Quan Thuật

- Không sai! Còn phóng viên Lan và phóng viên Tống, cậu phải nghĩ cách giữ họ lại, đây là cơ hội tốt để tuyên truyền cho Ngư Dương chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua! Chuyện này nếu làm tốt, tôi sẽ ghi công cho cậu, tuyệt đối phải làm tốt, không cho phép thất bại. Ngư Dương chúng ta không có mấy cơ hội như vậy.

Vệ Sơ Tinh cũng thở dài một hơi, thận trọng dặn dò Diệp Phàm mấy câu rồi mới lên xe.

- Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, chuyện này rất khó. Nếu các cô ấy không chịu, lẽ nào tôi lại đi ép buộc sao?

Diệp Phàm giả bộ cực kỳ khó khăn, vẻ mặt giống như gặp xui xẻo.

- Chuyện này thì phải xem bản lĩnh của cậu, phải dùng cách gì cũng phải giữ bọn họ ở lại. Tôi tin cậu có thể làm được, Trợ lý Diệp có bản lĩnh không nhỏ, ngay cả báo tỉnh, đài truyền hình tỉnh cũng có thể mời được thì chuyện này có gì là khó.

Vệ Sơ Tinh lại quăng ra một câu chẹn họng, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm tức chết:

- Tôi và Bí thư Cổ đều tin cậu có thể làm được.

- Chuyện này…chuyện này không giống với trước kia, trước kia thôn đập Thiên Thủy xảy ra huyết án và Đường triều Kim Mã, lúc ấy phóng viên Lan vừa vặn xuống đấy phỏng vấn, cho nên mới quen biết, thật ra chúng tôi cũng không thân thiết lắm. Lần này tôi phải nói khô nước miếng mời lừa được các cô ấy đến Ngư Dương, không ngờ lại xảy ra chuyện này, thiếu chút nữa là gây thành đại họa rồi, nhớ lại còn có chút lạnh người.

Diệp Phàm nhún nhún vai đưa đẩy, đương nhiên, hắn đang đánh cược, đánh cược Cổ Bảo Toàn nhất định cho cho mình ít lợi ích, nếu không không thấy thỏ nhất quyết không thả chim ưng.

- Vậy sao?

Ánh mắt Vệ Sơ Tinh có vẻ là lạ liếc nhìn Diệp Phàm không nói gì.

- Được rồi Trợ lý Diệp, tôi biết cậu rất thiệt thòi, nhưng chúng ta đều là cán bộ của Đảng, chúng ta đều có chung mục tiêu chính là có thể để Ngư Dương thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn. Tôi không nói dài dòng nữa, chuyện lần này cậu phải làm cho náo nhiệt, phải giữ phóng viên lại để tuyên truyền cho Ngư Dương chúng ta. Cậu làm ra thành tích tôi và Chủ tịch huyện Vệ đều sẽ nhìn nhận.

Cổ Bảo Toàn nói, quay đầu lại hỏi:

- Chủ tịch huyện Vệ, huyện chúng ta hình như chưa xây dựng cục chuyên môn thu hút đầu tư thì phải?

- Không, tôi điều tra qua rồi, trước đây trong huyện một năm cũng không thu hút được bao nhiêu đầu tư, bình quân một năm toàn huyện còn chưa đạt được 500 vạn đầu tư bên ngoài. Cho nên chuyện này do Ủy ban phát triển kế hoạch huyện chịu trách nhiệm tiến hành. Tôi nghĩ khu vực phát triển duyên hải đã đem chức năng công tác thu hút đầu tư từ Ủy ban phát triển kế hoạch rút ra thành lập cục Chiêu thương.

Huyện chúng ta có phải cũng nên làm như vậy, công tác thu hút đầu tư đối với huyện Ngư Dương chúng ta mà nói đặc biệt quan trọng, không thu hút được đầu tư làm sao có thể nói đến phát triển vững vàng nhanh chóng kinh tế.


Chuyện này không thể trì hoãn được nữa, cục Chiêu thương là trung tâm cố vấn chính sách, trung tâm tình báo kinh tế, trung tâm thu hút đầu tư chuyên nghiệp, trung tâm xúc tiến thương mại, trung tâm ký kết hợp động, trung tâm điều hành thu hút đầu tư và trung tâm phục vụ ngoại thương.

Thành lập một cục như vậy rất có lợi cho phát triển kinh tế của toàn huyện, đối với Ngư Dương chúng ta mà nói càng cần thiết, bất kể có thể thu hút được bao nhiêu tiền, được một đồng tính một đồng, được một trăm vạn tính một trăm vạn, vẫn tốt hơn là không có đồng nào.

Vệ Sơ Tinh là thạc sĩ nghiên cứu sinh của học viện Thương mại, vì vậy rất am hiểu lĩnh vực này.

- Đúng! Chúng ta nên thành lập một cục chuyên môn. Cô thấy năng lực thu hút đầu tư của Trợ lý Diệp rồi đấy, Trợ lý Diệp làm rất tốt, ha ha ha.

Cổ Bảo Toàn nói đầy ẩn ý, mỉm cười bước lên xe.

"Y nói vậy là có ý gì, lẽ nào muốn kêu mình làm Cục trưởng cục Chiêu thương, đây là chuyện khổ sai, hiện tại trong huyện vẫn chưa có loại cơ cấu chuyên môn này, cục mới thành lập không có một chút kinh nghiệm nào, muốn lôi kéo được bao nhiêu đầu tư là chuyện rất khó khăn, nếu là người do mình sắp xếp cũng không khác biệt gì.", Diệp Phàm đứng ở cửa lẩm bẩm.

- Đại ca, nghĩ gì vậy?

Lô Vỹ lại chui ra. :

- Thằng nhãi nhà cậu, xuất quỷ nhập thần có phải muốn hù dọa người ta không, đột phá đến mấy đoạn rồi, nói nghe xem nào.

Diệp Phàm thuận miệng cười hỏi.

- Đa tạ đại ca quan tâm, Lô Vỹ không làm đại ca hổ thẹn, kỳ tích phát sinh rồi, lại có thể từ cảnh giới Thuần Hóa tam đoạn đột phá đến cảnh giới Khai nguyên tứ đoạn, vượt qua liên tiếp hai cấp nhỏ, thật là kỳ tích, ha ha ha…Ông mày tốt xấu gì cũng là võ sư hạ đẳng rồi, phá được danh hiệu võ sĩ rồi, quẳng nó đi luôn, ha ha ha..

Lô Vỹ giống như một kẻ điên cười sằng sặc, hù dọa hai con chim cú mèo đang săn mồi sợ hãi bay vụt đi.

- Cậu thì vui rồi! Lô Vỹ, có muốn so đấu một trận với đại ca không? Hai huynh đệ chúng ta cùng tung hoành quan trường.

Diệp Phàm mỉm cười thần bí, lời nói đầy ẩn ý.

- Muốn! Đại ca nói đi, tiểu để này xin nghe lời anh.


Lô Vỹ không chút do dự, lập tức gật đầu.

- Chuyện tối nay ồn ào lớn rồi, có lẽ cái mông thối của Chu Bá Thành của phòng Công an huyện nên chuyển chỗ ngồi rồi. Mẹ kiếp, cũng nên để lão tử này bị đối xử ghẻ lạnh.

Diệp Phàm nhỏ giọng cười nói.

- Ý tứ của anh là….?

Lô Vỹ vừa nghĩ đã đoán ra.

- Không sai! Cậu đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt tôi nữa, cậu nhất định có chỗ dựa ở thành phố, khi cậu làm việc tôi có giới thiệu với anh Vu, kêu anh ấy tiến cử cậu. Sau đó đến lượt người đứng phía sau cậu ra mặt, giúp đỡ tiến cử thêm. Tiểu tử cậu không phải nói vì chuyện của sơn trang Kính Nguyệt mà người nhà Ngọc gia có oán khí, không tiện lăn lộn ở cục thành phố, vậy thì dứt khoát đến Ngư Dương đi, có dám hay không.

Diệp Phàm kích động nói.

- Được! Ngọc gia thì có gì phải sợ. Ông đây đã đến Ngư Dương, ngày ngày lượn đi lượn lại trước mắt bọn họ, để bọn họ tức chết mới được.

Lô Vỹ cười điên cuồng, thái tử gia lần đầu giương vuốt.

- Được! Cậu phải cấp tốc hành động đi! Tôi nghĩ hiện tại Bí thư Cổ khẳng định đã có tính toán đổi tướng rồi. Chúng ta phải tranh thủ thời cơ, anh Vu sẽ đưa ra đề nghị, người phía sau cậu cổ động thêm vào

Đối với vị trí Cục trưởng phòng Công an huyện, Bí thư Cổ Bảo Toàn là người có tiếng nói nhất, cục Thành phố cũng chỉ có thể kiến nghị, quyền lợi nằm trên người Cổ Bảo Toàn.

Sau chuyện này cậu nhất định phải tạo được niềm tin lên chức, tôi còn nghe nói Bí thư Vương Xương Nhiên có tính toán điều đi, nếu y vừa đi thì Cục trưởng cậu còn không thuận lợi lên chức, thoáng cái xông vào trong thường vụ, đến lúc đó đại ca cậu có thường vụ Lô che chở rồi, ha ha ha…nhưng phía bên Bí thư Cổ cậu có cách gì không?

Diệp Phàm hỏi.

- Chuyện này có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không có cách. Em là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố đến Ngư Dương đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục Công an huyện cũng không xem là lên chức gì cả, mơ hồ còn có hiềm nghi bị giáng chức. Nhưng nếu giống như lời đại ca nói, Vương Xương Nhiên có thể điều đi thì em gặp may rồi.

Lô Vỹ hơi có chút do dự.


- Được, cậu lập tức nghĩ cách đi, tôi lên trên bôi thuốc, mẹ kiếp, thật là xui xẻo, vết thương cũ trên lưng lại bị tên khốn khiếp Vương Tiểu Ba đánh hở miệng rồi, nhưng lần này tuyệt đối không thể để cho y thoát được, nhất định phải để y vào nhà lao hát bài "Nước mắt sau song sắt".

Diệp Phàm hung hăng mắng mấy tiếng rồi đi lên tầng.

- Anh, trên lưng anh có bảy tám vết máu, có đau không?

Tạ Mi Nhi nhẹ nhàng giúp Diệp Phàm bôi thuốc, vừa thoa, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, đau lòng hỏi.

- Đau!

Thái độ khẳng định của Diệp Phàm, càng khiến Tạ Mi Nhi đau xót, đang muốn nói gì đó, Diệp Phàm lại cười nói:

- Nhưng, có Mị Nhi bôi thuốc sẽ không đau nữa, tay của Mị Nhi giống như thuốc giảm đau vậy.

- Nói bậy, Mị Nhi có phải là người máy đâu.

Mị Nhi có chút ngượng ngùng, ra tay tương đối nặng, cào Diệp Phàm một vết mười mấy thuớc.

- Em nỡ xuống tay thật sao?

Diệp Phàm nhíu mày lại, xem ra rất đau. Tạ Mi Nhi đau lòng trách móc:

- Ai kêu anh nói linh tinh, chết đi càng tốt.

- Nếu anh chết em có khóc không?

Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ có chút mập mờ.

- Không khóc! Anh không phải là gì của em? Nếu có người khóc cũng chỉ là em Tống, em Lan, em Triệu khóc thôi, liên quan gì đến em? Hứ hứ hứ!

Tạ Mi Nhi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng thân thiết Diệp Phàm ôm ấp Tống Trinh Ngọc đùa giỡn ở cục Công an trong ống kính, sau đó cô gái thục nữ đó càng lớn một, đôi tay mềm mại nhỏ bé cứ ôm chặt lấy cổ Diệp Phàm, không kìm được tức giận, liên tiếp hứ ba tiếng, phát tiết một chút buồn bực, nghĩ thầm, " Anh vì cô Tống đó mà ngay cả tính mạng cũng không cần mà còn đùa cợt Mị Nhi, cô ta nhất định là người yêu trong lòng anh, Mị Nhi có là gì trong mắt anh đâu. Ài! Mình đúng là mua dây buộc mình, vốn không nên có loại suy nghĩ ngây thơ này, trong lòng Mị Nhi có anh, nhưng trong lòng anh có Mị Nhi không?"

- Mị Nhi, Thủy Vân Cư bọn em có loại dấm nào ngon nhất?


Diệp Phàm cười nói.

- Sơn Tây Lão Trần, nghe nói được chưng cất năm năm mới lấy ra ăn, là loại dấm có thể chua đến mức làm rụng răng hàm của anh, thế nào hả? Có phải muốn nếm thử không, bảo đảm răng hàm của anh sẽ rụng.

Tạ Mi Nhi thuận miệng hừ nói, nhất thời không nghĩ ra ý tứ sâu xa của Diệp Phàm trong câu nói này.

- Ha ha ha…anh hiểu rồi, Mị Nhi đang uống nó phải không?

Diệp Phàm cười to không dứt.

- Ai dám uống loại dấm đó chứ, chua chết được!

Tạ Mi Nhi thuận miệng phản đòi lại, sau mấy giây cuối cùng mới hiểu ra đang bị người ta đùa giỡn, khuôn mặt đỏ bừng bừng như trái táo, tức giận đập lên lưng Diệp Phàm, đau đến mức người nào đấy hét lớn:

- Em muốn mưu sát chồng mình sao! Xuống tay nặng như vậy?

- Anh còn dám nói, đánh chết anh!

Tạ Mi Nhi xấu hổ muốn độn thổ cho xong. Hai tay vung mạnh muốn hành hung, nhưng không thực hiện được, bị anh Trư trở tay ngăn cản, thuận thế ôm lấy cái eo nhỏ của Tạ Mi Nhi, Tạ Mi Nhi chưa kịp phòng bị đã bị Diệp Phàm bế lên đặt trên giường.

Nhìn cặp núi đôi cao vút trước ngực phập phòng kịch liệt của Tạ Mi Nhi, anh Trư ngơ ngẩn mất mấy giây, nhất thời lòng háo sắc như nổi lên, thuận thế đè lên, lúc này mới đè lên nửa người, đã tương đối chấn động lòng người rồi.

Tạ Mi Nhi vẫn còn là một cô gái trong trắng, chưa từng gặp cảnh tượng phun huyết lợi hại như vậy, hoảng hốt đẩy ra kêu lên:

- Đừng!

Lồng ngực của anh Trư bị Tạ Mi Nhi cong người đẩy ra nhất thời càng kích thích, nhẹ nhàng dùng lực đè lên ngọn núi đôi cao vút của Tạ Mi Nhi, miệng cúi xuống đi tìm đôi môi của Tạ Mi Nhi.

- Không được:

Tạ Mi Nhi mắc cỡ kêu lên, nhưng đáng tiếc lời nói không phát ra được vì đôi môi đã bị niêm phong. Một luồng cảm giác tê dại như điện giật đâm vào cơ thể khiến Tạ Mi Nhi không khỏi run rẩy. Cô chưa từng nếm qua mùi vị tuyệt vời như vậy, nhất thời choáng váng, mở to đôi mắt, nhưng lại đóng chặt đôi môi.

Anh Trư triển khai thế tiến công thăm dò trên quy mô nhỏ, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, như liếm đầu heo, liếm môi một vòng khiến Tạ Mi Nhi thở hồng hộc, mắc cỡ dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại.

Đương nhiên không có ý nghênh đón, vì đôi môi nhỏ vẫn mím chặt, thật ra cô chưa có kinh nghiệm này, hoặc là nói nhất thời khó lòng tiếp nhận bị người ta đột nhiên tập kích như vậy, nhất thời có chút bối rối, có chút ngơ ngẩn, có chút say đắm, có chút tê cay…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui