Một lát sau, Tạ Mi Nhi đã làm mấy món ăn bê lên.
- Anh, em mời anh một chén, Mị Nhi là con gái, cũng không giúp được gì cho anh, trái lại trong thời gian qua anh vẫn luôn chiếu cố giúp đỡ việc làm ăn của Mị Nhi, tiếp đãi khách khứa lần này để em buôn bán kiếm lời mấy vạn đồng. Cám ơn anh, em gái xin uống.
Tạ Mi Nhi ngửa đầu uống cạn chén rượu, trong đôi mắt như tràn đầy quyến rũ, sự quyến rũ có thể phun trào ra, sự quyến rũ của Tạ Mi Nhi là trời sinh, rất tự nhiên, cũng không làm bộ, rất hút mắt người khác.
- Cám ơn, Mị Nhi, lúc anh không ở đây, em phải tự chăm sóc mình, chăm sóc mình cho tốt, ha ha ha, cạn!
Diệp Phàm cười khổ uống một hơi cạn sạch.
Hai người vô tình uống hết nửa bình rượu Mao Đài nồng độ cao, hai má Tạ Mi Nhi đỏ bừng như lửa cháy, ngay cả chiếc cổ trắng nõn cũng lấm tấm đỏ, mơ hồ còn lộ ra vẻ sáng bóng, người càng thêm xinh đẹp.
- Mị Nhi, chúng ta nhảy một bản đi.
Diệp Phàm cười nói, kéo Tạ Mi Nhi đi bật nhạc lên.
Hai người ôm lấy nhau, hai cơ thể dính chặt như không có khe hở, cũng không có tiến tới làm bậy. Mị Nhi áp chặt đầu vào bộ ngực Diệp Phàm, hơi thở nhẹ nhàng. Một mùi hương đặc biệt ở cổ chui vào lỗ mũi Diệp Phàm.
- Mị Nhi thật là thơm!
Diệp Phàm giống như ú ớ trong giấc mơ, lỗ mũi nhướng nhướng lên, ra sức hít mấy hơi. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Vậy sao? Vậy anh ngửi thử xem? Chỉ sợ anh không thích thôi.
Tạ Mi Nhi to gan ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phàm, lỗ mũi hai người như chạm vào nhau, cái miệng xinh xắn cũng chỉ cách nhau có mấy cm. Mùi hương thơm dìu dịu như khiến Diệp Phàm chuyếnh choáng, miệng táp táp mấy cái định áp sát tới, nhưng nhớ đến nhiệm vụ phải thi hành của mình, Diệp Phàm chợt đẩy Tạ Mi Nhi ra.
- Mị Nhi, em gọi Trương Cường vào đây. Anh có chuyện muốn nói.
Diệp Phàm tiếc nuối nhìn lướt qua.
- Vâng!
Tạ Mi Nhi có chút buồn bã oán trách liếc nhìn Diệp Phàm kéo cửa ra.
- Mị Nhi, anh thật có lỗi với em. Anh phải đi thi hành nhiệm vụ có thể rơi đầu, anh không thể hại cả đời em, kiếp sau anh xin trả em tấm chân tình này.
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói, tựa hồ lòng đã đau đến tê dại rồi.
- Thủ trưởng!
Trương Cường khẽ gọi, chào theo kiểu nhà binh.
- Gọi Vương Ngũ, Triệu Đoan vào đây.
Giọng điệu của Diệp Phàm đầy nghiêm nghị.
- Tuân lệnh thủ trưởng!
Trương Cường chạy chậm ra ngoài, một lát sau ba người lại xuất hiện trong sảnh.
- Đoàn trưởng Thiết gọi các cậu đến là có ẩn ý sâu xa, tôi cũng không tặng gì cho các cậu. Trương Cường có lẽ đã đến Tiệt Lưu Giai tam đoạn rồi! Vương Ngũ và Triệu Đoan cũng đã đến giai đoạn đỉnh cao của nhị đoạn rồi, cũng nên cho các cậu cơ hội đột phá.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Đột phá! Làm sao đột phá, công lực nội kình của chúng tôi còn chưa tới lúc!
Trương Cường ngạc nhiên, vì y chỉ nghe nói trong truyền thuyết dùng thuốc kích thích đột phá công lực, cũng chưa từng gặp qua. Trước kia đã hỏi Đoàn trưởng Thiết, nhưng ngay cả Đoàn trưởng Thiết cũng cứ lắc đầu, nói là không có cách nào.
- Ha ha ha…Tề Thiên và Lý Hoành Sơn có phải quay về một chuyến đã đột phá không?
Diệp Phàm cười thần bí nói.
- Đúng vậy! Chúng tôi đang buồn bực đây, bọn họ hình như đến Lâm Tuyền một chuyến rồi bất ngờ đột phá vậy. Tôi lúc đó còn cứ mắng tiểu tử đó có phải gặp may mắn không, gặp được cơ hội đột phá khó có được, lẽ nào là thủ trưởng giúp đỡ?
Ba người Trương Cường nghĩ đến nụ cười thần bí của Diệp Phàm, nghĩ đến ánh mắt khó hiểu ẩn chứa hàm ý của Đoàn trưởng lúc sắp đi, chợt đột nhiên tỉnh ngộ, con ngươi như lồi ra, đồng tử trợn tròn, thể cốt vì kích động quá mức mà khẽ run sợ.
- Chuyện mà các cậu trải qua tối nay thuộc về cấp cơ mật chỉ có các cậu biết. Trừ Đoàn trưởng Thiết ra không được phép nói cho bất cứ người nào, ngay cả Chủ tịch nước cũng không được, các cậu có thể làm được không?
Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Phàm ép về hướng ba người Trương Cường.
- Chúng tôi nghe theo thủ trưởng, có đánh chết chúng tôi cũng sẽ không lộ ra nửa chữ.
Ba người đồng thanh trả lời.
- Được! Tôi cho các cậu cơ hội, có cơ hội để đột phá, nhưng có thể đột phá được hay không còn phải xem bản thân các cậu có thể chống đỡ được không, bắt đầu đi, Triệu Đoan bắt đầu trước, Trương Cường bảo vệ ngoài cửa phòng.
Diệp Phàm thu xếp.
Trong một tối, ba người đã thuận lợi đột phá không có nguy hiểm.
Trương Cường lần đầu tiên đột phá được cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn, một cước có thể đá vỡ bốn viên gạch. Vương Ngũ và Triệu Đoan đạt được cảnh giới Khai Nguyên tam đoạn, mấy người đá gạch thiếu chút nữa vui mừng lật trời, đối với Diệp Phàm lại càng kính thờ như thần linh.
Sau khi Thiết Chiêm Hùng nhận được tin vui, thiếu chút nữa cười đến rách miệng, liên tục quát:
- Thằng cụ nó, tiểu tử cậu đúng là xưởng công binh thể chất chế tạo cao thủ cho Liệp Báo. Ha ha ha…Vui quá! Đáng tiếc, nếu có thêm dược hoàn thì tốt rồi. Nha đầu Mai gia đó có thể nâng lên một cấp nhỏ, đạt đến cảnh giới Luyện Kính tam đoạn, không có dược hoàn có lẽ phải mất thời gian chừng hai năm, đáng tiếc đáng tiếc.
- Lão đại, anh cũng tham quá, còn nói em là xưởng công binh. Đây là viên dược hoàn cuối cùng rồi, nếu anh đòi hỏi nữa thì phải có "bao lì xì", vậy em đành phải đem viên dược hoàn đẳng cấp của anh, dược hoàn chưa làm xong quăng ra cũng vô dụng, ha ha ha…
Diệp Phàm cười khổ bất đắc dĩ.
