở đi, nghênh đón.

rương Huy từ trong xe chui ra, vẻ mặt còn khó coi hơn khóc, nặn ra một nụ cười, nói:

-Cục trưởng Triệu, người chúng tôi đưa tới rồi, chuyện phía sau là chuyện của các anh, chúng tôi đi.

-Cám ơn!

Triệu Thiết Hải cười cười, mở cửa xe mời Diệp Phàm lên xe.

-Anh Diệp, bọn người của Ủy ban kiểm tra làm sao chịu thả người?


Triệu Thiết Hải nhỏ giọng hỏi.

-Bọn họ đương nhiên không chịu, tuy nhiên Đội phó Trương trong cơn tức giận rút súng ra,8khẩu súng hướng về 3 khẩu súng, cậu thử nghĩ xem phó bí thư Phí của chúng ta còn có thể liều mạng chơi hành động anh hùng hay không, ha ha ha.

Diệp Phàm mỉm cười thản nhiên, thoải mái để cho Triệu Thiết Hải châm điếu thuốc, nhả khói.

-Cám ơn cậu Thiết Hải, mấy đồng chí cũng cực khổ rồi. Thiết Hải, trở về phát cho mỗi đồng chí một phong bao lì xì, ha ha…

-Cám ơn Chủ nhiệm Diệp.

Mấy người công an vội vàng khiêm nhường, vẻ mặt cung kính, khom người cười nói, thầm nghĩ:

"Mẹ kiếp, lần này ra ngoài thật đáng giá, có thể thể hiện trước mặt Chủ nhiệm Diệp đúng là tương đối không thiệt thòi.

-Khách từ Hồng Kông đến Thủy Châu chưa?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

-Không quay lại Thủy Châu, nghe nói đi vòng sang Tích Ninh, thật là kỳ quái? Nếu không chúng ta đuổi theo?

Triệu Thiết Hải sờ sờ đầu tỏ vẻ không hiểu lại nói:

-Chủ nhiệm Diệp, Bí thư Cổ kêu anh gọi điện thoại cho ông ấy.

-Đuổi theo, không thể.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

-Cậu dừng xe lại, tôi gọi điện trước rồi nói.

Diệp Phàm vừa gọi điện đến đã nghe thấy Cổ Bảo Toàn nói:

-Cậu lập tức nghĩ cách đưa khách từ Bố Thăng Hồng Kông quay về, không tiếc bất cứ giá nào, tuyệt đối không thể làm khách chạy sang bên Tích Ninh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui