Quan Thuật

- Cha! Sao cha không có chút lòng đồng cảm nào vậy, hừ hừ! Chẳng trách mọi người đều sợ ban Tổ chức, mọi người thật sự là động vật máu lạnh sao.

Tống Trinh Ngọc bất mãn, bĩu môi nói.

- Con cũng phải nói xem là chuyện gì mới được. Nếu không con kêu cha nói thế nào.

Tống Sơ Kiệt càng tỏ ra hứng thú, trêu chọc nói.

- Hắn đã cứu con, hắn là anh hùng, hào kiệt. Một anh hùng một mình đưa con xông ra khỏi cục Công an, đám công an đó chỉ cần một cước của hắn đều bị quét ngã.

Hai mắt Tống Trinh Ngọc lấp lánh khiến trong lòng Tống Sơ Kiệt cả kinh thầm nghĩ, " Không phải cô nương nhà ta biết yêu rồi chứ, con bé đang còn nhỏ, chưa vội."

- Xem con kìa, nói cục Công an huyện Ngư Dương như đầm rồng hang hổ. Thật là, hiện tại là xã hội gì rồi, cục Công an lẽ nào thật sự trở thành hang ổ thổ phỉ sao.

Tào Mai Phương lắc đầu, trách con, cảm thấy con gái có vẻ làm lớn chuyện.

- Mẹ! Là thật đấy, lúc đó mấy tên lưu lanh xông vào lột y phục của con và Duyệt Trúc, nói là lột quần áo gì đó. Sau đó Diệp Phàm vội vàng xông tới, cãi cọ, lúc ấy Cục trưởng họ Chu và họ Phí đều nghiêng về phía bên kia.

Sáng nay con mới biết vì bên đó có mấy tên là đều là con trai của quan lớn. Lúc đó con đau bụng dữ dội, Diệp Phàm vừa nhìn đã yêu cầu đưa con đến bệnh viện, nhưng đám lưu manh bên kia không chịu, Diệp Phàm tức giận ôm con xông ra ngoài.

Phía ngoài còn có hai người tiếp ứng, vì ngăn cản người phía sau, một mình hắn bị người ta đập mấy cái ghế lên người, cuối cùng hôn mê bị giam vào trong nhà lao.-

Tống Trinh Ngọc vừa mới hăng hái bừng bừng nói xong, mới phát hiện cha mẹ đang nhìn mình với ánh mắt quái dị không kìm được lẩm bẩm:

- Sao, làm sao vậy. Con nói sai gì sao?

- Tên Diệp Phàm đó ôm con có phải không?

Tào Mai Phương đột nhiên hỏi, khẩu khí trở nên nghiêm nghị.

- À…đúng!

Khuôn mặt Tống Trinh Ngọc khẽ ửng hồng, hai mắt không dám nhìn cha mẹ, nhăn nhó.

- Ha ha ha, ôm thì sao chứ, chuyện gấp còn kiêng kị gì. Người ta cũng không phải cố ý, bà xã, tôi thấy bà thật nhỏ mọn, Trinh Ngọc đã lớn rồi, không thể quản lý quá chặt chẽ như đứa bé ở nhà trẻ, Trinh Ngọc nhà chúng ta có suy nghĩ của nó.

Tống Sơ Kiệt trái lại không có gì, thoải mái cười nói.

- Lão Tống, cũng không thể nói như vậy. Trinh Ngọc mới tròn 20, lúc này là thời kỳ vô cùng quan trọng, chọn lựa đối tượng là một chuyện đại sự, quan hệ đến cả đời người, không thể qua loa. Chuyện này tôi phải quan tâm, nếu không sau này hối hận thì phiền phức.

Tào Mai Phương lắc đầu, không đồng ý với suy nghĩ của chồng mình.

- Đúng! Cũng phải, cần phải thận trọng, tránh để xảy ra chuyện phiền phức.

Tống Sơ Kiệt gật gật đầu.

- Mẹ! Cha, hai người nói gì vậy? Cái gì là đối tượng đối tượng, xấu hổ chết đi được. Con không nói chuyện với hai người nữa, hừ hừ!

Tống Trinh Ngọc vừa nghe đến hai chữ nhạy cảm "đối tượng", gương mặt đã đỏ bừng, vội vàng chạy vào trong phòng mình, chui đầu vào trong chăn, thầm nghĩ, " Cái gì chứ, vừa ôm một cái đã trở thành đối tượng rồi, nhưng hình như Diệp Phàm rất dũng cảm, nói đối tượng có chút…"


- Lão Tống, tôi thấy Dao nhi có chút động lòng rồi, ông xem dáng vẻ của nó đó, không khác gì tôi ngày xưa.

Tào Mai Phương có thể nhìn thấy hình dáng ngày xưa khi mình yêu Tống Sơ Kiệt từ trên người con gái, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

- Vậy sao bà xã, ngày xưa khi bà vừa nhìn thấy vẻ anh tuấn của tôi đã cảm thấy động tình rồi.

Tống Sơ Kiệt có chút đắc ý ngẩng đầu lên, nhớ lại thời kỳ huy hoàng của mình.

- Ông hay thật, ngày xưa ông sống chết theo đuổi tôi, lúc đó tặng hoa còn chưa phổ biến, cả ngày chỉ biết ôm sách đến tìm tôi thỉnh giáo, cầu giáo gì đó, thành tích của ông còn tốt hơn tôi còn nhờ tôi chỉ giáo cái gì, có phải không, ha ha ha.

Tào Mai Phương cười đắc ý.

- Tại sao bà có thể nói như vậy, ngày xưa không phải bà cũng rất thích sao. Có một ngày tôi không tới xin chỉ giáo bà không phải tìm đến tận cửa nhờ tôi chỉ giáo sao. Ha ha ha.

Tống Sơ Kiệt nhếch miệng cười vui vẻ.

Hai người vừa nói vừa ôm nhau.

- Đúng vậy! Nói chuyện tình yêu bình thường đều bắt đầu từ cái ôm, cho nên tôi mới nói nhất định phải ngăn chặn suy nghĩ ngây thơ của Trinh Ngọc, đừng để vô tình rơi vào trong lưới tình. Trinh Ngọc chưa yêu đương bao giờ, nếu đã rơi vào thì rất khó quay đầu lại. Người ta nói mối tình đầu là đẹp nhất, nhưng cũng không thực tế nhất. Nam nữ yêu nhau lần đầu có thể thành công chỉ có mấy người có phải không lão Tống?

Tào Mai Phương có vẻ lo lắng.

- Đúng vậy! Lúc đó bọn họ đều chưa quen biết nhiều, góc độ nhìn nhận vấn đề còn có thành kiến rất lớn. Được rồi, chuyện của thanh niên cứ để bọn chúng tự giải quyết. Chuyện này cũng là vấn đề duyên phận. Bình thường mà nói là không thể, Trinh Ngọc ở Thủy Châu, có mấy khi gặp Diệp Phàm đâu.

Hơn nữa một cán bộ nhỏ ở thị xã, Trinh Ngọc cũng không để mắt đến đâu, những anh chàng đẹp trai ở Đài truyền hình tỉnh có rất nhiều. Thủy Châu Chúng ta là tỉnh thành, lẽ nào lại thiếu những anh chàng phong độ. Bà không nhìn thấy, nhà lão Lý, lão Trương thường xuyên tiếp cận Trinh Ngọc, làm gì có ai kém hơn Diệp Phàm. Cho nên bà xã bà cũng không cần lo lắng quá mức. Quá nhạy cảm cũng không hay, ha ha ha-

Tống Sơ Kiệt lắc đầu, lộ ra vẻ tự tin.

- Cũng phải! nhà lão Lý công tác ở Sở Tài chính tỉnh, người ta là nghiên cứu sinh tốt nghiệp Cambridge. Lão Trương càng lợi hại hơn, tiến sĩ Harvard, hiện tại là thư ký ban tỉnh ủy, nghe nói phó Chủ tịch Tần đã để ý y, nói không chừng có thể trở thành thư ký chuyên trách của y, làm hai ba năm có thể ngồi lên vị trí Bí thư huyện ủy chủ quyền một phương, tiền đồ vô lượng!

Nếu là mấy người đó tôi thật ra cũng không lo lắng gì cả. nhưng Trinh Ngọc nhà chúng ta mấy năm rồi không có thái độ. Lão Lý, lão Trương cũng 23, 24 tuổi rồi. Qua ba năm nữa cũng sắp đến 30, đàn ông 30 còn tính gì nữa. Lão Tống ông nói có phải không?

Tào Mai Phương là phụ nữ, đối với phương diện này nắm bắt tư liệu tương đối tinh tế hơn Trưởng ban tổ chức Tống Sơ Kiệt, đương nhiên cũng có phương diện tính toán.

Tống Sơ Kiệt tuy nói thân ở địa vị cao, nhưng đã là thế người càng cần phải người ủng hộ mới được, nếu không một tư lệnh không quân thì cũng không trụ được lâu lâu.

Đặc biệt là đến tầng thứ của y lại càng cần đến sự ủng hộ của các phe phái, nhân mạch lại càng cần phải rộng như biển, chỗ dựa càng phải cao như núi nếu không rất khó có thể tiến thêm một bước, cho dù là một bước nhỏ, thậm chí có thể giữ được vị trí hay không cũng rất khó nói.

- Nói những thứ này cũng còn sớm, tuy nhiên lần này đúng là Diệp Phàm đã giúp đỡ Trinh Ngọc, vào thời điểm thích hợp cũng nên giúp đỡ, nếu không con gái chẳng lại nỉ non đến điếc tai, ai.

Tống Sơ Kiệt nhíu mày.

Diệp Phàm nằm trên giường nhàm chán nhìn trần nhà, khuôn mặt thoáng cái trở nên ngoan độc, lấy điện thoại ra.

- Là Chủ tịch Hồ sao? Tôi là Diệp Phàm, hiện giờ tôi đã điều đến đập chứa nước núi Bà La làm nhận chức chủ nhiệm, lập tức dừng lại tất cả công tác ở nhà máy giấy Lâm Tuyền, việc quyên tặng sửa đường cũng không còn cần thiết bởi vì Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền đã bị huyện treo lên rồi.

Các anh có thể tuyên bố rút vốn, về chuyện con trai anh, hôm nay anh đưa nó đến đập chứa nước núi Bà La bên cạnh thị trấn Vũ Khê tôi sẽ nghĩ cách khai thông một lần rồi nói. Sau khi khai thông sẽ duy trì ít nhất nửa năm, đợi sau khi tôi làm xong một việc quan trọng rồi tính tiếp, tuy nhiên không cần lo lắng, tôi sẽ thu xếp thỏa đáng.


- Được! Huyện đã bất nhân với anh thì chúng tôi cũng không cần có nghĩa. Mọi chuyện nghe theo Diệp đại sư, cám ơn!

Chủ tịch tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu Hồ Thế Lâm chủ tịch gật đầu:

- Tối nay tôi sẽ tự mình đem con trai tới đó, Diệp đại sư còn cần mang theo chút gì không, tôi sẽ mang theo luôn.

- Ừ! Nếu như có nhân sâm lâu năm thì càng tốt, mang tới một ít để trợ giúp bổ tinh điều thần.

Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại.

- Chủ tịch Thượng, tôi là Diệp Phàm, anh bảo Vân Thiên tối nay tới thị trấn đập chứa nước Bà La thị trấn Vũ Khê. Cũng đã cuối năm, tới lúc đáp ứng chuyện các anh, lâu giờ bận công việc, giờ thanh nhàn rồi, ha ha!

Diệp Phàm gắng cười.

- Được! Cám ơn anh Diệp, chúng tôi lập tức lên đường, tranh thủ chạy tới sớm.

Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ vui mừng, chờ lâu như vậy cuối cùng cũng đã tới ngày này, y sau khi cúp điện thoại thì nện một quyền xuống bàn:

- Âm Gia Sơn, lão thất phu nhà ngươi, chờ sau khi ông đột phá nội kình sẽ cho ngươi mất hết mặt mũi, ha ha ha, thống khoái, sướng khoái a!

- Tổng giám đốc Phạm phải không? Xin chào, nghe nói tổng giám đốc Phạm gần đây chuẩn bị lên chức tổng giám đốc tập đoàn điện lực, thật đáng mừng a!

Diệp Phàm cố ý chúc mừng, thật ra hắn biết Phạm Trọng Dương hiện đang tranh đoạt vị trí này với em trai Vương Á Triết của Cục trưởng Cục Tài Chính thành phố Vương Thiên Lượng, thế lực hai người ngang nhau, thắng bại còn chưa phân.

- Ai! Bí thư Diệp, còn nói những thứ này làm gì, chuyện vẫn còn chưa xong. Ai

Phạm Trọng Dương thở dài, chuyện này đang làm thần kinh y căng thẳng mỗi ngày. Mỗi người đều có thế lực, Vương Á Triết có anh trai là Vương Thiên Lượng là thần tài thành phố là một ngọn núi lớn, mình tuy nói có tiến hành quan hệ với Phó Bí thư Tạ nhưng người khác cũng không kém.

Thế cục đang ngang ngửa, ai chết vào tay ai vẫn chưa thể nắm chắc. Phạm Trọng Dương thậm chí cảm giác bản thân bị bức đến không thở nổi, hiện giờ còn cửa Ban Tổ chức thành phố là không biết làm sao để gõ.

Nghe nói Vương Á Triết đã có liên lạc với Phó Trưởng ban tổ chức Thị ủy Tiêu Bỉnh Quốc, cũng chính là dượng của Bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền Mâu Dũng.

Phạm Trọng Dương cũng vẫn muốn gõ cánh cửa lớn của Ban tổ chức nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Ban tổ chức Thị ủy là ngành trực tiếp khảo sát, cực kỳ quan trọng, những người khác chỉ là gián tiếp, không thể quyết định.

- Tổng giám đốc Phạm, chuyện tập đoàn điện lực đồng ý cho Lâm Tuyền sửa đường 200 vạn chắc là chưa xuất ra?

Diệp Phàm hỏi.

- Không có, không phải là nghe nói Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền mắc cạn sao, vậy còn xuất ra làm gì. Chẳng lẽ Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền Ngư Dương lại lần nữa khôi phục?

Phạm Trọng Dương nói.

- Không có, ý của ta là nếu như Lâm Tuyền tới thúc dục thì ông cứ đè xuống là được.


Diệp Phàm cười nói.

- Cái này thì phải nhìn phía sau rồi, Bí thư Diệp, nói cho cậu một câu thật lòng, nếu như Vương Á Triết lên chức thì tôi không thể làm chủ rồi. Nghe nói bí thư Mâu Dũng của Lâm Tuyền có giao dịch với Vương Á Triết, nếu như Vương Á Triết lên được vị trí tổng giám đốc thì sẽ xuất lực mạnh trợ giúp Lâm Tuyền sửa đường, hơn nữa chuyện khu nhà ở của trạm phát điện ở lại xã Khanh Hương chắc cũng là một búa hòa âm rồi.

Vương Á Triết có Mâu Dũng giúp đỡ nên thế lực thoáng cái đã mạnh lên không ít. Cha của Mâu Dũng chính là Phó Chủ tịch thành phố, dượng lại là Phó Trưởng Ban Tổ chức, dượng là phó bí thư Ngọc Hoài Nhân, cho nên rất khó làm a, tôi nhất thời cũng không làm chủ được.

Phạm Trọng Dương hết sức khó xử, hiện tại vị trí của mình còn đang dao động, đâu rảnh đi quản tới những chuyện này.

Suy nghĩ một chút Phạm Trọng Dương cảm thấy rất kỳ quái, Diệp Phàm vì chuyện mấy trăm vạn sửa đường và khu nhà ở nghe nói đã xung đột với anh em nhà họ Vương, sao giờ lại bảo thay đổi, chẳng lẽ Lâm Tuyền xảy ra biến cố gì lớn? Phạm Trọng Dương gần đây bận rộn chuyện của mình cho nên cũng không bận tâm đến Ngư Dương.

Nên hỏi:

- Bí thư Diệp, Ngư Dương xảy ra chuyện gì?

- Ha hả, tôi hiện tại đã không ở Ngư Dương mà đến đập chứa nước núi Bà La nhận chức chủ nhiệm, nó ra vẫn là lính của ông đấy, chẳng phải ở đây cũng có một lượng lớn cổ phần của tập đoàn điện lực thành phố?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- A! Một đại Chủ tịch thị trấn đi làm chủ nhiệm một kho, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Phạm Trọng Dương thất kinh, sau vài giây cũng đoán được đại khái chắc là Diệp Phàm đắc tội người nào bị đày đi rồi.

- Bỏ đi, không nói, nói về chuyện của ông đi. Trên thành phố tôi có quen một người, nếu như tổng giám đốc Phạm muốn biết thì tôi có thể giới thiệu, ha ha ha

Diệp Phàm không muốn bàn lại chuyện bị giáng chức.

- Diệp tiên sinh cứ nối, tôi dĩ nhiên là muốn biết, nhiều bằng hữu thì nhiều đường phải không? Tôi chưa bao giờ ngại có nhiều bằng hữu cả.

Phạm Trọng Dương chấn động, thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp tiên sinh thật sự quen biết nhân vật trọng yếu nào trên thành phố nên vội vàng hỏi.

- Tào Vạn Niên, ông biết chứ.

Diệp Phàm phun ra mấy chữ suýt nữa làm Phạm Trọng Dương rớt cằm.

- Tào Vạn Niên?

Phó tổng giám đốc Phạm không dám tin vào tai, bản thân y vẫn muốn gõ cửa vị Trưởng ban Tổ chức Tào Vạn Niên mà có cơ hội, chẳng lẽ thật sự có bánh trên trời rớt xuống?

- Ông nói thường vụ có mấy Tào Vạn Niên. Ha hả, anh Tào cũng không tệ lắm, có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm làm quen.

Diệp Phàm nói vẻ tùy tiện. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Tốt! Tốt! Tốt! Diệp tiên sinh, tôi làm chủ, đến thành phố chọn chỗ tốt nhất, đến lúc đó cậu gọi điện thoại là được, cám ơn.

Phạm Trọng Dương kích động, đi lòng vòng trong phòng làm việc một hồi.

- Hừ! Hoàng Hải Bình, ngươi chờ vào tù đi! Vệ Sơ Tinh, Cổ Bảo Toàn, các ngươi bất nhân thì ta cũng bất nghĩa, Diệp Phàm ta làm sai cái gì mà các ngươi nói lấy mũ thì lấy, còn không phải là đi liếm mặt Ngọc gia sao. Đừng tưởng rằng ông đây là mèo bệnh vô dụng, một khi giận lên sánh ngang với cọp a.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, Tề Thiên cười nói:

- Đại ca, đã lâu không gặp, gần đây điều chỉnh mấy nữ nhân đúng là thuốc thần không Kim Thương Bất Khuất a, có thì cho thêm tiểu đệ một viên được không?.

- Cái gì mà thuốc thần Kim Thương Bất Khuất, tiểu tử ngươi đánh rắm gì đó, cái đó kêu là Xuân Cung Hoàn, tiểu tử ngươi lại gọi thành Kim Thương Bất Khuất. Nói xem một đêm cậu giương thương được mấy lần. Hừ!

Diệp Phàm tức giận mắng.


- Không có, không có, đệ cũng vừa mới phá thân đồng tử. Đại ca không phải đã nói sao, luyện công cũng phải âm dương điều hòa mới là dưỡng sinh chi đạo. " Cô âm bất trường, độc dương bất sinh.", vì thế tiểu đệ ghi nhớ lời đại ca dạy bảo, hiện tại cũng học xong âm dương điều hòa, thật đúng là lợi hại nha, lợi hại, một đêm hoa nở sáu lần, thiếu chút nữa thì đi bằng bốn chân, ha ha ha.

Tề Thiên cười đến váng óc.

- Tiểu tử cậu nhỏ giọng một chút cũng không được sao, mà chẳng phải lần trước cho cậu hai viên rồi sao? Chẳng lẽ dùng hết rồi.

Diệp Phàm kinh ngạc.

- Đâu có, mới dùng một viên thôi.

Tề Thiên ngượng ngùng.

- Vẫn còn một viên sao tới tìm tôi, thiệt là.

Diệp phàm tức giận hừ nói.

- Không có á! Còn một viên thì Lô ca ăn chặn nửa viên, sau lại, sau lại…

Tề Thiên lắp bắp.

- Lô Vỹ cầm nửa viên sau đó thế nào, vẫn còn nửa viên mà.

Diệp Phàm suýt nữa thì cười sặc.

- Em nói với anh thì đầu tiên là anh không được cười em, thứ hai là phải giữ bí mật, nếu không em sẽ bị đánh chết.

Tề Thiên nói vẻ thận trọng.

- Tốt, anh giữ bí mật, đánh chết cũng không nói.

Diệp Phàm hăng hái, không biết nửa viên còn lại là ai dùng, Tề Thiên còn làm ra vẻ, biết đâu là một đại nhân vật, chẳng lẽ là Thiết Chiêm Hùng lão ca, tiểu tử này hẳn là không dám! Thiết Chiêm Hùng ở trong mắt Tề Thiên chính là một pho tượng thần.

- Là cha em dùng.

Tề Thiên rốt cục phun ra.

- Tề … Phó Chủ tịch tỉnh Tề dùng.

Diệp Phàm thất thanh.

- Em đã nói anh đừng có giật mình mà, cũng khó trách, người bình thường nghe thấy chắc cũng ngất luôn.

Tề Thiên làu bàu.

- Hiệu quả kia như thế nào đây?

Diệp Phàm hỏi tới, hăng hái lại càng dâng cao.

- Hiệu quả em không rõ ràng lắm, tuy nhiên mấy ngày gần đây ông ấy cứ luôn ép em.

Tề Thiên vẻ mặt khổ, đáng tiếc Diệp Phàm không nhìn thấy, nếu không chắc cười vỡ bụng.

- Ép cậu lấy đồ kia, cha cậu là người thế nào, ông ấy đường đường là thế nào chứ.

Diệp Phàm thật sự kinh ngạc, thầm nghĩ Phó Chủ tịch tỉnh Tề không phải cũng có bệnh chung của đàn ông chứ, ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui