Quan Thuật

Nếu như sớm đưa cho Diệp Phàm cấp bậc Đại tá, sau này hắn lập được chiến công lớn, cứ luôn đè ép không để cho hắn thăng cấp bậc Thiếu tướng cũng vô lý.

Cho nên suy đi nghĩ lại, quyết định vẫn trao tặng cấp bậc Thượng tá trước cho Diệp Phàm thì tương đối thỏa đáng, sau này lập công lớn lại tăng Đại tá, đợi đến lúc hắn lập nhiều công lớn hơn, có thể thăng Thiếu tướng có lẽ cũng phải mấy năm nữa.

Đến lúc đó trong tổ có thể dư thừa ra quân hàm tướng quân thì trao tặng cho Diệp Phàm. Vì bên trong tổ Đặc cần có hai lão gia hỏa sắp 80 tuổi rồi, có lẽ cũng không đợi được mấy năm nữa là về hưu.

Hơn nữa trao tặng cấp bậc Thượng tá cũng có thể ngăn ngừa miệng lưỡi của mấy lão gia hỏa quân ủy, một công được mấy việc, chỉ là hơi thiệt thòi cho Diệp Phàm.

Tuy nhiên suy nghĩ đến phương diện khác Diệp Phàm không muốn trở thành tổ viên chính thức, thích công tác ở địa phương.

Công tác ở địa phương, cấp bậc cao thấp cũng không ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của hắn, huống chi Diệp Phàm cũng không là một người thích khoa trương, có lẽ cấp bậc này sẽ thích hợp với tính cách của hắn.

Sau khi trao tặng hoàn tất, ăn xong bữa tiệc đơn giản, Diệp Phàm lật xem tài liệu của Tổ Hạch tâm số 8, mới biết mình bây giờ đã là quan quân của tổ A Đặc cần quốc gia.

Hắn cũng biết thêm binh đoàn Liệp Báo và quân đoàn 2 quân khu Lĩnh Nam đều là tổ chức bên ngoài phục vụ đặc biệt cho tổ Hạch tâm số 8.

Căn cứ tư lệnh Trung tướng Triệu Quát chỉ là một tổng chỉ huy hậu cần mà thôi, đặc biệt phục vụ bảo đảm hậu cần cho tổ Hạch tâm số 8.

Hơn nữa Tổ Hạch tâm số 8 cũng là một tổ chức tương đối khổng lồ, ở phía nam mấy tỉnh đều sắp đặt một số cơ sở bí mật.

Ngay cả các bộ phận an ninh, công an, đặc công, cảnh sát vũ trang, quân đội…của mấy tỉnh phía nam trong tình huống đặc biệt cũng phải tiếp nhận điều hành đặc thù của Tổ Hạch tâm số 8.

Quyền lực có thể nói là rất lớn. Đương nhiên, cũng có quyền hạn nhất định, trừ những lúc gặp chuyện lớn khẩn cấp có liên quan đến an toàn quốc gia cần phối hợp với bọn họ mới ra tay, bình thường mà nói Thiết Chiêm Hùng đều sẽ không để ý đến những bộ phận này.

Thân phận của Lang Phá Thiên vẫn khiến Diệp Phàm thực sự kinh ngạc, y này lại là tổ trưởng của tổ bảo vệ Trung Nam Hải, cũng chính là tổ Hạch tâm Đặc cần số 1.

Bất cứ lúc nào cũng ẩn náu bảo vệ bên cạnh thủ trưởng số 1 của quốc gia, chức vụ đối ngoại bên ngoài chính là phó Cục trưởng của cục Cảnh vệ trung ương, đây là một vị trí tương đối quan trọng.

Diệp Phàm có thể tiến vào tổ A Đặc cần, cảm giác tương đối kích động và kiêu ngạo, chỉ là không biểu hiện ra.


Đương nhiên, một số bí mật liên quan đến của tổ A Đặc cần đều thuộc về cơ mật trọng yếu nhất, có lẽ ngay cả Vu Kiến Thần Cục trưởng Cục công an thành phố cũng không biết được chuyện lớn trọng đại này.

Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp có lẽ do Trưởng Ban Sở Công An Tỉnh tự mình hạ lệnh.

Cho nên tổ chức thần bí Tổ Hạch tâm số 8 này chỉ có mấy thủ trưởng cảnh sát vũ trang, Trưởng ban Công an, Trưởng ban An ninh còn biết đến sự tồn tại của nó, bên dưới cấp huyện thì không rõ. Đây cũng là vì suy nghĩ đến phương diện giữ bí mật.

Đêm khuya!

Trong phòng họp vẫn sáng ánh đèn.

- Các đồng chí, vì gặp phải tình huống khẩn cấp đột phát, cho nên hành động lần này phải chia làm hai tổ tiến hành.

Tôi và phó soái Diệp Phàm chia ra chịu trách nhiệm một tổ, thành viên phía bên tôi do Mã Dương Xuân, Thái Chính Thu tạo thành, thi hành nhiệm vụ đặc thù tới Mỹ.

Tổ của phó soái Diệp Phàm do ba người Diệp Phàm, Phá Thiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai tạo thành, Trương Cường ở lại chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn bên trong Liệp Báo, những người khác không tham gia vì mục tiêu quá lớn ngược lại dễ bại lộ, thứ hai cũng dễ tạo thành liên lụy thi hành nhiệm vụ.

Mọi người tới Nhật thi hành nhiệm vụ đặc thù, đối thủ chính là a tổ chức Ninja của Nhật, có lẽ mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ cao hơn tổ chúng tôi, tính toán bước đầu, đẳng cấp nguy hiểm của nhiệm vụ đạt tới cấp S. :

Cho nên, mỗi đồng chí đều phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hi sinh, chuyện này tôi cũng không kiêng kỵ, trước khi đi tất cả mọi người phải sắp xếp xong xuôi, ài.

Nói đến đoạn sau, giọng nói của Thiết Chiêm Hùng hơi có vẻ khàn khàn, vẻ mặt bi tráng.

Thiết Chiêm Hùng vốn yêu cầu Lang Phá Thiên đảm đương Tổ trưởng tổ của Diệp Phàm, tuy nhiên Lang Phá Thiên cho là nên cho Diệp Phàm cơ hội tôi luyện.

Chim sẻ non không giương cánh khi nào mới có thể bay lên trời xanh, cho nên cuối cùng Lang Phá Thiên chỉ phối hợp giúp đỡ Diệp Phàm quản lý.

Sau đó, ba người Diệp Phàm, Lang Phá Thiên, và Lạc Tuyết Phiêu Mai tập trung ở một chỗ bàn bạc một lát rồi mới tản đi.

Vừ trở lại Liệp Báo, Tề Thiên dẫn Diệp Phàm đi xem trụ sở tạm thời phân cho hắn trong đội, rất khang trang, một ngôi nhà nhỏ ba lầu, độc môn độc viện, ngoài ra còn có một nhà ở cao ráo có kèm hoa viên nhỏ.


Ngôi nhà này không hề thua kém khách sạn ba sao, còn đặc biệt điều một nữ quân nhân tên là Hồ Niệm Linh làm nhân viên cần vụ, đặc biệt trông coi nhôi nhà nhỏ, Diệp Phàm cảm thấy thật sự quá lãng phí, vì mình căn bản không ở được mấy buổi tối.

Hai mắt Tề Thiên đã sớm sáng bừng, miệng mãi cằn nhằn:

-Lão Đại, ngôi nhà của anh cũng quá cao cấp, em đường đường là thiếu tá tiểu đoàn trưởng, cũng mới có một phòng đơn có nhà vệ sinh. Ngôi nhà này của anh còn có nữ quân nhân xinh đẹp làm nhân viên phục vụ, quân hàm còn cao hơn em một cấp, chênh lệch lớn quá, ài!

Tề Thiên tỏ vẻ không phục, có lẽ muốn trêu chọc Diệp Phàm vui vẻ chút ít.

-Vậy sao? Cậu xem quân hàm trên vai tôi là cái gì?

Diệp Phàm cười nhẹ làm Tề Thiên nhìn vào cầu vai của hắn.

-Trời đất! Làm sao trong chớp mắt đã thành Thượng tá rồi. Lạy chúa tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, một Thượng tá 19 tuổi, trong lịch sử quân ta đó là chuyện chưa từng xảy ra, có lẽ sau này cũng rất khó có người như vậy! Quá kiêu ngạo rồi!

Tề Thiên há hốc miệng.

-Ha ha ha…Vận khí mà thôi, vận khí… Diệp Phàm cười thần bí.

-Vận khí! Tại sao em lại không có vận khí như vậy, muốn thăng lên cấp Trung tá cũng khó như lên trời, đây là cõi đời gì chứ.

Tề Thiên không nhịn được thốt câu bực tức

-Đừng nóng vội, xe bánh mì có rồi, chức Trung tá cũng sẽ có thôi, từ từ sẽ đến, tiểu tử cậu phải liều mạng, chờ đến lúc cậu đột phá tứ đoạn, tôi sẽ tranh thủ cho cậu chức Trung tá.

Diệp Phàm khẽ mỉm cười.

-Tứ đoạn! Em hiện tại mới là cấp Tiệt Lưu tam đoạn, tuy nói chỉ kém hai cấp nhỏ, tuy nhiên chuyện này vẫn khó như lên trời. Được rồi, chuyện này giống như chỉ có thể là một giấc mộng rất xa xôi. Cả đời này có thể đột phá được hay không cũng khó nói.


Tề Thiên lắc đầu, tâm tình có vẻ xuống thấp. Liệp Báo rất xem trọng cấp bậc Quốc thuật, trình độ không lên mà nghĩ đến chuyện đề bạt là quá khó khăn.

-Hừ! vậy thì từ bỏ đi, Liệp Báo không có bọn hèn nhát. Nếu không có dũng khí thì dứt khoát nhanh chóng cút ra ngoài Quân đoàn số 2 đi, ở đó muốn thăng chức Trung tá dễ dàng hơn nhiều.

Diệp Phàm nghiêm nghị mắng.

-Tuyệt không rời đi! Tề Thiên này có chết cũng phải chết ở Liệp Báo. Hừ.

Tề Thiên giương cao đầu.

-Tốt! Có dũng khí mới tốt, tôi hứa với cậu, chỉ cần cậu có thể đột phá đến cấp Luyện Kính tam đoạn thì cho cậu đề bạt lên Trung tá.

Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Tề Thiên.

-Thật sao! Vậy ….lão tử sẽ liều mạng! Chẳng lẽ không đề thăng lên được một cấp nhỏ sao?

Tề Thiên giống như một con gà chọi, chí khí chiến đấu dâng cao.

-Được! Lời này mới có lý!

Diệp Phàm cười sảng khoái.

-Lão Đại, Trương Cường giống như cũng không vui lắm, suốt ngày đều tìm bao cát trút giận.

Tề Thiên sờ sờ đầu nói.

-Có lẽ là vì chuyện của Lôi Hương Thảo! Cậu nghe ngóng xem nhà Lôi Hương Thảo có chuyện gì không?

Diệp Phàm hỏi, cảm giác lần này mình đi thi hành nhiệm vụ cũng không biết có toàn mạng trở về hay không, nếu trước khi đi có thể giúp Trương Cường một tay, có lẽ sau này gã còn có thể chiếu cố Tề Thiên một chút.

-Hình như nghe nói nhị ca của Lôi Hương Thảo là Lôi Hoán Cường vốn là Nhị đương gia của Hồng Đao hội, đây chính là một tổ chức xã hội đen rất nổi danh của thành phố Thượng Hải. Tuy nhiên hình như gần đây đồn đại là quốc gia bắt đầu truy quét xã hội đen, thanh trừng Hồng Đao hội, cho nên Nhị đương gia Lôi Hoán Cường đương nhiên cũng trong hàng ngũ bị xử lý rồi.

Tề Thiên có vẻ vui mừng trên nỗi đau người khác

-Lôi gia ở thành phố Thượng Hải không phải rất có danh khí sao? Lẽ nào ngay cả chút chuyện nhỏ cũng không làm gì được? Diệp Phàm hiếu kì hỏi.


- Chuyện lần này không tầm thường, lại có thể liên quan đến phương diện an toàn quốc gia. Cục an ninh quốc gia của thành phố Thượng hải ra mặt, nghe nói nghi ngờ Hồng Đao hội có liên quan đến Nhật Bản, chứ đừng nói Lôi gia nằm ở nhị lưu thế gia.

Cho dù là nhất lưu thế gia giống như Phượng gia Thủy Châu, sau khi người bị bắt vào cục An ninh cũng không dễ dàng đào ra như vậy. Mặc dù nói phá án an ninh cũng chịu kiềm chế của nhiều phương diện, nhưng nó chính là đại biểu cho an toàn quốc gia.

Lấy Phượng gia Thủy Châu mà nói, nếu không có lão tổ tông Phượng Sí Diêu là cao thủ Quốc thuật thất đoạn, làm sao để bọn họ kiêu ngạo như vậy.

Tuy nhiên cho dù có đại sư Phượng Sí Diêu nhưng cũng phải bận tâm đến cảm nhận của các thế gia, môn phái khác của Hoa Hạ chúng ta, ở Hoa Hạ chúng ta vẫn còn một nhóm võ giả yêu nước.

Bình thời bọn họ đều là ẩn thân nơi núi cao, cũng không thích để ý đến chuyện của quốc gia. Nếu quả thật có môn phái nào, thế gia nào làm được quá giới hạn, bọn họ cũng không ngại đứng ra đả kích Phượng Sí Diêu.

Thuận tiện mũi nhọn nhắm thẳng vào phía Thanh Thành có một số liên quan với Phượng Sí Diêu, rút cuộc các đại sư, võ giả này là vì yêu nước, hãy là vì ích lợi môn phái của bản thân mà tranh giành cũng không ai nói rõ được.

Dù sao đại kỳ mà bọn họ khiêng cũng nhìn không thuận mắt, yêu nước, mở rộng chính nghĩa... Ví dụ như không ngại tiêu diệt cả nhà Phượng gia, vậy đối thủ cạnh tranh lợi ích ở Hoa Hạ của bọn họ không phải ít đi một người sao?

Tuy nhiên muốn tiêu diệt cả nhà Phượng gia cũng không phải chỉ có mấy người là có thể làm được, dù sao phía sau có một phái Thanh Thành đang trước mắt Hoa Hạ đều là nổi tiếng

Cho nên thế gia quốc thuật, môn phái võ lâm của Hoa Hạ đều nhìn chằm chằm vào đối phương, thỉnh thoảng đả kích một chút.

Còn nói về tình huống trong tuyết đưa than có lẽ là chuyện thời xa xưa, trừ phi là liên minh ích lợi thì không nói làm gì. Ví dụ như Lô gia Thủy Châu và Diệp gia thì tương đối tốt, ở đây có nhiều phức tạp.

Đương nhiên, những thứ được gọi là môn phái võ lâm trong xã hội hiện đại thật ra cũng là tồn tại trên danh nghĩa, không có mấy người như vậy, cao thủ thì càng ít.

Lấy phái Võ Đang ngôi sao sáng chói của Quốc thuật Hoa Hạ chúng ta ra nói, nhân mã toàn phái, lại cộng thêm người quét dọn, tạp vụ…cũng không quá mấy chục người.

Võ gia chân chính có nền tảng Quốc thuật trong người chỉ còn lại mười mấy người. Hơn nữa cao thủ cũng không nhiều, có lẽ người có thân thủ tứ đoạn trở lên không vượt qua hai bàn tay.

Trong tiến trình xã hội hiện đại hoá, môn phái võ lâm đương nhiên cũng mai một. Cho nên, môn phái bình thường đều nhập thế rồi, ở trong các thành thị đều mở công ty tập đoàn ẩn danh gì đó, đại đa số đều chủ yếu làm ăn sinh sống, luyện võ chỉ là phụ.

Có lẽ chủ tịch tập đoàn nào đó mà anh nhìn thấy chính là Chưởng môn nhân môn phái cỡ trung trước kia, còn môn phái nhỏ không có tiền phát triển không đi lên được, kết quả về căn bản đều bị tiêu diệt.

Tề Thiên vừa nói đến đây Diệp Phàm không kìm được kinh ngạc nói:

-Không thể nào, thật sự thê thảm như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui