- Cám ơn anh Tào, còn một việc nữa chính là chuyện của Tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện đó đợi sau này gặp mặt rồi nói, nếu Vương Á Triết không thức thời như vậy, cứ để y ăn không ngồi chờ đi, ha ha ha. Tào Vạn Niên nói một câu chẳng khác nào phán quyết Vương Á Triết tội chết.
Tám giờ sáng, Phó Trưởng ban Tiêu Bỉnh Quốc dẫn theo mấy người đến Ngư Dương.
Đám người bọn họ đến thị trấn Lâm Tuyền đi dạo một vòng, trở lại huyện thăm hỏi Cục Tôn giáo, Ủy ban nhân dân huyện. Sau đó nhân tiện còn khảo hạch một ứng viên Phó Chủ tịch huyện khác, tiến hành tổ chức nói chuyện, xác định và đánh giá dân chủ. Mặc dù nói thời gian cấp bách, nhưng vẫn đi đúng trình tự.
Buổi tối, trong lễ đường huyện ủy tuyên bố quyết định của Ban tổ chức Thị ủy, bổ nhiệm đồng chí Diệp Phàm làm Phó Chủ tịch huyện Ngư Dương, đồng thời do Phó Chủ tịch huyện Lý Bội Khiếu bị điều đi nên bổ sung thêm một người, còn là phụ nữ tên là Tiếu Y Lâm, là người của Tiếu gia Ngư Dương, nhờ hoạt động rước tượng đồng lão tổ tông Tiếu gia lần này mà tạo được thanh thế.
Đồng thời còn tăng thêm một danh sách Trợ lý Chủ tịch huyện cấp Phó phòng tên là Ngọc Xuân Thiền, thật ra vì Ngọc Sử Giới đã làm một hạng mục lớn cho thành phố Mặc Hương cho nên Chu Càn Dương mới cho một chỉ tiêu như vậy, có khuynh hướng cường hóa thế lực của Ngọc gia Ngư Dương.
Đối với chuyện Ngọc Xuân Thiền từ Đoàn Thanh niên thành phố nghiễm nhiên xuống Ngư Dương đảm nhiệm chức Trợ lý Chủ tịch huyện, người phản ứng mạnh mẽ nhất đương nhiên chính là Phí Mặc của Ngư Dương.
Tuy nhiên y cũng không thể làm gì khác được, mặc dù có em gái Phí Ngọc là Ủy viên thường vụ Thị ủy, nhưng Ngọc gia cũng có một Ngọc Hoài Nhân là phó Bí thư chuyên trách thứ hai ở thị ủy. Hai người so sánh với nhau thì xếp hạng của Ngọc Hoài Nhân còn cao hơn nhiều Thư ký trưởng Thị ủy Phí Ngọc. Trong thị ủy lần này Ngọc gia và Phí gia cũng đối đầu gay gắt.
Bí thư Thị ủy Chu Càn Dương đương nhiên vui vẻ quan sát, bởi vì nghe nói trong thị ủy đang có xu hướng dần hình thành phái Ngư Dương, cho nên Chu Càn Dương tiên hạ thủ vi cường, lấy một Trợ lý Chủ tịch huyện làm mồi nhử để phá giải liên minh lợi ích của Ngọc gia Phí gia Ngư Dương.
Lễ chúc mừng được tổ chức ở quán rượu Ngư Dương, Tiêu Bỉnh Quốc giơ chén rượu, khẽ cười nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, chúc mừng anh. Anh có thể được xem là Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất của thành phố Mặc Hương chúng ta, thậm chí là cả tỉnh Nam Phúc, hậu sinh khả úy!
- Cám ơn Trưởng ban Tiêu đã khích lệ, Bí thư Mâu cũng không kém, hiện tại là Bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, thị trấn lớn nhất Ngư Dương, tiền đồ vô lượng! Ha ha ha… Diệp Phàm khiêm nhường cười ha ha, bóng gió khen ngợi lại Mâu Dũng, làm cho Tiêu Bỉnh Quốc hết sức hưởng thụ.
- Ha ha ha, nhìn đám thanh niên các cậu. Tôi cảm giác mình già thật rồi.
Tiêu Bỉnh Quốc cười nói.
-Sau này công tác của Mâu Dũng còn cần Phó Chủ tịch huyện Diệp ủng hộ!
-Ngài nói gì vậy, tất cả đều cùng nhau cố gắng thôi, mặc dù tôi và Bí thư Mâu làm việc cùng nhau chưa dài, nhưng anh ấy có một tinh thần mạnh mẽ, tôi tin rằng Lâm Tuyền được anh ấy dẫn dắt chắc chắn sẽ nghênh đón một thời kỳ phát triển mới.
Diệp Phàm cười nói cùng Tiêu Bỉnh Quốc.
- Trưởng ban Tào rất chiếu cố Phó Chủ tịch huyện Diệp.
Tiêu Bỉnh Quốc đột nhiên nhỏ giọng thốt ra một câu như vậy.
-Hừ! Ông ta nói những lời khác thì ra chỉ là ngụy trang, muốn điều tra nội tình của mình à.
Diệp Phàm vẫn thản nhiên cười nói:
- Trưởng ban Tào là một Trưởng ban lớn, nếu may mắn có thể làm quen thì rất tốt, nhưng người ta đường đường là một thường ủy thì biết làm sao, nếu thật sự được gặp gỡ Trưởng ban Tào một lần thì thật cám ơn…
Diệp Phàm nói nửa câu, cười ha hả, ẩn ý tăng cường, một chút ý tứ cũng không biểu lộ ra, khiến Tiêu Bỉnh Quốc không đoán ra được quan hệ của Diệp Phàm và Tào Vạn Niên.
Nếu nói có quan hệ hình như cũng không giống, nói là không có quan hệ có vẻ lại cũng không giống, bởi vì Tào Vạn Niên dặn dò chuyện khảo hạch Diệp Phàm rất thận trọng.
- Có lẽ Tào Vạn Niên sợ xảy ra sơ sót gì đó đối với chuyện được Bí thư thị ủy Chu giao cho! Mình đúng là đa tâm. Diệp Phàm là một cán bộ thị xã, làm sao có quan hệ với Tào Vạn Niên được, chuyện này không có khả năng, tầng thứ còn chưa đủ? Cấp bậc kém hơn rất nhiều.
Nếu quả thật không có liên quan đến chuyện của Vương Á Triết, mình có thể an tâm giúp đỡ một tay, nếu không tìm không ra ẩn ý bên trong sẽ khiến Tào Vạn Niên không vui.
Ai! Vương Á Triết à Vương Á Triết. Người ta nói thời thế khó lường, chưa tới một tháng, người ta từ một Chủ tịch thị trấn một hơi bò lên vị trí Phó Chủ tịch huyện, theo như tốc độ như vậy không cần mấy năm sẽ vượt qua chúng ta.
Chuyện lần này cũng thật là kỳ lạ, Bí thư Chu tại sao lại đích thân quan tâm đến chuyện bổ nhiệm một cán bộ cấp Phó phòng, nếu như Diệp Phàm là Phó Chủ tịch huyện Ngư Dương lại kiêm Thường ủy thì còn có thể hiểu được, nếu không tiểu tử đó sao có thể lọt vào tầm mắt của Bí thư Chu.
Xem ra mình phải dặn dò Mâu Dũng cẩn thận, không được đối đầu với tiểu tử này, hắn quả thực là một con rồng lớn sắp vút bay, tốt nhất là không chọc vào.
Trong thời gian mấy tháng lúc lên lúc xuống, miễn chức đề bạt lại miễn chức lại đề bạt, thật là có chút kỳ quái.
Tiêu Bỉnh Quốc không khỏi suy nghĩ.
Vương Á Triết thông qua đường dây của anh trai Vương Thiên Lượng, một mực muốn ngồi lên chiếc ghế của Tập đoàn điện lực thành phố.
Tuy nhiên Phạm Trọng Dương cũng không phải kẻ hèn nhát, người ta cũng có nhiều người giúp đỡ, Tạ Quốc Trung cũng không ăn chay. Quan hệ Phạm gia và Tạ gia tương đối tốt, là bằng hữu gia tộc được truyền lại từ đời trước.
Mình muốn lên chức cũng khó! Thời gian gần đây Tiêu Bỉnh Quốc còn đang do dự, nếu như Diệp Phàm tham gia vào nữa thì phiền phức.
Nếu như Diệp Phàm có quan hệ với Tào Vạn Niên thì Vương A Triết phải lo lắng rồi, nếu mình ra mặt xử lý cho Vương A Triết sợ rằng sẽ đắc tội với Tào Vạn Niên.
Tiêu Bỉnh Quốc hoàn toàn không muốn nhìn thấy kết quả này, vì Tào Vạn Niên ngồi lên chiếc ghế Trưởng ban Tổ chức. Vị trí Phó Trường ban, Thường vụ Huyện ủy của y đương nhiên sẽ để trống.
Hai mắt Tiêu Bỉnh Quốc nhìn sắp tê dại rồi, Thường vụ Phó Trường ban chỉ khác Phó Trưởng ban hai chữ Thường vụ nhưng thực quyền lại cách nhau xa.
Trước hết cấp bậc kém hơn một cấp, trong ban Tổ chức Thị ủy, Phó Trường ban Thường vụ là cấp trưởng ban, những phó Trưởng ban khác chỉ là cấp phó ban, thực quyền thì không cần phải so sánh.
Nếu như Tào Vạn Niên không ở đây, người chủ trì tạm thời của Ban Tổ chức bình thường là Phó Trường ban thường vụ Huyện ủy. Hơn nữa Phó Trường ban thường vụ Huyện ủy thăng lên Trưởng ban chỉ cần bước qua một cánh cửa, ai không muốn ngồi lên vị trí đứng đầu chứ?
Lần này anh em Vương gia kết nối với nhau, Tiêu Bỉnh Quốc làm sao không có tâm tư muốn lợi dụng ảnh hưởng của anh em Vương gia trong thành phố, Vương Thiên Lượng làm chức trưởng Cục tài chính thành phố, bằng hữu cũng có rất nhiều, làm bạn với thần tài gia là mơ ước của mỗi người vì trên đời này không có ai chê tiền nhiều.
Thật ra chuyện của Tiêu Bỉnh Quốc nói thẳng ra là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, theo như nhu cầu mà thôi.
Ngày 14 tháng 2 năm 1996 công lịch, âm lịch là 24, bốn ngày nữa là sang năm mới, dự tính trong huyện là ngày 16 nghỉ tết, cho nên còn sót lại hai ngày, tất cả mọi người đều rất khẩn trương bận rộn.
8 giờ sáng, Vệ Sơ Tinh mở hội nghị xử lý thường vụ Chủ tịch huyện.
Một lần nữa phân chia, sắp xếp công tác cho các phó Chủ tịch huyện.
Cơ bản không có biến đổi gì lớn.
Tuy nhiên chức quyền của Phó chủ tịch Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần đặc biệt được tăng cường hơn so với thời Chủ tịch huyện Trương Tào Trung, một lần nữa đoạt lại quyền kinh tế, chuyện này đương nhiên cũng không thoát khỏi quan hệ với ổn định thế lực của Tiếu gia ở Ngư Dương.
Diệp Phàm mới vào làm Phó Chủ tịch huyện, phân quản chiêu thương và thu hút đầu tư, khoa học kỹ thuật, cục Tôn giáo, ban kho khu, tuy nhiên cuối cùng không biết Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh có ý định gì, lại còn tăng thêm nhiệm vụ phối hợp giúp đỡ Phó chủ tịch Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần quản lý tài chính.
Phải biết rằng tài chính là miếng bánh thơm ngon lớn nhất trong huyện, bình thường đều do Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy phối hợp giúp đỡ Chủ tịch huyện quản lý, lần này lại tăng thêm Phó Chủ tịch huyện Diệp vào trong, làm cho Tiếu Tuấn Thần cảm thấy khó chịu.
- Xem ra Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh vẫn đề phòng mình, cảm thấy không yên tâm vì thế kéo Diệp Phàm vào, chẳng lẽ lại muốn khống chế mình ta? Hừ! Gừng càng già càng cay, một tên oắt con miệng còn hôi sữa cũng muốn khống chế mình, đừng có nằm mơ.
Diệp Phàm cũng kêu khổ, cũng nghĩ đến phương diện này, có chút lo lắng liếc nhìn Tiếu Tuấn Thần, dùng Thuật xem tướng phát hiện cơ mặt của Tiếu Tuấn Thần khẽ cau lại, xem ra tức giận rồi.
- Ai! Mới nhậm chức đã khơi mào hiểu lầm giữ mình và Tiếu Tuấn Thần, Cổ Bảo Toàn à Cổ Bảo Toàn. Anh cũng quá tàn ác rồi, để ngăn cản các loại thế lực, anh không từ bỏ cách nào.
Anh thấy thế của tôi đang bay lên liền vội vàng chụp lên đầu tôi một cái gông vô hình, anh thấy thế lực Tiếu gia đang phát triển, liền lấy tôi ra kích thích Tiếu gia.
Thăng bằng là một nghệ thuật vĩnh viễn của quan trường, chuyện trên quan trường thật sự rất phức tạp, mỗi một mệnh lệnh, mỗi một sắp xếp nhân sự đều có rất nhiều lý do. Nguồn: https://truyenfull.vn
Khoản tiền 500 vạn trong tỉnh thật sự đã trực tiếp nhập vào sổ sách của Cục tài chính Ngư Dương, nhưng số tiền 300 vạn trợ cấp nông nghiệp lại nói là không kịp cấp, phải đợi đến sang năm. Chuyện này đương nhiên là do Ngọc Sử Giới gây khó dễ.
Số tiền 500 vạn đó là do Trưởng ban Dương của Sở Tài chính Tỉnh hạ lệnh, Ngọc Sử Giới dù ngốc nghếch cũng không dám đi đụng độ với Trưởng ban. Sau này chuyện Diệp Phàm lên chức được tuyên bố, Ngọc Nhã Chi đương nhiên nhanh chóng đem chuyện này báo cáo cho chú mình là Ngọc Sử Giới.
Lúc ấy, trong Văn phòng Sở Tài chính Tỉnh, Ngọc Sử Giới đã đập vỡ ba chén trà rồi, khiến thư ký quét dọn vô cùng thận trọng, không dám có chút sơ suất, nếu chọc giận Ngọc Sử Giới đang nổi nóng thì ông ta có thể tung cước đá bay mình.
- Mẹ kiếp! Con chó già Cổ Bảo Toàn!
Ngọc Sử Giới bực tức mắng ra một câu thô tục.
-Đồ hai mặt, việc này thật là kỳ quái. Hôm qua Trưởng ban sao có thể trực tiếp nhúng tay vào cấp tiền xuống Ngư Dương?
Hơn nữa còn tự mình phê duyệt, yêu cầu lập tức cấp xuống.
Chẳng lẽ Cổ Bảo Toàn đã đả thông được then chốt của Trưởng ban Dương, có lẽ không phải. Hôm qua Cổ Bảo Toàn không phải vẫn ở Ngư Dương, lẽ nào y có thuật chui xuống đất?
Trong chuyện này rốt cuộc là người nào ra tay? Tuyệt đối có người, hơn nữa còn là đại nhân vật.
Tuy nhiên số tiền 300 vạn Trưởng ban Dương lại không có dặn dò, xem ra Ngư Dương cũng không đả thông chỗ Trưởng ban Dương, nếu có đả thông tại sao không cùng lúc phê duyệt, ngược lại còn muốn giữ lại.
Ngọc Sử Giới vắt óc, suy nghĩ miên man cũng không tìm ra được một lý do thuyết phúc. Tuy nhiên Cổ Bảo Toàn đã bố trí chức vụ Trợ lý Chủ tịch huyện cấp Phó phòng Ngọc Xuân Thiền của Ngọc gia cũng xem như nhận lỗi!
Buổi trưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...