- Ngàn vạn lần đừng làm vậy người anh em, viên thuốc của đại ca chính là của hoàng thượng, lão tử không thể đưa cho người khác được. Thật là mong đợi, đáng tiếc không thể dùng trước khi tới Tam Giác Vàng thi hành nhiệm vụ, nếu không công lực có thể đề cao một cấp nhỏ, đối với bảo đảm tính mạng cũng đề cao không ít- Thiết Chiêm Hùng than thở không dứt.
- Chuyện này không gấp được, yêu cầu phẩm chất của anh quá cao, nếu cấp bậc quá thấp thì vô dụng, không thể lãng phí. Vị tiền bối đó cũng nói rồi, chí ít phải sau hai tháng mới có thể hoàn toàn luyện thành. Nếu không phẩm chất sẽ suy giảm cực lớn, đến lúc đó không có hiệu quả thì thật đáng tiếc.
Diệp Phàm vội vàng giải thích.
- Tiểu tử cậu phải trông chừng thật kĩ cho tôi, không thể phối hư được. Đại ca này sẽ kiên nhẫn chờ, nói với tiền bối đó, cứ từ từ, nhất định phải bảo đảm phẩm chất, có cần gì thì cứ nói, chỉ cần là thứ Liệp Báo ta có thể lấy ra thì tôi sẽ dốc hết toàn lực.
Thiết Chiêm Hùng nóng nảy, thận trọng dặn dò Diệp Phàm, lại giao đãi phải cẩn thận không được làm hư.
- Đại ca yên tâm, em thiếu chút nữa đã quỳ xuống khấu đầu rồi. Lão tiền bối cũng gật đầu rồi, có lẽ tỷ lệ thành công là tám phần.
Diệp Phàm chỉ còn thiếu vỗ ngực nói.
- Vậy thì tốt!
Thiết Chiêm Hùng cảm thấy yên tâm:
- Người anh em, nghe nói hôm nay ở chùa Nam Thiên cậu lại đắc tội với người ta? Nghe nói còn là thần tài gia của sở Tài chính?
- Lão thất phu đó cũng ức hiếp người khác quá, tên là Ngọc Sử Giới, nghe nói là phó Trưởng ban sở Tài chính tỉnh, quyền cao chức trọng, nắm giữ tài chính cả tỉnh. Em không kìm được cãi lại mấy câu, nói là đắc tội cũng không quá đáng. Mẹ kiếp! Thiếu chút nữa tức quá đến nổ phổi, lão thất phu cậy già lên mặt.
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Ài! Cậu đấy, kêu tôi phải nói cậu thế nào đây, kêu cậu bỏ việc ở chính quyền Ngư Dương đến Liệp Báo thì cậu không muốn đến. Liệp Báo tốt hơn nhiều, có đại ca che chở, thiên hạ còn không phải của cậu sao, chúng ta uống rượu chén lớn, gặm thịt miếng to, khi không cao hứng thì đi săn thú để giải sầu, ngoài tôi ra thì Liệp Báo có thể xem là hậu viên nhà cậu rồi.
Lái xe ra ngoài chỉ cần bật chiếc biển Liệp Báo, có thể đi khắp Hoa Hạ, đừng nói là đám chuột nhắt cảnh sát không dám quản cậu, ngay cả lính đặc chủng nhìn thấy chúng ta còn không vội vàng kính lễ hầu hạ, cũng không biết chú em cậu tại sao cứ ngoan cố không chịu chính thức nhập ngũ, treo cái danh hiệu hư danh.
Nhưng cống hiến đến giờ cũng đã bồi dưỡng cho tôi năm cao thủ trung đẳng rồi, đại ca rất là hài lòng. Chú em, bộ phận chính phủ không giống với quân đội, quan hệ giao tiếp càng phức tạp hơn nhiều, có rất nhiều phương diện, có lúc nên nhịn thì vẫn phải nhịn, không thể tùy tiện hành động được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...