Quan Thuật

- Yến cô nương, chuyện lần này còn phải đa tạ cô.

Diệp Phàm khẽ dịch mông ngồi sát Yến Khinh Như, giả bộ hết sức thân mật, đôi mắt ưng liếc một cái thì phát hiện Lan Điền Trúc và Triệu Tứ tiểu thư hình như khẽ dẩu môi cười lạnh.

- Hai bà cô này không biết vừa nghĩ ra thủ đoạn nham hiểm gì, sau này phải cẩn thận một chút, đừng làm cho các cô ấy ám toán thì xong rồi.", Diệp Phàm căng thẳng, nghĩ thầm," Không phải là yêu mình chứ! Loại hiện tượng này thật giống như là ăn dấm chua, hắc hắc hắc, chẳng lẽ nói mình hấp dẫn đến vậy."

- Lần chế biến hoàn thuốc này không dễ, cảm ơn anh.

Hắn khoe khoang vậy dĩ nhiên là muốn thử dò xét phản ứng của Lan muội muội và Triệu tỷ tỷ, tất nhiên là cũng biết bản thân đang đùa với lửa.

- Hậu cung ngọc nhan hoàn, kỳ quái, làm sao mà hắn có thứ đồ tốt như vậy, thứ này trị mụn dưỡng da rất tốt, lần trước dùng ở Ngư Dương rất có hiệu quả, ngay cả tính đàn hồi của da cũng tăng lên.

Tuy nhiền lần đó hắn cứ hô không có, chẳng lẽ lại vừa bợ đỡ được vị cao nhân lánh đời nào đó cho mấy viên

, thật đúng là có chút quỷ dị.

Phi! Có loại đồ tốt này lại không để cho mình, cầm đi lấy lòng hồ ly lẳng lơ, đồ xấu xa. Vừa nhìn cũng thấy không phải là thứ gái đứng đắn gì, ăn mặc như yêu tinh, cùng một một mặt hàng với gái đứng đường, hừ!-

Lan Điền Trúc khẽ mím miệng, một luồng khí giận bắt đầu bay lên, trong tức giận lại có chút ê ẩm, tuy nhiên trên mặt vẫn còn bình tĩnh.

Thật ra thì trang phục Yến Khinh Như tương đối trang trọng cao nhã, chỉ là trong lòng Lan Điền Trúc thấy không thoải mái nhìn cái gì cũng không thuận mắt.

Lúc này điệu nhảy nhịp bốn ôn nhu lãng mạn vang lên, dưới ánh đèn xoay tròn dịu dàng thật làm người ta nảy sinh cảm xúc.

- Yến cô nương, chúng ta nhảy một khúc nhé?

Diệp Phàm rất có phong độ thân sĩ, đưa tay ra, còn khẽ cúi người như hiệp sĩ châu Âu mời quý tiểu thư, lễ nghi tương đối chói mắt.

- Rất vinh hạnh! Cám ơn!


Yến Khinh Như khẽ liếc mắt, uyển chuyển bước về Diệp Phàm.

Hai người đắm chìm trong vũ khúc, tuy nhiên cặp mắt ưng của Diệp Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào Lan Điền Trúc và Triệu Tứ tiểu thư.

Lúc này là lúc mà Tề Thiên, người được xưng là "Kẻ hủy diệt mĩ nữ" ra tay. Gã mặc dù biết Lan Điền Trúc có thể là ái thiếp của đại ca.

, nhưng nghe nói tính tình lạnh như băng, ngay cả Lô Vỹ cũng cảm thấy sợ hãi, tuy nhiên Tề Thiên không phục, luôn tin tưởng vào phong độ bản thân.

Hơn nữa Tề Thiên thích nhất là những chuyện phong lưu có độ khó cao.

Vì vậy, đồng chí Tề Thiên vì đại ca mà không quản nguy hiểm xuất thủ, rất có phong độ nhân sĩ, tay cầm nửa chén rượu đỏ.

chậm rãi đi tới Lan Điền Trúc khẽ nhún chân đưa tay mỉm cười:

- Lan muội muội, chúng ta cũng tham gia náo nhiệt nhé?

- Không đâu, hừ!

Một câu lạnh như băng ném ra thiếu chút nữa làm Tề Thiên đứng sững, bàn tay đưa ra vẫy vẫy một chút không thể rụt lại.

Cười ngượng ngùng:

- Ha ha, quả nhiên là lạnh lùng.

Gã vội vàng rụt tay về, đứng đó lúng túng nhưng không biết phát tác vào đâu, thiếu chút nữa thì nghẹn mà chết.

Trong lòng y thầm mắng, " Móa nó, quả nhiên là băng hàn, người như thế ôm trong ngực chắc là cũng sẽ đông cứng, may mắn, thân thể lạnh giá này để đại ca hưởng thụ, không phải là mình."

Xong một khúc.


Diệp Phàm tới trước Tề Thiên mặt đang đen như Bao Công, trêu chọc nói:

- Làm sao, vấp phải trắc trở á! Hơn nữa còn là là phải tượng băng, ha hả.

Hắn liếc một cái ra vẻ cười trên đau khổ:

- Huynh đệ, cậu chẳng phải là có ngoại hiệu cái gì mà "Kẻ hủy diệt mỹ nhân". Ai! Nhìn dáng dấp đều có lúc ngã ngựa a! Khúc tiếp theo nhìn ca ca đây, nếu không sao có thể làm đại ca. Đại ca là người mà ai cũng có thể làm sao, không được trợn mắt, không được không phục, đây chính là phong độ đại ca.

Lúc này, một khúc cuồng nhiệt vang lên, thanh âm ầm ầm khiến như sàn nhảy đều run rẩy.

Bà xã, nhảy một khúc nhé?

Đồng chí Diệp Phàm lấy hết can đảm, cười ha hả, mời một câu có vẻ hơi cợt nhả.

Tuy nhiên trong lòng hắn cũng thấy hồi hộp vì bốn con mắt sói của Tề Thiên và Yến Khinh Như đang nhìn vào trừng trừng, nếu như thất thủ thì đúng là xong rồi, bản thân mình trước mặt mọi người không được bạn gái để ý, điều này cũng quá mất mặt.

- Ừ! Em cũng có ý tứ này, Diệp ca ca!

Lan Điền Trúc cười quỷ dị, dịu dàng như một con thỏ trắng, đôi môi hồng khẽ nhếch lên làm một mùi thơm thoảng tới khiến đồng chí Diệp Phàm cũng hoảng hốt.

Hắn cảm giác mặt trời hôm nay có phải mọc ở đằng tây hay không, đúng là có chút tà môn. Tuy nhiên hắn vẫn cố lên gân nắm tay người đẹp đi lên sàn nhảy đang chơi một khúc cuồng nhiệt.

Tề Thiên dĩ nhiên là trợn mắt,, trong lòng tức giận

Khốn kiếp, vừa rồi lão tử cũng mời mà. Ai. Đại ca, danh hiệu "Kẻ hủy diệt mỹ nữ" chắc lại phải nhường cho anh rồi.


Bước nhảy của vũ khúc này rất dồn dập, tuy nhiên đồng chí Diệp Phàm căn bản không chiếm được Lan Điền Trúc một chút xíu tiện nghi.

Tuy nói hai tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô nhưng đó là vì yêu cầu của bước nhảy, thân thể tuyệt đối cách xa mấy phân.

Theo nhịp chân, đồng chí Diệp Phàm bắt đầu chịu tội bởi vì Lan Điền Trúc thỉnh thoảng làm bộ lỡ chân, hung hăng dùng mũi giày cao gót nhằm trúng chân hắn.

Lúc đầu Diệp Phàm còn cho là Lan Điền Trúc vì ít khiêu vũ nên ngượng chân, vì thế cũng bỏ qua.

Tuy nhiên liên tiếp bảy tám lần như vậy, lần sau ác liệt hơn lần trước, gót giày nhanh chóng biến thành giày đinh, sau từng đợt như vậy thì cuối cùng đồng chí Diệp Phàm cũng hiểu.

Người ta chắc là cố ý chơi con dễ nhũi từ nông thôn tới, thế nhưng Diệp Phàm cũng không còn đường lui, mỗi lần bị giẫm vào thì chỉ còn cách nhăn nhó âm thầm kêu khổ.

Tất cả chuyện này dĩ nhiên là bị "Kẻ hủy diệt mỹ nữ Tề Thiên thu vào trong mắt sói, tiểu tử này vui mừng đến nỗi suýt méo miệng.

, thầm nói, " Thì ra là cực phẩm mỹ nữ là không người nào có thể theo đuổi, may mà vừa rồi cô ta từ chối, nếu không bị ngược đãi rồi, thật là đáng sợ, ha ha, gót giày, mẹ ôi, thật đúng là lưu loát, sắp biến thành đầu đạn rồi, nếu bị đâm xuống không biết đại ca sẽ biến thành dạng gì, ha ha ha."

Lô Vỹ bên cạnh cũng chau mày, mặc niệm ba phút cho đại ca. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Tiểu bì nương, ác như vậy, chân của lão tử sắp biến thành chân heo rồi.

Diệp Phàm hung hăng nhìn Lan Điền Trúc đang cười khả ái, quay đầu lại nháy mắt với Lô Vỹ ra ý để y tắt đèn.

Lô Vỹ gật đầu, ngầm hiểu rồi.

- Ai!

Đèn trong sàn nhảy thoáng cái tối sầm,.

- A!

Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh khủng của Lan Điền Trúc, hình như giống tiếng kêu của nữ nhân lúc bị nam nhân chụp vào.

Phát sinh chuyện gì rồi?


Nguyên lai làn da non của Lan muội muội đã bị đồng chí Diệp Phàm nhân lúc tắt đèn tận lực kề miệng hôn lên. Dĩ nhiên, Diệp lão đại còn không dám hôn môi, sợ là khi đó Lan Điền Trúc sẽ bất chấp tất cả mà liều mạng.

Lan Điền Trúc giơ tay lên định tát một cái, vừa hay thì ánh đèn lại bật sáng.

Trong ánh đèn sáng rõ, khuôn mặt Lan Điền Trúc lại càng hồng rực, cánh tay giơ lên đành phải giả bộ đưa tay sửa sang lại đầu tóc.

Màn kịch khôi hài đến đây là kết thúc, bàn chân của đồng chí Diệp Phàm suýt nữa thì sưng tấy, còn Lan Điền Trúc thiếu chút nữa đã mất nụ hôn đầu.

Lúc đi Lan Điền Trúc còn giơ nắm đấm lên dứ dứ với Diệp Phàm.

Trở lại Liệp Báo nghỉ ngơi một đêm.

Đương nhiên, thật ra thì đồng chí Tề Thiên cũng lo lắng đau khổ suốt cả đêm vì Triệu Tứ tiểu thư, tuy nhiên chuyện quỷ dị là tối nay Triệu Tứ tiểu thư rất có quy củ, căn bản cũng không có ý tứ trả thù.

Điều này khiến cho Tề Thiên có chút buồn bực, thầm nghĩ, " Xem ra cô ta đã có mục tiêu, không phải là đại ca chứ! Như vậy cũng tốt, mình cuối cùng đã thoát khỏi miệng hổ, đại ca, anh tự cầu phúc đi, loại nữ nhân này thì huynh đệ khó có thể phụng bồi rồi, ha ha ha."

Giữa trưa hôm sau, Thiết Chiêm Hùng cuối cùng từ thủ đô Yên kinh trở về gấp, mấy nhân vật trọng yếu nhất của Liệp Báo đều ngồi trong một phòng họp bí mật, cũng là mấy cao thủ tương đối có phân lượng.

Trừ Thiết Chiêm Hùng là thành viên trong Tổ Hạch tâm đặc cần số 8 quốc gia còn có

Thường vụ phụ trách nhân sự Mã Dương Xuân, là cao thủ ngũ đoạn Khai Nguyên, cấp bậc đại tá.

chính ủy Thái Chính Thu của Binh đoàn Liệp Báo, cao thủ tứ đoạn Thuần Hóa, cấp bậc đại tá.

Tiểu đoàn trưởng Tổ Hạch tâm số 8, thiếu tá Trương Cường, cao thủ tứ đoạn Khai Nguyên.

Cộng thêm với hai người khách thần bí được tổng bộ Yên kinh sai tới, nghe nói là cảnh giới lục đoạn Tiệt Lưu, so với Thiết Chiêm Hùng còn cao hơn một cảnh giới nhỏ.

Tư Lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt - Trung tướng Triệu Quát và Thiếu tướng Cố Thiên Kỳ của Tập đoàn quân số 2 thuộc quân khu Lĩnh Nam cũng chỉ có thể là dự thính bọn họ không tính là tổ viên chính thức của Tổ Hạch tâm số 8 mà là phối hợp phân tổ Đặc Cần thứ 8 thi hành nhiệm vụ nên ngồi ở cuối, trông có vẻ hơi kỳ quái. Chẳng qua hai người đều hiểu, bọn họ chỉ là phối hợp giúp Tổ Hạch tâm số 8 tổ chức lãnh đạo bên ngoài.

Ở chỗ này Thiết Chiêm Hùng là lớn nhất, cho dù là Trung tướng Triệu Quát cũng phải phục tùng mệnh lệnh của Tổ Hạch tâm số 8, dĩ nhiên là lúc thi hành nhiệm vụ đặc thù, bình thường Triệu Quát dù sao cũng là một trung tướng, không phải hoàn toàn tuân theo sự chỉ huy của Thiết Chiêm Hùng, cho dù là Cố Thiên Kỳ cũng không kém nhiều. Lúc không thi hành nhiệm vụ thì y ngang cấp với Thiết Chiêm Hùng, dĩ nhiên là Thiết Chiêm Hùng có thực quyền lớn hơn một chút...

-----oo0oo-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui